Đám đông vây xem rất ồn ào, ầm ĩ, nhưng lại chẳng mấy ai coi lời nói của bà lão ra gì, cái gì mà có thể thỏa mãn bất cứ yêu cầu nào, bà coi mình là chủ tịch nước sao? Cho dù là chủ tịch nước thật sự cũng không dám nói những lời này, có cần danh tiếng nữa hay không? Con đường làm quan có cần nữa hay không??
Thời đại bây giờ, càng là người có quyền có thể thì càng trân trọng chiếc lông vũ của mình, một chút tì vết cỏn con đã có thể diệt cả một gia tộc.
Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to, mở miệng nói trước ánh mắt ấm áp dịu dàng của bà lão: “Cháu chẳng thiếu gì cả.”
Nói rồi cô bé trực tiếp quay người đi về phía Bạch Hi Cảnh. Bà lão lại đột nhiên vươn tay kéo cô bé lại, vội vàng nói: “Ấy, cháu đừng đi, bà nói thật đó, bất luận cháu muốn cái gì, bà đều có thể thỏa mãn yêu cầu của cháu.”
Cánh tay bị kéo lại, Tiểu Tịnh Trần không thể không dừng bước chân. Đương nhiên, cô bé cũng có thể trực tiếp vung tay mà đi, nhưng bà lão này chắc chắn sẽ bị ngã, thế là, em gái liền do dự. Cô bé thuận thế dừng bước, há miệng, đang định nói gì đó thì chiếc mũi nhỏ lại bất giác động đậy. Cô bé đột nhiên chớp chớp mắt, nghiêm túc nhìn bà lão, suy nghĩ một chút rồi nói: “Cháu có một yêu cầu.”
Bà lão lập tức cười như hoa nở: “Ừ ừ, cháu nói đi!”
“Xin bà hãy bảo Tiết Khải, còn có mẹ và anh trai của anh ta là đừng đến làm phiền chúng cháu nữa. Ba cháu không thích bọn họ.”
Giọng nói của Tiểu Tịnh Trần theo thói quen ôn hòa, chính trực, nhưng lọt vào trong tai bà lão lại giống như tiếng sấm nổ vậy. Sắc mặt bà lão hơi thay đổi, bàn tay hơi nhăn nheo bất giác nắm chặt: “Làm sao cháu biết được ta là người nhà họ Tiết?”
Tiểu Tịnh Trần cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình, tiếp tục nói: “Mùi hương trên người mọi người đều giống nhau.”
Mặc dù Tiểu Tịnh Trần không hiểu, cũng không muốn tìm hiểu sao tại sao mẹ của Tiết Khải lại hết lần này đến lần khác đến tìm cô bé, hơn nữa hình như còn đối xử với cô bé rất tốt. Nhưng Tiểu Tịnh Trần biết, cha không thích bọn họ, cho dù Bạch Hi Cảnh nở nụ cười hiếm có đối diện với họ, vẻ mặt trông rất thân thiện, nhưng cũng giống như anh rất hiểu Tiểu Tịnh Trần, Tiểu Tịnh Trần cũng rất hiểu anh. Em gái không có chỉ số EQ siêu cao như Bạch Hi Cảnh, không thể phân tích các loại tình cảm lên xuống phức tạp, không thể tùy cơ ứng biến. Nhưng cô bé lại có trực giác dã tính vô cùng mạnh, có thể cảm nhận được chỉ số tâm trạng của Bạch Hi Cảnh ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào.
Buổi tối hôm thi đấu và sáng hôm qua, mỗi khi mẹ Tiết xuất hiện, tâm trạng của cha đều tụt dốc không phanh. Tiểu Tịnh Trần không hiểu tại sao cha lại không vui, nhưng cô bé không muốn cha không vui, chỉ cần cha có thể vui vẻ thì những người khác đều là mây bay hết.
Bà lão theo bản năng cúi đầu ngửi quần áo của mình: “Mùi gì cơ? Tối qua bà mới tắm mà, làm sao có thể có mùi được?”
Tiểu Tịnh Trần chậm rãi nhưng kiên định đẩy bàn tay của bà lão ra, kéo cánh tay của mình về, bất giác dẩu mỏ: “Dù sao thì mùi trên người của mọi người giống nhau, cha không thích mọi người, cho nên xin mọi người sau này cách xa chúng cháu ra một chút.”
