Orestia được coi là kinh đô của điện ảnh, không chỉ vì phong cảnh ở đó xoa hoa lộng lẫy, trở thành lựa chọn đầu tiên để làm nơi quay phim của vô số tác phẩm điện ảnh lớn, mà còn vì ở đó có rất nhiều trai xinh gái đẹp cùng đủ các loại đạo diễn. Quan trọng nhất là, Orestia có một thành phố điện ảnh, liên hoan phim thế giới hằng năm đều diễn ra ở đó.
Tiểu Tịnh Trần lần đầu tiên xuất ngoại, lại là lần đầu tiên xuất hiện trước mắt công chúng. Bạch Hi Cảnh vì chuyện này mà dường như lo muốn vỡ tim, vừa muốn để Vô Tà xinh đẹp tỏa sáng trong liên hoan phim khiến toàn thể khán giả kinh ngạc, lại không thể để người ta liên kết được giữa người đã từng là ngôi sao nhí đẹp nhất Hoa Hạ với Tiểu Tịnh Trần ngày thường, tránh ảnh hưởng đến cuộc sống đời thường của cô bé, quả thực là rất khó, rất rất khó!
Bạch Hi Cảnh nhiều lần nhịn không được mà phát điên, vạn phần hối hận vì sao lại đồng ý để con gái tham gia hoạt động xã hội đông người phức tạp kiểu này. Nhưng mà nếu đã đồng ý rồi thì anh không thể lật lọng được. Hơn nữa anh nhìn ra được Tiểu Tịnh Trần khá chờ mong liên hoan phim điện ảnh lần này. Chỉ cần con gái mong đợi, Cha Ngốc cho dù là đập nồi bán sắt cũng nhất định phải làm cho bằng được.
Tháng ba là thời kỳ trời ấm áp vẫn còn chút hơi lạnh của mùa đông. Cây cỏ đâm chồi nảy lộc. Những loài hoa vươn thân mình nhỏ bé e thẹn đung đưa đón gió. Vào một ngày trời nắng đẹp nào đó, Tiểu Tịnh Trần kéo cha lên máy bay riêng, bay thẳng đến Orestia.
Bạch Hi Cảnh đã đặt trước phòng ở khách sạn Phi Điểu. Khách sạn Phi Điểu là khách sạn bảy sao lớn nổi tiếng toàn thế giới, ngoài khả năng đảm bảo an toàn không thể nghi ngờ, thì nhân viên phục vụ cũng đã trải qua đào tạo chuyên môn, đảm bảo về chất lượng, ở trong đó ít nhất có thể bảo vệ tốt cuộc sống riêng tư của mình.
Chuyến đi lần này ngoài Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần ra, còn có Tiểu Sơn và đội hóa trang chuyên nghiệp do Bạch Hi Cảnh mời tới đi cùng. Đương nhiên, thân tín là điều bắt buộc. Hơn nữa sở trường lớn nhất của bọn họ chính là hóa trang biến người ta trở nên không giống bản thân nữa.
Đại Sơn đáng thương phải ở lại thành phố S. Không nói đến công ty của Bạch Hi Cảnh có cần đến tiểu Boss trấn giữ hay không, dù sao thì nơi đông đúc náo nhiệt, người xếp thành hàng như liên hoan phim thế giới kiểu này thật sự là không thích hợp với Đại Sơn, bởi vì tên này một khi đã đi, nhất định sẽ đại náo khiến cả thế giới loạn thành một nồi cháo.
Máy bay đúng giờ đến nơi. Bởi vì liên quan đến liên hoan phim thế giới, sân bay sớm đã có rất nhiều phóng viên giải trí chờ sẵn để nắm bắt tin tức. Mỗi khi có máy bay hạ xuống, bọn họ nhất định sẽ vây quanh lối ra, mong chờ có thể nắm bắt được tin tức đầu tiên. Đáng tiếc, Bạch Hi Cảnh đi máy bay riêng. Máy bay riêng đương nhiên là có lối đi chuyên dụng. Đám phóng viên nhiều chuyện kia rõ ràng là nhìn thấy máy bay hạ cánh, nhưng mà đợi đến khi xương sống thắt lưng đau nhức, chân bị chuột rút cũng không nhìn thấy một người nào bước ra. Bọn họ vừa nắm cổ tay thở dài, ánh mắt lại đột nhiên sáng lên, máy bay riêng = nhân vật lớn = thiên vương thiên hậu = tin tức lớn.
Thế là, một tiếng sau, dường như trên mỗi một trang web giải trí chính thức có chút danh tiếng đều xuất hiện những lời văn khá giống nhau.
