Thật ra đám sát thủ cũng rất bất đắc dĩ. Cho dù lúc nào, ở đâu, Tiểu Tịnh Trần ra ngoài đều có vệ sĩ âm thầm bảo vệ, bọn họ muốn ra tay cũng không có cơ hội. Mãi cho đến khi Tiểu Tịnh Trần bước vào quán bar Yêu Tinh, đám người Đinh Nhâm bị chặn ở bên ngoài thì em gái mới bị bỏ lại một mình. Hơn nữa cô bé đi cùng với Chị Thất từ con đường chuyên dụng của BOSS trực tiếp vào bãi đỗ xe, rồi lên xe đi mất, đám người Đinh Nhâm căn bản không kịp bám theo. Thế là, khi Chị Thất và Tiểu Tịnh Trần - một cô bé và một cô gái ở cùng với nhau trở thành cơ hội duy nhất cho đám sát thủ ra tay.
Đáng tiếc, bởi vì thời gian quá gấp gáp, bọn họ thậm chí không kịp điều tra cô gái ngồi cùng xe với em gái rốt cuộc là ai, thế là... cuối cùng... kẻ gặp bi kịch vẫn là bọn họ!!!
Chị Thất vừa phân tích như vậy, trong lòng Bạch Hi Cảnh dĩ nhiên đã có tính toán. Anh kéo Tiểu Tịnh Trần đứng dậy. Từ trước tới nay lần đầu tiên anh chủ động vươn tay ra: “Hôm nay cảm ơn cô đã cứu con gái tôi. Thời gian đã rất muộn rồi, chúng tôi nên về.”
Chị Thất cũng không ngăn cản, chỉ là ngồi xếp bằng trên ghế sofa, vẫy tay với Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần nhếch miệng cười, cũng nhấc tay lên lắc qua lắc lại như con mèo chiêu tài. Tâm trạng Chị Thất vô cùng tốt, miệng cười lộ ra hai cái răng nanh, bắt tay với Bạch Hi Cảnh: “Không cần khách khí, tôi rất thích con gái của anh. Hai người ở đâu? Khi nào rảnh chúng ta cùng uống trà, tôi tên là Hoa Thất Đồng.”
Bạch Hi Cảnh hơi nhíu mày, bàn tay bắt tay Chị Thất vừa chạm vào đã lập tức thả ra. Khóe miệng anh khẽ cong, nụ cười mang theo chút ý vị sâu xa: “Chúng tôi ở trong khách sạn Carloria. Còn nữa, tôi tên là Bạch Hi Cảnh!”
Chị Thất sửng sốt, chớp chớp đôi mắt trống rỗng, giây tiếp theo, trên trán chị ta xuất hiện vài đường vạch đen, khóe miệng giật giật: “Anh chính là Bạch Hi Cảnh?”
Mắt phượng vui vẻ híp lại, Bạch Hi Cảnh giống như bất ngờ, nói: “Cô biết tôi sao?”
“Đương nhiên.” Chị Thất nắm chặt nắm đấm giơ lên thị uy, hung tợn nghiến răng: “Trận thanh tẩy ở thành phố S ba năm trước, anh đã giết chết bao nhiêu người của tôi.”
Bạch Hi Cảnh đẩy mắt kính, khiêm tốn cúi đầu một cách lịch lãm, ung dung tao nhã không sao tả hết: “Không dám, không dám, trận gột rửa ở Thượng Kinh năm đó, số người tổn thất bên tôi cũng không ít. Chị Thất là người thông minh, có một vài chuyện phỏng chừng quá hiểu lại thành chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
Chị Thất liếc mắt một cái, bĩu môi: “Hừ!”
Bạch Hi Cảnh cười híp mắt vòng tay qua vai Tiểu Tịnh Trần rồi đi mất.
Đây là lần đầu tiên Bạch Hi Cảnh và Hoa Thất Đồng chính thức gặp mặt. Bọn họ một người ở Nam, một người ở Bắc, một cô gái, một người đàn ông, một người nắm giữ mạch máu kinh tế của Hoa Hạ, một người khống chế trung tâm chính trị của Hoa Hạ. Vốn nên là cục diện chết vua gặp vua, nhưng bởi vì giữa bọn họ còn kẹp một Bạch Tịnh Trần ngốc nghếch đáng yêu mà trở thành chuyện dở khóc dở cười như hai người hàng xóm nhàn rỗi ngồi nói chuyện phiếm với nhau.
