Cánh cửa phòng hội nghị đóng chặt, sĩ quan trẻ tuổi quay đầu, quét mắt nhìn đám người bọn họ một lượt rồi nói: “Từng người một đi vào theo thứ tự điểm danh tôi đọc khi nãy.”
Vừa nói, anh ta vừa mở cánh cửa phòng hội nghị ra. Mấy người không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, sau đó người đầu tiên bị điểm danh bèn nơm nớp lo sợ đi vào trong. Bóng dáng của cậu ta vừa vào trong phòng, sĩ quan trẻ tuổi liền đóng cửa phòng lại, quay đầu trừng mắt nhìn đám người hiếu kỳ, nhưng lại không nói gì nữa cả.
Sau ba phút, người đầu tiên bước ra, vẻ mắt có chút kỳ quái vặn vẹo. Cậu ta nhìn mấy người đang trừng mắt tò mò đứng đợi bên ngoài một cái, im lặng đi tới phía sau sĩ quan trẻ tuổi, trầm mặc!
Trong số những người còn lại, ngoại trừ ba người Tiểu Tịnh Trần, Vệ Thủ và Tống Siêu ra thì sáu người còn lại đều nghiến răng ken két, tên khốn kiếp không có tình đồng chí!
Người thứ hai lấy dũng khí bước vào trong phòng, bốn phút sau đi ra, vẻ mặt cũng vặn vẹo như vậy, yên lặng đến đứng phía sau sĩ quan trẻ tuổi, không nói tiếng nào.
Sau đó người thứ ba, người thứ tư... Còn Tống Siêu và Vệ Thủ thì lại không giống những người khác lắm, người trước phỏng vấn gần mười phút mới ra, người sau không biết có cuộc gặp gỡ bất ngờ gì mà đi vào chưa tới một phút đã chậm rãi lắc lư đi ra rồi.
Cuối cùng tới lượt Tiểu Tịnh Trần, cô bé trước giờ chưa từng có dây thần kinh “lo lắng thấp thỏm”, tự mình đi vào trong phòng.
Trong phòng hội nghị rất trống trải, chỉ có ba cái bàn xếp thành một hàng, phía sau bàn có ba sĩ quan mặc quân trang đang ngồi, hai nam một nữ. Đối diện với dãy bàn có một chiếc ghế. Chiếc ghế ở vị trí chính giữa căn phòng hội nghị, cách dãy bàn một đoạn khá xa, phía trước phía sau đều không có gì hết. Ngồi trên đó sẽ có một loại cảm giác lo lắng bất an, cô đơn trống trải, người mà có tố chất tâm lý kém một chút tuyệt đối sẽ luống cuống.
Tính cách nữ sĩ quan kia có vẻ rất tốt, cô ta cười nói: “Đừng căng thẳng, ngồi đi!”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, thành thật ngồi lên ghế, sống lưng thẳng tắp theo thói quen, hai chân khép lại, hai tay đặt lên đầu gối, vừa nhìn đã thấy là một đứa trẻ ngoan ngoãn điển hình. Sĩ quan bên trái bất giác cau chân mày lại, sĩ quan bên phải thì lại nhìn đứa trẻ ngoan có ánh mắt trong sáng, thuần khiết này một cách đầy hứng thú.
Nữ sĩ quan nhìn tư liệu trong tay mình, cười nói: “Em tên là Bạch Tịnh Trần, năm nay mười tám tuổi, vừa mới thi đại học xong có đúng không?”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, nữ sĩ quan lại nói: “Chị rất tò mò, tại sao em lại không đi học đại học mà đến gia nhập quân ngũ? Làm quân nhân rất khổ cực đó!”