【Nghi vấn ngôi sao XXX đã đến Orestia】
【Nghi vấn siêu sao Kungfu XXX đến Orestia bằng máy bay riêng】
【Nghi vấn XXX đã dành một khoản tiền lớn điều động máy bay riêng hộ tống nữ hoàng XXX tới Orestia, tình cảm của hai người đối diện với nguy cơ phơi bày】
...
Chỉ là một chuyến máy bay riêng đến một sợi tóc người cũng không nhìn thấy, liền có thể kéo ra nhiều tin đồn kinh động hư hư thực thực đến như vậy, không thể không nói, các phóng viên thân mến, các người thắng rồi! — Khí phách uy vũ nhất thống giang hồ!!
Tiểu Tịnh Trần kéo Bạch Hi Cảnh, phía sau có một đội hậu cần đông đảo, hùng dũng đi ra khỏi sân bay. Sớm đã có người đợi sẵn ở đó, nhìn thấy bọn họ bước ra, người đàn ông trung niên có phong thái quản gia, sáng sủa, trông vô cùng hiền hậu lập tức hơi cúi người hành lễ, mở cửa xe ra mời Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần lên xe. Tiểu Sơn tự giác ngồi lên ghế phụ lái, đóng cửa. Ông quản gia ngồi trên ghế lái, đạp chân ga, phi thẳng đến khách sạn Phi Điểu.
Khách sạn Phi Điểu là tòa nhà cao thứ tư thế giới. Tầng cao nhất dường như có thể quan sát cả thành phố Orestia, phong cảnh ở đó quả thực là quá đẹp. Nhưng người thật sự có tư cách, năng lực và bản lĩnh ở tầng cao nhất thì quả thật chỉ có vài người. Không khéo là, Bạch Hi Cảnh lại vừa hay là một trong số đó.
Như thế càng đảm bảo cho Tiểu Tịnh Trần ở đây không cần lo lắng sẽ bị bất cứ người nào quấy rầy, càng không cần lo lắng thân phận của “Vô Tà” sẽ bị phơi bày.
Liên hoan phim đang đến gần, cả thành phố đều sôi nổi hẳn lên. Trên những con đường lớn bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu đều có thể nhìn thấy các ngôi sao tụ tập. Dưới tình hình này, chắc chắn không thích hợp ra ngoài làm một khách du lịch bình thường được, Bạch Hi Cảnh liền dứt khoát cùng Tiểu Tịnh Trần ở trong phòng, chỉ chờ lễ khai mạc liên hoan phim vào ngày mai.
Lễ khai mạc liên hoan phim nói đơn giản thì đơn giản, nói phức tạp thì cũng phức tạp. Nói nó đơn giản là bởi vì ở đây không có bài phát biểu của lãnh đạo vừa dài vừa thối như vải bó chân* của các bà cụ ở Hoa Hạ, cũng không có bài báo cáo kiểu như ca tụng công đức khiến người ta nghe mà mệt mỏi buồn ngủ, chỉ cần người dẫn chương trình tuyên bố một câu “Liên hoan phim thế giới lần thứ XX chính thức bắt đầu” là đủ rồi.
* Vải bó chân: Ngày xưa những phụ nữ có tục lệ bó chân, dùng những mảnh vải dài bọc bàn chân lại và thường không được tháo ra, vì vậy tất nhiên là nó có mùi hôi...
Nói nó phức tạp, là bởi vì dường như mỗi một liên hoan phim điện ảnh đều có một nghi lễ vừa trang trọng vừa lộng lẫy – đi thảm đỏ!
Liên hoan phim thế giới đương nhiên cũng không ngoại lệ!
Thành phố điện ảnh sớm đã trải trước tấm thảm đỏ lớn lộng lẫy. Hai bên thảm đỏ có hàng rào chắn, bên ngoài hàng rào chắn có vô số người hâm mộ cuồng nhiệt và các phóng viên lại càng cuồng nhiệt hơn đứng chen chúc nhau. Thảm đỏ không phải rất dài, chỉ có hai mươi mấy mét, nhưng khoảng cách ngắn này, hầu hết các ngôi sao lại phải mất thời gian cả một đời mới có thể bước qua nó, mà số nhiều lại ngã xuống trước khi bước được lên thảm đỏ, trên con đường ganh đua khắc nghiệt của giới điện ảnh.
Người may mắn giống như Tiểu Tịnh Trần mới mười sáu tuổi dựa vào một bộ phim liền có thể sải bước trên thảm đỏ dường như là có một không hai.