Đi thang máy xuống lầu, Bạch Hi Cảnh dẫn Tiểu Tịnh Trần đi đến bên cạnh chiếc xe, kết quả còn chưa kịp mở cửa xe đã nhìn thấy hai người ngồi trên mặt đất, lưng tựa vào lưng xe. Đại Sơn và Tiểu Sơn trông có vẻ thảm hại, quần áo xốc xếch, trên trán còn có chút vết máu đọng, khóe miệng còn hiện lên tia máu. Tiểu Tịnh Trần xuống núi mười năm, lần đầu tiên nhìn thấy hai người chú bị thương. Cô bé ngồi xổm xuống, tò mò chọc vết bầm tím trên trán Đại Sơn. Đại Sơn đau đến mức hít vào một ngụm khí lạnh, nhe răng: “Cháu gái à, cháu nhẹ một chút, chú là người, biết đau đó nha!”
Bạch Hi Cảnh đá Đại Sơn, ý bảo anh ta đừng có chắn cửa xe nữa: “Chuyện gì thế này?”
Đại Sơn chậm chạp bò dậy, nhọc nhằn hoạt động khớp chân tay một chút, vô cùng oán giận: “Đại ca, anh bởi vì lo lắng cho đại tiểu thư mà trực tiếp xông lên trên lầu thì em hiểu, nhưng anh cũng không thể cứ như vậy vứt bỏ bọn em không thèm quan tâm chứ! Anh thì không sao, nhưng bỏ lại hai bọn em ở đây dọn dẹp cục diện hỗn loạn, anh có còn là anh em không thế! Con bà nó, cháu gái ơi, nhẹ chút, đau lắm đấy!”
Tiểu Tịnh Trần tốt bụng giúp anh ta kiểm tra xương cốt âm thầm nhìn anh ta. Khóe miệng Đại Sơn co giật, cắn răng: “Không sao, chú nhịn đau là được, cháu muốn làm gì thì làm.”
Tiểu Tịnh Trần lập tức nhếch miệng cười lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, tiếp tục mân mê gân cốt, khớp xương của Đại Sơn. Đại Sơn đau đến mức hung hăng hít vào một ngụm khí lạnh.
Bạch Hi Cảnh thắt xong dây an toàn, khóe miệng nhếch lên: “Đụng phải rồi sao?”
Đại Sơn gật đầu, cùng Tiểu Sơn chậm rì rì bò lên ghế sau: “Đại ca, anh nói xem rốt cuộc là ai sống trong tòa nhà này vậy? Thân thủ của đám vệ sĩ ngầm kia thế mà ngang ngửa Đinh Nhâm. Cũng may bọn họ không dùng vũ khí, nếu không thì đại ca à, anh không gặp được bọn em nữa rồi.”
“Cho dù cậu có nói ba hoa chích chòe hơn nữa, tôi cũng không thưởng tiền cho cậu đâu.” Bạch Hi Cảnh nói một câu lạnh nhạt. Đinh Nhâm là vệ sĩ ngầm mà anh đặc biệt phái tới bảo vệ Tiểu Tịnh Trần. Những gì anh chuẩn bị cho con gái vĩnh viễn đều là tốt nhất. Nếu như thân thủ của đám vệ sĩ ngầm của Hoa Thất Đồng đều tốt như Đinh Nhâm thì Đại Sơn, Tiểu Sơn hiện tại không phải là ngồi dưới đất đau đến nhe răng nghiến lợi mà là trực tiếp nằm thẳng cẳng chờ đi nhập hộ khẩu trong nghĩa trang liệt sĩ rồi.
Nghe lời đả kích không chút lưu tình của Bạch Hi Cảnh, sắc mặt Đại Sơn lập tức đen như bị táo bón N ngày rồi, muốn rặn mà không rặn ra được, quả quyết quay đầu tìm chi viện: “Tiểu Sơn, em nói đi, những người đó có phải cũng lợi hại y như Đinh Nhâm không.”
Tiểu Sơn liếc anh ta một cái, lạnh lùng nhổ nước bọt: “Đừng có đem sự vô dụng của mình ra để làm cái cớ.”
Đại Sơn: “...” Khom người lại làm ổ ở ghế sau cào cửa xe.