Tiểu Tịnh Trần từ nhỏ đã được Bạch Hi Cảnh nâng niu, cưng chiều, là cô gái mười ngón tay không dính nước điển hình, đừng nói làm việc nhà, ngay cả nước tắm hàng ngày cũng đều là do cha giúp chuẩn bị trước. Hơn nữa quần áo của cô bé mặc dù không phải là các nhãn hiệu nổi tiếng, nhưng vừa nhìn đã biết giá thành không hề rẻ, loại tiểu thư thiên kim nhà giàu có, lớn lên trong yêu chiều nhung lụa thật sự không phù hợp để làm quân nhân, bởi vì đại đa số đều không chịu nổi cuộc sống khổ cực trong quân đội.
Tiểu Tịnh Trần nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Em thi không đậu đại học, cho nên mới không học tiếp nữa.”
Sĩ quan bên trái tiếp lời: “Bởi vì không thi đậu đại học cho nên em mới gia nhập quân đội sao? Nói như vậy, nếu như em đậu đại học thì em sẽ không gia nhập quân đội nữa sao?”
Tiểu Tịnh Trần suy nghĩ rồi gật đầu, nếu như có thể đậu đại học, thì cha không cần phải rầu rĩ nữa rồi, cô bé cũng không cần phải đưa ra lựa chọn như vậy.
Khuôn mặt sĩ quan bên trái lập tức đen như đít nồi: “Em coi quân đội thành cái gì hả?”
Giọng nói của anh ta đột nhiên to lên, trong căn phòng trống trải, tiếng vọng và tiếng nói của anh ta hòa vào nhau, nếu đổi thành người khác chắc chắn sẽ bị dọa đến mức tim đập chân run, nhưng Tiểu Tịnh Trần chỉ im lặng quay đầu nhìn anh ta, nghi hoặc hỏi: “Em nên coi quân đội thành cái gì?”
Sĩ quan nọ: “...” Câu hỏi này anh ta phải trả lời thế nào đây??
Phỏng vấn đều là như vậy, đa số tình huống là có người đóng vai thiện thì phải có người đóng vai ác, những người còn lại dĩ nhiên là đóng vai thiện rồi.
Sĩ quan bên phải mở miệng cười ha ha, hỏi: “Anh thấy thị lực của em rất tốt, bình thường em có rèn luyện sao?”
Tiểu Tịnh Trần suy nghĩ rồi gật đầu: “Có, sáng hôm nào em cũng chạy bộ, luyện tập cùng với Thái Bao, Màn Thầu và Quả Cà.”
“Màn Thầu? Thái Bao? Quả Cà?” Sĩ quan bên phải khóe miệng không tự chủ mà co giật, sĩ quan bên trái hừ lạnh một tiếng: “Đồ tham ăn!”
Không thể không nói, ở phương diện nào đó thì, người anh em à, anh nói đúng rồi đó!
Đại khái là đã quen nghe người khác nói mình là đồ tham ăn rồi cho nên Tiểu Tịnh Trần vô cùng bình tĩnh mà đáp lại: “Ba nói rồi, ăn được là phúc.”
Sĩ quan nọ: “...”
Nữ sĩ quan vẫn luôn yên lặng nhìn Tiểu Tịnh Trần và hai sĩ quan nam kia nói chuyện, nghe thấy câu nói cuối cùng của cô bé, lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô bé, nữ sĩ quan bất giác cau mày. Không biết có phải là ảo giác của cô ta hay không, tại sao cô ta lại cảm thấy phản ứng của cô bé này có vẻ... chậm chạp nhỉ??
Nữ sĩ quan suy nghĩ một chút rồi nói bằng giọng dịu dàng: “Chị hỏi em một câu, nếu như em không cẩn thận làm rơi mất một trăm đồng, em sẽ làm thế nào?”
Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to: “Đương nhiên là nhặt lên rồi, không thì còn có thể thế nào nữa?”
Nữ sĩ quan giật giật khóe miệng, không nói gì hai giây rồi tiếp tục: “... Nếu như là kẻ trộm lấy mất ví tiền của em thì sao?”
Tiểu Tịnh Trần tiếp tục chớp đôi mắt to, nghiêm túc nói: “Em không có ví tiền, không thể bị trộm được.”