Nghi thức đi trên thảm đỏ bắt đầu từ một giờ chiều, mãi cho tới sáu giờ mới kết thúc, ròng rã năm tiếng mới đủ cho các ngôi sao tham gia liên hoan phim đi hết tấm thảm đỏ chỉ có hai mươi mấy mét đó, có thể tưởng tượng ra được có biết bao nhiêu ngôi sao và bao nhiêu nhân vật tai to mặt lớn tham gia sự kiện này.
Bình thường mà nói, càng là ngôi sao quan trọng lại càng xuất hiện sau cùng. Các siêu sao nổi tiếng thường xuất hiện vào giờ phút then chốt. Những ngôi sao nhỏ bình thường lại đến hội trường từ rất sớm, một mặt đương nhiên là bởi vì đến muộn sẽ đụng phải các thiên vương thiên hậu, vinh quang của bọn họ chắc chắn sẽ bị che lấp đến không còn lại một chút nào, một mặt cũng là vì có thể nắm bắt được cơ hội phát triển mạng lưới quan hệ của bản thân.
Theo lý thuyết mà nói, ngôi sao nhí nhỏ bé, vô danh tiểu tốt mới chỉ diễn một bộ phim, hơn nữa dường như chưa bao giờ xuất đầu lộ diện trước công chúng như Vô Tà nên xuất hiện trong khoảng thời gian từ một giờ đến ba giờ không phải giờ hoàng kim mới đúng, nhưng mà, người cha tốt nhị thập tứ hiếu kiểu mẫu Bạch Hi Cảnh sẽ để con gái bảo bối của mình làm nền cho người khác sao? – Đừng quá ngây thơ như vậy, anh không bắt tất cả mọi người làm nền cho con gái bảo bối đã là quá tốt bụng rồi, lật bàn~!
Lễ khai mạc ngày hôm đó, ngoài cổng thành phố điện ảnh đông nghìn nghịt người, bức tường người hai bên thảm đỏ lại càng nườm nượp kéo dài đến hơn trăm mét, thật là nghĩ không ra, người phía sau còn có thể nhìn thấy cái gì ngoài gáy của người phía trước chứ??
Thành phố điện ảnh có nhân viên bảo vệ chuyên nghiệp, người nào người nấy cao to, cơ thể cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn, ánh mắt sắc bén, đáng tin hơn bảo vệ ở khu dân cư nhiều. Đã trải qua nhiều năm rèn luyện như vậy, “giữ gìn trật tự hiện trường, đảm bảo lối đi trên thảm đỏ thông thuận sạch sẽ” bọn họ sớm đã thông thạo, không cần lo lắng có bất cứ sự cố nào xảy ra.
Một giờ chiều, lễ khai mạc liên hoan phim chính thức bắt đầu. Từng chiếc, từng chiếc xe con xa hoa nối đuôi nhau chạy tới lối vào thảm đỏ, sau khi thả mỹ nhân xuống liền tự động rời đi. Trong khoảng thời gian ngắn, trên thảm đỏ một vùng ánh sáng rực rỡ, đèn flash của các phóng viên không ngừng lóe lên, cho dù là nhân vật tai to mặt lớn hay là ngôi sao nhỏ vô danh đi chăng nữa, cứ chụp trước đã rồi nói sau.
Các ngôi sao của Hoa Hạ, nước Mỹ, Randdo, Parry, Island State, Bangguo tề tụ đông đủ, càng về phía sau thì danh tiếng của các ngôi sao càng lớn. Các ngôi sao xuất hiện sau bốn giờ, dường như mỗi một người xuống xe đều có thể dẫn đến một lượt tiếng hò hét chói tai từ khán giả và những người hâm mộ.
“Côn Luân Đồ” liên tiếp ba năm trở thành bộ phim có doanh thu phòng vé cao nhất, đây không những là kỷ lục doanh thu phòng vé của Hoa Hạ, mà cũng là của thế giới, mặc dù rất thần kỳ rất không thể tưởng tượng được, nhưng đây chính là sự thực, không có đạo diễn nổi tiếng thế giới nào, không có sự tham gia của ảnh đế ảnh hậu (ảnh đế: nam diễn viên xuất sắc nhất, ảnh hậu: nữ diễn viên xuất sắc nhất), nhưng series phim điện ảnh này lại dứt khoát đá văng vô số các phẩm lớn bay xa mấy con đường, trở thành bộ phim ăn khách nhất lịch sử liên hoan phim thế giới.