Đã tán thưởng đủ bộ dạng đen đủi của Đại Sơn, Tiểu Sơn mới nghiêm túc nói: “Đám người đó thật sự rất lợi hại, chỉ là không biết bọn họ đang bảo vệ cho ai.”
Bạch Hi cảnh đợi đến khi Tiểu Tịnh Trần thắt xong dây an toàn mới lái xe: “Hoa Thất Đồng!”
“Ai cơ?” Đại Sơn ngay lập tức phục hồi ngay tại chỗ, cả người anh ta nhoài lên hàng ghế phía trước, hét lên: “Hoa Thất Đồng sống ở trong đó sao? Đại ca, anh đang đùa có phải không!! Nơi đó rõ ràng chỉ là một tòa nhà trọ nhỏ thôi, đến bảo vệ khu cũng không có lấy một người. Hoa Thất Đồng trong truyền thuyết sẽ sống ở đó sao?”
“Ở đó không có bảo vệ khu nhưng có đám vệ sĩ ngầm thiếu chút nữa thì quật ngã hai người các cậu rồi.” Bạch Hi Cảnh vừa lái xe vừa nói.
“Cái gì mà suýt chút nữa chứ, rõ ràng là còn lâu mới quật ngã được bọn em.” Đại Sơn đơn giản là vịt chết mà còn mạnh miệng.
Tiểu Sơn lại thành thật hơn anh ta nhiều. Anh gật đầu, nói một cách khách quan: “Thật vậy, nếu như bọn họ lúc bắt đầu đã muốn giết người thì bọn em ước chừng là đã chết.”
“Này...” Đại Sơn tỏ vẻ khó chịu. Tiểu Sơn liếc anh ta một cái: “Đây là Thượng Kinh, không phải thành phố S. Nếu như đám bảo vệ ngầm của Hoa Thất Đồng cộng lại mà không thể giết được hai người chúng ta thì cô ta căn bản không thể nào sống đến bây giờ, đã sớm hóa thành đất cát đi gặp Thượng Đế trong trận gột rửa Thượng Kinh mấy năm trước rồi.”
Đại Sơn: “...”
Thượng Kinh là trái tim của cả Hoa Hạ, nguy cơ tứ phía từ những lực lượng ngầm mãnh liệt ở đây tuyệt đối là đáng sợ hơn ở thành phố S đã sớm bị Bạch Hi Cảnh nắm giữ hoàn toàn nhiều. Nghe lời nói sắc bén của Tiểu Sơn, Bạch Hi Cảnh không khỏi nhếch khóe miệng: “Đại Sơn, cậu đã sống yên ổn quá lâu rồi. Sau khi trở về thành phố S thì đến điện hối lỗi úp mặt vào tường suy nghĩ nửa năm cho tôi.”
Đại Sơn gục đầu ủ rũ: “... Vâng.”
“Điện Hối Lỗi” chỉ là một cách nói, biểu thị những việc làm ăn không thể bày ra ngoài ánh sáng. Bạch Hi Cảnh là một người mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng. Giống như vậy, sự nghiệp của anh cũng có tồn tại mặt sạch sẽ, ví dụ như, những ngành nghề kiếm nhiều tiền nhất trên thế giới có ba loại – mại dâm, đánh bạc và độc. Nhưng Bạch Hi Cảnh từ trước tới nay chưa từng động vào mại dâm và độc, không những không động vào mà trong khu vực mà anh quản lý tuyệt đối không thể có những thứ này, bằng không anh sẽ thấy một hủy một, thấy hai hủy cả đôi.
Những việc làm ăn không thể bày ra ngoài ánh sáng không chỉ là việc phạm pháp mà còn nguy hiểm đến tính mạng và những ý định giết người đến từ tứ phía. Ở đó nửa năm thì tin rằng Đại Sơn sẽ khá là “hưởng thụ“. Đương nhiên, Bạch Hi Cảnh căn bản không hề để tâm đến “pháp luật“. Ít nhất ở thành phố S, bản thân anh vốn chính là đại diện của “pháp luật“. Nhưng có một vài việc, thì vẫn phải cố gắng hết sức cách xa cuộc sống của dân chúng bình thường. Dù sao thì, anh cũng không muốn thành phố S biến thành dải đất hỗn loạn không ai quản lý, ngày nào cũng xảy ra việc đấu súng, lên phố mua tương dầu cũng có thể chết vì tên bay đạn lạc bất cứ lúc nào.
