Nguyên văn câu cô giáo bảo Tiểu Tịnh Trần ngồi ở trên bục giảng là: “Em hãy ngồi ở chỗ này đọc sách đi.”
Học sinh lớp một cũng biết nghĩa bóng của câu nói này là: ngồi trên bục giảng thay cô quản lý kỷ luật của đám nhóc ranh này.
Nhưng Tiểu Tịnh Trần căn bản sẽ không suy nghĩ hàm ý đằng sau câu nói, hay nên nói là cô bé căn bản không quan tâm đến ẩn ý mà cô giáo muốn truyền đạt.
Bởi vì không quan tâm cho nên không suy nghĩ.
Cô giáo bảo cô bé ngồi trên bục giảng đọc sách, cô bé dĩ nhiên là ngoan ngoãn nghe lời, thật sự chỉ là “nghe lời“. Tiểu Tịnh Trần một lòng một dạ đọc sách, chẳng qua là phần lớn chữ cái tách rời ra thì bé đều biết, nhưng một khi ghép lại với nhau thì đã không thể hiểu nổi rồi. Cô bé hoàn toàn không nhìn đến các bạn học đang hò hét ầm ĩ dưới bục giảng, cũng không nhìn những ánh mắt khinh thường và hả hê đối với sự “vô năng” của cô bé.
Ồn ào nửa tiết học, Tiểu Tịnh Trần vẫn luôn không lên tiếng, dần dần có vài học sinh hoàn toàn quên mất hiện tại đang là thời gian lên lớp, cãi nhau ầm ĩ, thậm chí còn có người rời khỏi chỗ ngồi chạy đến chỗ khác tìm người tán phét.
Thương Kỳ gục xuống bàn âm thầm che mặt, khẽ chọc Tống Siêu đang ngồi phía trước: “Cậu nói xem cậu ấy có thể nhịn bao lâu?”
Tống Siêu xoa đôi mắt nhập nhèm vì ngủ, suy nghĩ một chút: “Chắc là mười phút!”
Vệ Thủ cúi đầu làm bài tập, bất thình lình phun ra một câu: “Cậu nên hỏi những học sinh này có thể nhịn được bao lâu.”
Vẻ bề ngoài của Tiểu Tịnh Trần thật sự có tính lừa dối quá cao, quá là ngốc nghếch đáng yêu khiến cho người ta nổi lên ham muốn bắt nạt một cách mạnh mẽ. Hơn nữa cô bé trông như một em gái thấp tịt yếu ớt đẩy nhẹ một cái là ngã. Lớp nào mà không có kẻ cầm đầu, cần phải xem xem lần đầu đến gây chuyện của cậu ta là ra uy thành công hay đá phải tấm sắt!
Đột nhiên một đôi tay lười biếng giơ lên: “Lớp trưởng, mình muốn đi tiểu!”
Cả lớp đột nhiên yên tĩnh, đồng loạt quay đầu, chỉ thấy Quách Phi ngồi ở bàn thứ hai từ dưới lên đang lười biếng tựa vào bàn phía sau, rũ mí mắt nhìn đồng chí lớp trưởng ngồi trên bục giảng cười xấu xa. Nhìn vẻ mặt “tôi đang gây chuyện” rõ rành rành của cậu ta, các bạn học lại không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về bục giảng, muốn nhìn xem đồng chí lớp trưởng yếu ớt này sẽ ứng phó ra sao.
Hơn một tháng qua, Tiểu Tịnh Trần cuối cùng cũng coi như nhớ được từ “lớp trưởng” là đang gọi mình. Nên rời mắt khỏi mê cung chữ cái xoắn xuýt trên quyển sách kia, cô bé ngẩng đầu nhìn Quách Phi, nghi ngờ nói: “Cậu muốn đi tiểu thì nói với mình làm cái gì, mình cũng không tóm lấy cậu không cho cậu đi tiểu.”
Phụt…
Một vài học sinh trưởng thành sớm đã phì cười, cái gì mà “mình cũng không tóm lấy cậu không cho cậu đi tiểu”, câu này cũng quá là có trình độ rồi. Nam sinh ngồi bàn bên cạnh Quách Phi liếc mắt nhìn bộ phận nào đó dưới bụng cậu ta một cách xấu xa. Ai yo, nếu em gái này mà thực sự tóm lấy thứ đó thì chuyện này tuyệt đối sẽ trở thành trời long đất lở!
Cảm nhận được ánh mắt đùa cợt của mấy bạn học khác, khuôn mặt Quách Phi lập tức biến sắc. Cậu ta đột nhiên đứng dậy, lập tức mượn chuyện này để chỉ vào Tiểu Tịnh Trần hét lên: “Ông xxx mày, ông đây nhịn mày lâu lắm rồi, mày còn giả bộ…”
Lời còn chưa nói hết, một trận gió đột nhiên quét qua, Quách Phi ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có thì đã bị một chiêu Phật Sơn vô ảnh cước đạp cho trực tiếp lộn cổ, đụng vào bàn ghế sau lưng, rơi vào trong đống rác. May là bạn học ngồi phía sau phản ứng nhanh, nếu không nhất định sẽ nằm không cũng trúng đạn. Đáng tiếc là cho dù bản thân may mắn tránh khỏi tai nạn, nhưng sách vở đồ dùng học tập rơi đầy trên mặt đất cũng đủ khiến cậu khóc không ra nước mắt.