Đoàn làm phim của Côn Luân Đồ được sắp xếp xuất hiện vào khoảng năm giờ, khoảng thời gian này đã coi như là rất tốt rồi, vừa không quá sớm mà mất đi giá trị bản thân, lại cũng không quá muộn gặp phải sự mệt mỏi rã rời của khán giả, mặc dù các diễn viên chính của Côn Luân Đồ không so được với các ảnh đế ảnh hậu đã nổi tiếng mười mấy năm hay mấy mươi năm kia, nhưng cũng tuyệt đối là những diễn viên xếp hạng nhất hạng nhì trong đội hình của Hoa Hạ.
Là một trong những diễn viên nữ chính, nụ cười trên mặt Tưởng Thế Lan chưa hề ngắt đoạn. Cô ta mặc một chiếc váy trễ ngực màu đỏ lộng lẫy, rãnh ngực sâu tới nỗi có thể giữ được cả một chai xì dầu, đường eo cong rõ ràng như dao cắt, mông hất lên rất cao, tóc dài búi lên, chiếc vòng cổ hồng ngọc phát sáng rực rỡ dưới ánh đèn flash. Có thể nhìn thấy được, để chuẩn bị cho liên hoan phim lần này, cô ta quả thực đã tốn không ít công sức.
Một diễn viên nữ chính khá quan trọng còn lại Nhiễm Tịnh Di bước ra với khí chất nữ thần, mặc một bộ lễ phục màu trắng tinh cũng không che giấu được dáng người nở nang của cô ta, đôi chân đẹp thon dài, ngũ quan xinh xắn, chiếc vòng cổ kim cương lộng lẫy lại càng kéo khí chất cả người của cô ta lên thêm một đoạn lớn.
So với tạo hình tỉ mỉ của hai người này, Hứa Lâm Lang rõ ràng có vẻ tùy ý hơn rất nhiều, một chiếc váy màu đen dường như không có trang sức gì, dù sao thì cô là đạo diễn, không cần phải đọ sắc với đám diễn viên nhờ vào nhan sắc mà kiếm sống. Nhưng chính sự tùy ý này lại lộ ra tư chất và vẻ tự nhiên của cô.
Đối với công chúng mà nói các diễn viên và đạo diễn của “Côn Luân Đồ” không có gì xa lạ. Bộ phim tiên hiệp mang nét đặc sắc riêng của Hoa Hạ hoàn toàn không có nơi nào trên thế giới có được đã lôi kéo được trái tim của vô số nam nữ. Ba năm nay, lượng người nước ngoài tới Hoa Hạ du học và du lịch tăng lên gấp bội phần, trong đó không thể không nói bản thân “Côn Luân Đồ” là một nguyên nhân rất lớn.
Cho nên, khi vai nam chính độc nhất vô nhị An Kỳ xuất hiện, trong nháy mắt đã dẫn đến một trận cao trào mới ở hiện trường.
Tuổi của An Kỳ không lớn, đang ở độ tuổi giữa một cậu thiếu niên và một người đàn ông. Nhưng đối với những người ngoại quốc có tư tưởng rất cởi mở mà nói, con trai ở độ tuổi này đã có thể làm rất nhiều việc rồi. Thế là cậu ta tự nhiên trở thành tình nhân trong mộng của biết bao cô gái, trở thành thần tượng mà vô số chàng trai ngưỡng mộ.
Lễ phục của phái nam không phức tạp, phong phú như trang phục của phái nữ, về cơ bản là áo vest, sơ mi, cà vạt, nhưng những người khác nhau mặc sẽ có ý vị khác nhau.
Bề ngoài của An Kỳ vốn đã đẹp, hơn nữa lại được định hướng từ nhỏ trong gia đình điện ảnh thế gia, mưa dầm thấm đất mà lớn lên, cái mà cậu không thiếu nhất là khí chất của ngôi sao.
Cậu ta vừa xuất hiện, ngay lập tức liền đá văng không ít các diễn viên nam phía trước bay xa khỏi mấy con đường.
Ngay khi mọi người đang điên cuồng hò hét vì An Kỳ thì một chiếc Aston Martin kiểu mới nhất dừng lại trước lối vào thảm đỏ, cửa xe lại vẫn chưa mở ra. Mãi cho đến khi An Kỳ đi qua thảm đỏ vào trong cổng thành phố, mọi người không còn nhìn thấy bóng dáng của mỹ nam đâu nữa thì tầm mắt của mọi người mới theo bản năng chuyển tới lối vào thảm đỏ, lại vẫn còn rất nhiều người thì thầm hào hứng thảo luận về An Kỳ, hiển nhiên. Mọi người đều không nghĩ ra trong đoàn làm phim “Côn Luân Đồ” còn có ai có thể hot hơn An Kỳ nữa, còn có ai có thể xứng đáng để họ thôi bàn tán những tin đồn liên quan đến An Kỳ mà đi nhìn anh ta (cô ta) nữa.