Nữ sĩ quan trừng mắt, suýt chút nữa thì phát điên: “Chị nói là ‘nếu như’, ‘nếu như’ em bị trộm mất ví tiền...”
Tiểu Tịnh Trần nghiêm túc tính toán: “Em không có ví tiền, làm sao có thể bị trộm được?”
Nữ sĩ quan: “...” Thôi được rồi, đổi câu hỏi khác vậy: “Nếu như khi em đang đi một mình trên đường, gặp phải kẻ bắt cóc hành hung thì em sẽ làm thế nào?”
Tiểu Tịnh Trần lại một lần nữa chớp đôi mắt to, nhếch miệng cười ra hai lúm đồng tiền: “Hắn không đánh nổi em.”
Nữ sĩ quan: “...”
Nam sĩ quan: “...”
Ba người đưa mắt nhìn nhau, ngầm hiểu ý nhau, trong đôi mắt đều lóe lên tia đau buồn âm thầm. Mặc dù cô bé này có thị lực rất xuất sắc, nhưng đầu óc... hình như có vấn đề, hay là năng lực nghe hiểu không được??? Tại sao lại cảm thấy... có chút đần độn thế nhỉ?!
Nữ sĩ quan âm thầm thở dài một tiếng, xem ra hạt giống nữ bắn tỉa tốt hiếm có này không thể không từ bỏ rồi, càng là người có tài thì càng phải có trí tuệ tương xứng với tài năng, bằng không, một khi có vấn đề gì thì chỉ hại mình hại người mà thôi, cho dù thị lực của cô bé có được coi trọng như thế nào thì cũng không thể thu nhận được.
Nữ sĩ quan âm thầm cúi đầu nhấc bút viết nhận xét cuối cùng, trong lòng âm thầm bóp cổ tay thở dài, haiz!
Sĩ quan bên phải lại cười ha ha nói như người hòa giải: “Được rồi, phỏng vấn kết thúc, em có thể ra ngoài rồi.”
“Vâng.” Tiểu Tịnh Trần gật đầu, quay người chậm chạp đi tới trước cánh cửa đang đóng chặt, khi tay của cô bé nắm lên chốt cửa thì đột nhiên dừng lại, cô bé không nhịn được quay đầu lại, nói: “Em có thể hỏi một câu không?”
Sĩ quan bên phải dịu dàng cười rồi gật đầu: “Em hỏi đi!”
“Những câu hỏi khi nãy anh chị hỏi em có ý nghĩa gì??” Trong đôi mắt to lấp lánh chứa đầy hoài nghi và không hiểu.
Nụ cười của sĩ quan bên phải hơi cứng lại, sĩ quan bên trái không nhịn được che mặt, giọng điệu lại mềm mỏng đi nhiều: “Vẫn còn không hiểu sao, đương nhiên là để xem xét phản ứng khi phỏng vấn của em, nếu ngay cả năng lực tùy cơ ứng biến cũng không có thì cho dù có vào quân đội cũng sẽ không thể phát triển hơn được.”
Nghe vậy, Tiểu Tịnh Trần lại càng mơ hồ hơn: “Chỉ hỏi vài câu mà có thể nhìn ra được năng lực tùy cơ ứng biến ư?”
Nữ sĩ quan bất giác bật cười, ngẩng đầu lên: “Mấy câu hỏi đương nhiên không thể nhìn ra được cái gì, nhưng nếu như đến mấy câu hỏi đơn giản trong tình huống giả thuyết như vậy mà cũng không ứng phó nổi thì đến khi thật sự đối diện với nguy hiểm, chẳng phải là càng bó tay sao?”
Tiểu Tịnh Trần suy nghĩ một chút rồi lại quay người bước trở về, đứng trước cái ghế, nghiêm túc nói: “Em vẫn còn muốn hỏi anh chị một câu nữa.”
Sĩ quan bên trái lại bắt đầu cau mày, đang muốn mở miệng nói gì đó lại bị nữ sĩ quan ngăn lại. Cô ta cười nói: “Em hỏi đi.”