Quách Phi đỡ lấy cái eo đau đớn cả nửa ngày vẫn không thể bò dậy. Cả lớp trợn mắt há mồm nhìn Vệ Thủ yên lặng đứng bên chiếc bàn học bị đổ. Cậu thiếu niên vẫn luôn hướng nội trầm mặc ít nói này vẫn cúi đầu không nói một lời như thường lệ, nhưng giờ phút này khí phách ngang ngược của cậu ta hoàn toàn bộc lộ ra khiến tất cả học sinh của lớp 10-2 khiếp sợ.
Tống Siêu thong thả đứng dậy, khoác lên bả vai gầy còm của Vệ Thủ, cà lơ phất phơ nhìn Quách Phi, nhoẻn miệng cười lộ ra hàm răng trắng bóc ngay ngắn: “Cảnh cáo mày, sau này miệng lưỡi sạch sẽ một chút. Lông cũng còn chưa mọc đủ đâu, mày muốn xxx ai hả? Nói năng thất đức, cẩn thận bị người ta đâm cúc hoa!”
“Phì…” Bất luận là lúc nào hay ở đâu thì vĩnh viễn cũng sẽ không thiếu những kẻ thêm mắm muối, hay những kẻ thích xem náo nhiệt.
Quách Phi ôm hận trừng mắt nhìn Vệ Thủ, đáng tiếc là cho dù cậu ta có quậy hơn nữa thì cũng chỉ là một bá vương trong trường học… Đã từng là thế, nên làm sao có thể là đối thủ của Vệ Thủ đã từng tay không xé xác một tay súng bắn tỉa được. Một cước kia của Vệ Thủ còn chưa dùng toàn lực, sẽ không tạo thành bất kỳ vết thương thực sự nào cho cậu ta, nhưng đã đủ để khiến cậu ta đau mất mấy ngày.
Cho tới giờ khắc này, Tiểu Tịnh Trần mới bình tĩnh mở miệng: “Vệ Thủ, cú đá vừa rồi góc độ không đúng, lãng phí sức lực lại không làm cậu ta bị thương, chân phải của cậu đáng lẽ nên hơi hướng về bên trái sáu centimet, đạp một cái đã có thể đá gãy hai cái xương sườn của cậu ta.”
Vệ Thủ hiếm khi cảm thấy muốn khóc: “... Mình biết rồi, lần sau sẽ chú ý.”
Các bạn học: “…” Cái gì mà thấp bé yếu đuối đẩy nhẹ cái là ngã, đây mới thật sự là thâm tàng bất lộ, thật là hung tàn mà!
Nửa tiết học tiếp theo, lớp 10-2 yên tĩnh đến mức cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy, kỷ luật tốt còn hơn cả tiết của giáo viên chủ nhiệm. Chẳng qua người có mắt đều có thể nhìn thấy, tốc độ truyền giấy của các bạn học đang mím chặt môi thực sự có thể so với tàu điện ngầm.
Không giống với bất kỳ lần nào trước đây, lần này em gái không hề động tới một đầu ngón tay, chỉ đơn giản nói một câu đã khiến cho đám học sinh trong lớp 10-2 sợ hãi cô bé ba phần. Dù lời nói kia là thật hay giả thì ít nhất có Vệ Thủ hung tàn theo phe của cô bé là đủ rồi!
Ngay khi sắp hết tiết thì cô giáo đã trở lại, từ góc nghiêng thông qua cửa sau nhìn thấy những cái đầu của cả lớp 10-2 đều đang nghiêm túc “đọc sách”, cô thật không dám tin vào mắt mình, tiếp đó nước mắt lưng tròng, những học sinh này… Thật sự đáng yêu quá đi!
Một khoảng thời gian dài sau đó, cô giáo dạy Toán học luôn mang vẻ mặt ôn hòa với mỗi học sinh lớp 10-2, cho dù có người trộm lười không nộp bài tập cũng được nhẹ nhàng bỏ qua, khiến một số học sinh không rõ đầu đuôi luôn ở trong trạng thái nơm nớp lo sợ vài ngày.
“Lớp trưởng, hình như cậu còn chưa đăng ký gia nhập câu lạc bộ nào”, lúc tan học, lớp phó văn nghệ Cố Noãn đi tới bên cạnh bàn học của Tiểu Tịnh Trần, vỗ một tờ đơn xin gia nhập lên bàn cô bé. Tiểu Tịnh Trần cầm tờ đơn nhìn một chút, dứt khoát quay đầu: “Tống Siêu, cậu đăng ký câu lạc bộ nào?”