Suy nghĩ của mỗi một người ở đây dường như đều không giống nhau, ngôi sao sáng nhất trong “Côn Luân Đồ” - An Kỳ chắc chắn là muốn giành được giải nam diễn viên xuất sắc nhất Orestia. Ngoài An Kỳ ra, Côn Luân Đồ không còn ngôi sao sáng giá nào nữa. Đáng tiếc, tất cả mọi người theo bản năng đều đã quên, cho dù là trong “Côn Luân Đồ”, thì vẫn còn một mỹ nhân âm thầm lấn áp trên đầu cậu ta - Xà yêu Sắc Linh!
Lại nói, các người đừng vì người ta khiêm tốn mà tụ tập lại hoa hoa lệ lệ coi người ta như mây bay thế chứ~ giơ móng vuốt!
Trong cả quá trình An Kỳ đi trên thảm đỏ, người trong chiếc xe phía sau vẫn không bước ra. Bây giờ An Kỳ đã vào trong rồi, trên thảm đỏ không còn ai nữa, người trong xe vẫn chưa thấy đi ra. Các khán giả lúc đầu chỉ là hiếu kỳ, sau đó hiếu kỳ biến thành không kiên nhẫn, phía sau còn không biết bao nhiêu thiên vương thiên hậu đợi bọn họ chào đón ngưỡng mộ, có thể đừng lãng phí thời gian chơi trò super star nữa được không? Lật bàn!
Tiếng xì xào bàn tán, thì thầm mất kiên nhẫn càng lúc càng lớn, dần dần lan ra toàn bộ quảng trường. Ngay khi đám người hâm mộ nóng nảy dường như muốn tạo phản thì cửa xe liền mở ra.
Đại khái là trước đó đã phải đợi quá lâu, quá sốt ruột, đến bây giờ mắt thấy cửa xe mở ra, tất cả mọi người đều bất giác im bặt. Mọi người đều trông đợi nhìn về phía cửa xe, cho dù là trong lòng bọn họ âm thầm chửi rủa, nhổ nước bọt, hả hê muốn xem người ta gặp tai họa ra sao, hay là hừ lạnh khinh thường, thì ít nhất thời khắc này người trong xe vẫn chưa ra mà đã trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.
Cửa xe mở ra, một chân bước ra trước tiên, chiếc chân này vừa nhìn liền biết là một cô gái, người ta thường nói “tay là khuôn mặt thứ hai của người phụ nữ”, kỳ thực chân cũng quan trọng giống vậy, chỉ có điều bởi vì không hay bị người khác nhìn thấy, cho nên mới bị chủ nhân xem nhẹ. Nhưng giống như bây giờ, một đôi chân được chăm sóc đẹp đẽ lại tuyệt đối có thể trong lập tức khóa chặt ánh mắt của tất cả công chúng.
Không giống với bất cứ ngôi sao nữ nào đi vào trước đó, đôi chân này không những không có vẻ đẹp gợi cảm trải qua chăm sóc tỉ mỉ tinh vi, ngược lại trắng nõn mập mạp như chân của trẻ con, ngón chân tròn tròn giống con tằm béo khiến người ta sinh lòng yêu thích.
Chỉ là không biết vì sao, chủ nhân của chiếc chân này không mang một đôi giày cao gót tao nhã quý phái đầy nữ tính kia, trái lại, lại đi một đôi giày vải thấp mềm, nói là “vải” có lẽ không thỏa đáng lắm, bởi vì cho dù là người ngoài ngành cũng nhìn ra được, chất liệu của đôi giày kia là chất liệu phục trang nổi tiếng nhất Hoa Hạ - tơ lụa!
Tơ lụa trong suốt ôm sát bàn chân trẻ con mềm mại trắng nõn, không những khéo léo đáng yêu, còn có một loại mỹ cảm mờ ảo như tiên.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều bất giác ngừng thở. Một cô gái chỉ mới thấy một chân mà đã đẹp như vậy thì người còn có thể đẹp tới mức nào nữa?
Chiếc chân nhỏ chạm xuống đất, người trong xe chậm rãi đi ra.
Trong chốc lát, tất cả những người đứng xung quanh thảm đỏ có thể nhìn thấy người bước vào lối vào đều trở nên lặng ngắt như tờ. Bọn họ giống như là bị ma quỷ mê hoặc linh hồn vậy, hoàn toàn quên mất cả ngôn ngữ, chỉ có thể trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn cô gái đẹp tới mức khiến người ta hít thở không thông kia.