Nói rồi Tiểu Tịnh Trần liền bước từng bước lớn trở về bên cạnh Bạch Hi Cảnh, kéo cánh tay cha rồi ngạo nghễ rời đi... Đáng tiếc, còn chưa đi được hai bước đã bị người ta chặn đường... chính là những “người qua đường” kia!!!
Bạch Hi Cảnh hơi nhíu mày, dường như chẳng hề bất ngờ khi mình gặp phải chướng ngại vật. Anh bình tĩnh đứng ở đó, quan sát bọn họ giống như một người ngoài cuộc. Tiểu Tịnh Trần không vui trừng mắt: “Tránh ra!”
Người qua đường A khoanh hai tay đặt trước bụng, hơi khom người: “Xin lỗi, thưa tiểu thư, mời cô cùng chúng tôi về nhà!”
Bà lão cũng được một người trẻ tuổi dìu đỡ, run rẩy đi tới, lại một lần nữa kéo lấy cánh tay của Tiểu Tịnh Trần, lời nói thành khẩn: “Đồng Đồng à, ngoan, về nhà với bà nội nhé! Bà sẽ chăm sóc cho cháu chu đáo!” Đây là chuẩn bị trực tiếp dùng “cưỡng ép” rồi!
Bạch Hi Cảnh giận quá thành cười. Mặc dù anh vốn định mượn “huyết thống” của cha mẹ đẻ để bù đắp phần “nhân tính” còn thiếu của Tiểu Tịnh Trần, nhưng điều này không có nghĩa là anh sẽ ngoan ngoãn nhường con gái cho bọn họ. Vốn nghĩ rằng có thể để Tiểu Tịnh Trần duy trì quan hệ qua lại nhất định với họ trong phạm vi thích hợp, kết quả người ta căn bản không hề nghĩ đến chuyện bàn bạc với anh, trực tiếp cứng rắn, cưỡng ép, muốn cướp con gái của anh đi. Con mẹ nó, thật sự coi Bạch Hi Cảnh anh là người dễ bắt nạt sao!
Cảm nhận được sự khó chịu cực độ của Bạch Hi Cảnh, Tiểu Tịnh Trần dứt khoát giơ móng vuốt. Bạch Hi Cảnh lại nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy cô bé, trấn an con mèo nhỏ đang giơ móng vuốt, xù lông kia.
Biểu hiện bài xích của Tiểu Tịnh Trần hiển nhiên đã khiến bà lão không thể nào chịu đựng nổi, bà ta tận tình khuyên bảo: “Đồng Đồng à, bà là bà nội của cháu! Cháu gái yêu quý, ngoan, theo bà nội về nhà. Có bà nội ở đây, sau này sẽ không có ai dám ức hiếp cháu nữa.”
“Bà buông cháu ra...” Tiểu Tịnh Trần theo bản năng vùng rút tay về, kết quả không thể khống chế được sức lực, thân hình bà lão liền lảo đảo không vững, suýt chút nữa thì ngã nhào. Nhưng bà ta không hề để bụng, chỉ một lòng muốn kéo Tiểu Tịnh Trần lại. Mắt thấy tình hình hiện tại có chút mất khống chế, người qua đường A không thể bình tĩnh nổi nữa rồi, anh ta vội vàng đỡ bà lão, liếc xéo Tiểu Tịnh Trần một cái rồi mới dịu giọng khuyên: “Người yên tâm, tiểu thư đã về rồi thì sẽ không đi nữa đâu, chúng ta nên đi về thôi!”
“Đúng, đúng, đi về, về nhà.” Bà lão giống như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, kiên trì không chịu từ bỏ vươn tay muốn túm lấy Tiểu Tịnh Trần: “Đồng Đồng, về nhà với bà...”