Tiểu Tịnh Trần chỉ vào cốc nước bằng sứ đặt trên bàn, nói: “Nếu em đập vỡ nắp cốc rồi dùng mảnh sứ kề lên cổ họng của anh chị thì anh chị sẽ làm thế nào?”
Nữ sĩ quan sửng sốt nhất thời không kịp phản ứng. Ngược lại, sĩ quan ngồi bên trái không khỏi bật cười: “Dùng mảnh sứ kề lên cổ họng của bọn anh sao? Được đó, em thử coi, nếu em thật sự có thể kề lên cổ anh thì anh lập tức đồng ý nhận em vào quân đội.”
Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu: “Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em.”
Sĩ quan bên trái bất thình lình đứng dậy, nhìn chòng chọc Tiểu Tịnh Trần, giận quá thành cười: “Đáp án của anh chính là: không, thể, nào.”
Tiếng “nào” còn chưa dứt thì anh ta đã cảm thấy trước mắt đột nhiên lóe lên một bóng người. Tiếng sứ vỡ “choang” trong căn phòng trống trải nghe rõ đến mức đinh tai nhức óc. Trong lòng anh ta kinh hãi, còn chưa kịp phản ứng thì trên cổ đột nhiên thấy lành lạnh, anh ta cứng đờ đứng nguyên tại chỗ.
Tiểu Tịnh Trần thì ngồi trên ghế, hai chân tự nhiên buông xuống, hơi vung vẩy, thân thể trượt qua mặt bàn, cánh tay vươn thẳng tắp, trong tay nắm mảnh sứ vỡ của nắp cốc nước, đường nứt sắc bén áp chặt xuống động mạch cổ của sĩ quan nọ, chỉ cần hơi dùng sức, anh ta sẽ lập tức nằm trong vũng máu tươi.
Nữ sĩ quan và nam sĩ quan còn lại lập tức đứng dậy, ánh mắt bất giác mang theo tia lạnh lùng: “Em làm gì thế!”
Tiểu Tịnh Trần quay đầu, vô tội nhìn bọn họ, nói: “Anh chị nhìn xem, cho dù anh chị có thể trả lời được câu hỏi, cũng không có cách nào phản ứng kịp trong tình huống thật sự. Em luôn cảm thấy, ‘giả thuyết’ vốn là để lừa người, cho nên bất luận trả lời thế nào cũng đều là nói dối. Chưa thực sự đặt mình vào tình huống nguy hiểm thì mãi mãi không thể biết được mình có thể phát huy được bao nhiêu thực lực, khai thác được bao nhiêm tiềm lực. Anh chị nói xem có đúng không??
Ba sĩ quan phỏng vấn: “...”
Vẻ mặt nữ sĩ quan lập tức trở nên phức tạp. Cô ta lặng lẽ xóa bỏ chữ viết trên tờ báo cáo đánh giá, nói: “Cho nên những câu hỏi trước đó, em cố ý vòng vo lôi thôi với bọn chị phải không?”
Tiểu Tịnh Trần lắc đầu, nghiêm túc nói: “Em không có vòng vo lôi thôi, mặc dù ‘giả thuyết; đều là nói dối, nhưng những lời em nói đều là thật lòng, em trước giờ chưa từng nói dối.”
Nữ sĩ quan: “Được rồi, em đã qua vòng phỏng vấn rồi, rất vui mừng vì có một chiến hữu như em.”
Tiểu Tịnh Trần lập tức hé miệng cười ra hai lúm đồng tiền, mặt mày cong cong nhảy xuống khỏi bàn, nhặt những mảnh sứ vỡ dưới đất lên, đặt lên bàn cùng với “hung khí” trong tay: “Em cũng rất vui.”
Lần này, cô bé thật sự mở cửa ra đi mất, để lại ba sĩ quan phỏng vấn trong phòng đang toát mồ hôi đầy trán.
Mẹ kiếp, trẻ con bây giờ thật sự là con mẹ nó quá láu cá rồi!