Đã qua rạng sáng, trên đường không có người, các cửa hàng đa phần đều đóng cửa rồi. Vừa bình tĩnh trở lại, Tiểu Tịnh Trần liền mệt mỏi rã rời. Cô bé trừng đôi mắt to ướt nước mơ màng, chớp chớp, cơ thể nghiêng một cái liền trực tiếp tựa vào vai Cha Ngốc đi đánh cờ với Chu công. Đợi đến khi cô bé tỉnh lại, đã là buổi trưa ngày hôm sau.
Vừa mở mắt ra liền phát hiện bản thân đang nằm trên chiếc giường lớn trong khách sạn, Tiểu Tịnh Trần ngồi dậy, dụi đôi mắt còn nhập nhèm buồn ngủ: “Ba ơi!”
Trên chiếc ghế sofa đối diện với giường ngủ, Bạch Hi Cảnh ngẩng đầu lên, cười ấm áp: “Tỉnh rồi à!”
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ thủy tinh, lẳng lặng bao phủ lấy Bạch Hi Cảnh, khiến cả người anh đều mang một vầng sáng mượt mà.
Tiểu Tịnh Trần “dạ” một tiếng, trèo xuống giường đi tới nhà vệ sinh đánh răng, rửa mặt, đi vệ sinh, thuận tiện thay băng vệ sinh. Cô bé trước giờ nằm ngủ đều không thành thật, vậy nên không hề bất ngờ là miếng ga trải giường mới tinh lại bị bà dì (kinh nguyệt) giày xéo một trận. Nhân lúc cô bé rửa mặt, Bạch Hi Cảnh dứt khoát cuộn tấm ga giường lại hủy dấu vết, sau đó gọi điện thoại kêu người đổi ga mới một lần nữa.
Sau một giấc ngủ ngon lành, Tiểu Tịnh Trần dường như đã quên mất chuyện liều mạng trốn chạy trên đường hôm qua. Việc khắc phục hậu quả dĩ nhiên có Cha Ngốc giải quyết rồi, hơn nữa do Chị Thất không hiểu sao phải chịu tai bay vạ gió, nên người đứng sau màn chỉ đạo toàn quân rút lui phỏng chừng cũng chỉ có thể cầu Phật Tổ phù hộ thôi.
Bạch Hi Cảnh đến Thượng Kinh chỉ là làm khách, mà ngoại trừ Đại Sơn và Tiểu Sơn thì dường như anh không hề mang theo người khác. Nếu Chị Thất đã đảm nhận chuyện này thì anh cũng sẽ không vượt quá giới hạn mà làm thay. Dù sao thì ở Thượng Kinh, thật sự chẳng có việc gì mà Chị Thất không làm được cả. Giống như ở thành phố S, không có chuyện gì có thể làm khó được Bạch Hi Cảnh vậy. Đối với những người như bọn họ, khu vực mà mình quản lý chính là khu vực tuyệt đối, bất kỳ ai cũng không thể xâm phạm, bằng không chỉ có thể đến chết mới thôi. Hiển nhiên, Bạch Hi Cảnh không có lý do gì lại đến chết mới thôi với Chị Thất, chí ít thì... trước mắt không có.
Bạch Hi Cảnh bèn rất rộng lượng giao mọi việc cho Chị Thất làm chủ. Chỉ cần đến cuối anh có thể tận tay xử lý tên khốn kiếp muốn hại đến tính mạng con gái bảo bối của anh là được, còn về những chuyện khác, tất cả đều không quan trọng.
Việc quan trọng nhất hiện tại chính là di động của em gái hy sinh rồi, Cha Ngốc cần phải mua một cái mới cho cô bé. Thế là, sau khi ăn xong cơm trưa, Tiểu Tịnh Trần kéo tay Cha Ngốc, hết sức phấn khởi ra ngoài đi dạo, mua điện thoại di động mới...
Mặc dù nói là mua điện thoại, nhưng với thể chất vận may nghịch thiên gặp phải sự cố kia của cô bé mà nói, thì phần nhiều là toàn có đám ngu ngốc chủ động chuẩn bị sẵn cuốc chim, mời cô bé giúp đào hầm chôn mình, ok!