Tiểu Tịnh Trần dứt khoát chuyển sang bên khác của Bạch Hi Cảnh. Cho dù có thích bạo lực thế nào đi chăng nữa, cô bé cũng sẽ không ra tay với một người già cả đã gần đất xa trời. Hơn nữa cô bé biết sức lực của bản thân mình thường xuyên mất kiểm soát, không cẩn thận một chút rất có thể sẽ làm bà lão bị thương, cho nên cô bé cũng không thích bà già lằng nhằng không dứt này. Biện pháp tốt nhất chính là cố hết sức tránh xa bà ta ra, có thể trốn xa bao nhiêu thì trốn. Chỉ là thái độ của cô bé khiến bà lão rất buồn, cũng khiến người qua đường A rất oán giận: “Cô đang làm gì vậy? Lão phu nhân lớn tuổi như vậy, lặn lội đường xa, đích thân đến đây tìm cô, cô lại đối xử với bà nội ruột thịt của mình như vậy sao?”
Tiểu Tịnh Trần vẫn tiếp tục kéo Bạch Hi Cảnh, căn bản chẳng thèm để ý đến người qua đường A kia, loại người xa lạ không quan trọng này đối với cô bé thì chính là không khí, còn không bằng mây trôi, trôi tới trôi lui nhưng chẳng để lại chút dấu vết gì.
Nhưng Tiểu Tịnh Trần không để ý, không có nghĩa là Bạch Hi Cảnh cũng không để ý. Con gái bảo bối từ khi xuống núi đến hiện tại, đừng nói là quở mắng, ngay cả nói chuyện anh cũng chưa bao giờ nỡ nói to tiếng với cô bé. Không nhìn thấy Đại Sơn bởi vì làm đứt mấy sợi tóc của Tiểu Tịnh Trần mà bị bẻ gãy ngón tay đó sao. Người qua đường A là cái thá gì chứ, lại dám đứng trước mặt anh mà khiển trách con gái bảo bối của anh, không muốn sống nữa sao!
Bạch Hi Cảnh híp mắt lại đầy nguy hiểm, nhìn chòng chọc vào người qua đường A giống như một con rắn độc. Người qua đường A toàn thân lạnh toát, theo bản năng trở nên phòng bị, bộ dạng xù lông giống như một con cóc sắp bị lột da. Đáng tiếc, chính vào lúc này, điện thoại di động của Bạch Hi Cảnh lại reo lên.
Nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, Bạch Hi Cảnh hơi nhướng mày, nhận điện nói hai câu liền cúp máy. Điện thoại vừa cúp, thái độ của anh ngay lập tức quay ngoắt một trăm tám mươi độ, dịu dàng cười với bà lão: “Con dâu và cháu trai của bà đều đang ở khách sạn Carloria, bà có muốn cùng đi không?”
Bạch Hi Cảnh vốn sinh ra đã đẹp trai, hơn nữa khí chất nho nhã, xuất chúng, bình thường đối diện với người lạ đều là lạnh lùng, không tùy tiện nói cười, hiện tại vừa mỉm cười thì đến cả mặt trời cũng ảm đạm thất sắc, khiến cho bà lão đã nhìn quen mỹ nam mỹ nữ cũng không khỏi thất thần mất mấy giây, ngây ngốc gật đầu...
Bạch Hi Cảnh dứt khoát quay người đi đến bên đường bắt một chiếc xe taxi. Anh trực tiếp kéo Tiểu Tịnh Trần lên xe. Hai người chiếm lấy vị trí ghế sau. Bà lão run lẩy bẩy, tự mình trèo lên ghế phó lái. Người qua đường A muốn ngăn bà lại nhưng lại không dám dùng lực quá mạnh, chỉ có thể lái xe riêng đi sau xe taxi, giương mắt nhìn theo.
Bạch Hi Cảnh nhàn nhã ngồi dựa vào lưng ghế, hai tay đan chéo đặt trên đùi, lòng bàn tay bao lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần hơi cúi đầu xuống, đầu dựa vào bả vai của Bạch Hi Cảnh, bàn tay nhỏ gãi lòng bàn tay của Bạch Hi Cảnh, chơi không biết chán, chơi một cách vô cùng vui vẻ.
Bà lão ngồi ở hàng trước, ánh mắt phức tạp nhìn đôi cha con ở đằng sau. Mặc dù không nói với nhau câu nào, không nhìn vào mắt nhau nhưng bất cứ lúc nào, bất cứ khi nào cũng tỏa ra không khí ấm áp, ăn ý. Trong lòng bà rất khó chịu, cô bé vốn là con gái nhà họ Tiết, vốn chẳng có chuyện của người khác ở đây, haiz!
Chiếc xe một đường chạy như bay về khách sạn, vừa vào đến cửa chính đại sảnh, Tiểu Sơn liền lập tức ra đón, đi theo bên cạnh Bạch Hi Cảnh: “Bọn họ đã tới được một lúc rồi, sắc mặt trông có vẻ như không được tốt lắm. Đại Sơn đang ở trên lầu tiếp đón bọn họ!”
Từ đầu đến cuối, Tiểu Sơn căn bản không hề nhìn đến bà lão kia, Bạch Hi Cảnh chẳng tỏ ý kiến gì, chỉ gật đầu. Đi vào thang máy, điện thoại di động lại vang lên, Bạch Hi Cảnh lấy điện thoại ra nhìn qua, hóa ra lại là một tin nhắn. Mất vài giây xem xong, Bạch Hi Cảnh đột nhiên vươn cái chân dài ra, mũi chân khó khăn lắm mới chặn lại cửa thang máy sắp đóng. Cửa thang máy dừng lại, lại một lần nữa chậm rãi mở ra. Bạch Hi Cảnh vỗ vai Tiểu Tịnh Trần: “Con ngồi đợi ở trong đại sảnh đi, ba rất nhanh sẽ xuống thôi, chúng ta đã nói trước là sẽ ra ngoài chơi rồi.”
Tiểu Tịnh Trần trước giờ đều làm theo lời nói của Bạch Hi Cảnh. Lời cha nói mãi mãi là đúng!
Thế là, cô bé quả quyết gật đầu, không nói hai lời liền đi ra khỏi thang máy, giơ bàn tay nhỏ vẫy vẫy với Bạch Hi Cảnh như con mèo chiêu tài. Bà lão định đi theo ra khỏi thang máy, nhưng lại bị Tiểu Sơn chặn lại. Cửa thang máy khép lại, ngăn cách hai thế giới.
Tiểu Tịnh Trần chạy đến khu nghỉ ngơi trong đại sảnh, vô cùng buồn chán ngồi trên ghế sofa, hoàn toàn không biết trên lầu đang lấy cô bé làm trung tâm mà cuồn cuộn lên một trận cuồng phong bão táp!
Một tờ văn kiện được quăng đến trước mặt Bạch Hi Cảnh, Tiết Bồng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh, cắn răng nói: “Đây là kết quả kiểm nghiệm DNA, đã có kết quả rồi, Bạch Tịnh Trần căn bản không phải con gái nhà họ Tiết chúng tôi. Con bé không có chút quan hệ huyết thống nào với chúng tôi cả.”
Bạch Hi Cảnh mặt không cảm xúc cầm tờ báo cáo kiểm định lên, thản nhiên liếc kết quả cuối cùng một cái, anh đột nhiên không nhịn được mà muốn cười.
Bởi vì tác dụng bù đắp chứng “thiếu hụt nhân tính” của “huyết thống” mà đến cả bản thân anh cũng không chắc chắn, anh lại não tàn mà muốn giúp con gái tìm lại cha mẹ ruột?? Lại nói anh lúc đó rốt cuộc bị làm sao vậy? Anh rốt cuộc ngốc nghếch thế nào, ngu xuẩn thế nào, khờ dại thế nào mới có thể làm ra loại chuyện khiến bản thân mình bị ép đến mức đau trứng thế này chứ?
Cha nuôi vĩnh viễn chỉ là cha nuôi. Bạch Hi Cảnh tưởng rằng bản thân mình có thể thản nhiên mà đối mặt với cha mẹ đẻ của con gái. Nhưng mà khi đứng trước cửa Viện bảo tàng Khoa học kỹ thuật, trơ mắt nhìn mẹ Tiết khoác chiếc áo lông vũ lên trên người con gái, trơ mắt nhìn nụ cười hồn nhiên, tin cậy của con gái đối với mẹ Tiết, trái tim của Bạch Hi Cảnh đã rỉ máu. Mãi cho đến lúc này, anh mới biết rằng anh đã hoàn toàn đánh giá bản thân mình quá cao.
Anh không thể nào khoan nhượng, tha thứ cho bất cứ ai muốn cướp cô bé khỏi tay anh, cướp mất cô con gái bảo bối mà anh đã dưỡng dục, yêu thương suốt mười năm qua!!