Tống Siêu gục xuống bàn giống như con cá chết, miễn cưỡng hé mí mắt: “Không biết, hỏi Thương Kỳ đi.”
Thương Kỳ đang chơi trò chơi trong điện thoại di động rất hăng say, phân tâm phun ra vài chữ: “Đừng hỏi mình, mình theo các cậu.”
Tống Siêu hừ mũi: “Nếu không thì tiết hoạt động buổi chiều chúng ta đi xem một chút mấy câu lạc bộ này rốt cuộc làm cái gì được không?”
Thương Kỳ lập tức gật đầu, Tiểu Tịnh Trần quả quyết đem tờ đơn trả lại cho Cố Noãn.
Cố Noãn: “…” Mấy người có thể đừng khoe khoang gian tình của mấy người trước mặt bà đây hay không? Nguyền rủa tất cả những tên khốn kiếp tỏ ra tình cảm đi WC đều không có lỗ! Lớp phó văn nghệ, em gái độc thân Cố Noãn thê lương giống như u linh mang theo đầy oán niệm bay đi.
Để làm phong phú cuộc sống ngoài giờ lên lớp cũng như nâng cao năng lực thực tiễn tự làm việc của học sinh, nên mỗi lớp đều có rất nhiều câu lạc bộ. Các câu lạc bộ giống nhau hợp thành xã đoàn của trường, xã đoàn của trường Phổ thông Số Bốn không chính quy như đại học, nhưng lại thu hút khá nhiều người gia nhập.
Tiết học cuối cùng của buổi chiều mỗi ngày đều là hoạt động ngoại khóa, về cơ bản thì giống như tan học.
Sau khi nghỉ tiết gần cuối, sân trường dần dần trở nên náo nhiệt, sân bóng rổ, sân bóng đá, sân bóng chuyền, sân vận động... đều tập trung không ít học sinh. Ngay cả phòng thí nghiệm và phòng học điện đều bị câu lạc bộ hóa học và câu lạc bộ tiếng Anh chiếm cứ.
Tống Siêu, Vệ Thủ và Thương Kỳ đi lang thang trong sân trường không có mục đích, Tiểu Tịnh Trần ngoan ngoãn đeo ba lô đi phía sau bọn họ.
Không biết có phải do cuộc sống trung học cơ sở quá “đặc sắc” hay không, Thương Kỳ cảm thấy nhìn cái gì ở phổ thông cũng không có hứng thú, nhìn cái gì cũng không cảm thấy kích thích. Tống Siêu trời sinh là một tên lười biếng, trước giờ chưa từng cảm thấy hứng thú với thứ gì. Vệ Thủ vốn đã quen với yên lặng, tất cả đều nghe theo mọi người.
Thương Kỳ thở dài một cái thật to, cảm thấy mình sớm muộn cũng sẽ nhàm chán đến chết mất. Cậu quả nhiên đã bị làm hư không cách nào thích ứng được với cuộc sống trường học bình thường nữa sao?
“A a a a~~~, Kiều Mặc Ngôn, anh đẹp trai quá!”
“Vĩ Linh, Vĩ Linh, em yêu anh, giống như chuột yêu gạo!”
“Ngân Sam uy vũ khí phách, nhất thống giang hồ!!!”
“…”
Sự hưng phấn của những nữ sinh kia đủ để lật cả nửa bầu trời, tiếng hét chói tai chỉ dùng để kêu gào trợ uy đúng là lãng phí.
Thương Kỳ giật giật lỗ tai, bởi vì một cái tên dường như có chút quen tai mà dừng bước. Cậu quay đầu nhìn về phía Tống Siêu và Vệ Thủ, quả nhiên thấy hai người kia đã cong khóe miệng lên cười rất âm hiểm, ánh mắt lóe lên lục quang sâu thẳm. Bọn họ đồng tâm hiệp lực căm thù tất cả những tên đại ma đầu dám mơ tưởng đến em gái!
Ba thiếu niên dứt khoát chuyển hướng đi về phía có tiếng hoan hô truyền tới. Em gái không suy nghĩ gì mà đi theo.
Sân bóng rổ ngoài trời bị những học sinh vây xem bao vây kín ba tầng trong ba tầng ngoài. Bên trong sân đang diễn ra một trận đấu nhấp nhô trầm bổng, rung động lòng người, một bên là đội lớp 11 do Kiều Mặc Ngôn đã có duyên gặp mặt với hội Tống Siêu một lần lãnh đạo, một bên là đội học sinh mới lớp 10, chênh lệch một năm học không chỉ kém về học tập và tuổi tác thôi đâu. Đội của Kiều Mặc Ngôn rõ ràng có kỹ thuật cao hơn một bậc, chèn ép đội của học sinh mới.
Trận đấu kết thúc, Kiều Mặc Ngôn tu ừng ực nước khoáng mà nữ sinh đưa cho, lau mồ hôi rồi hướng về phía đội viên của đội học sinh mới đã mệt đến mức sắp không đứng dậy nổi, cười nói: “Nơi này là trung học phổ thông, đừng có dùng công phu mèo ba chân mấy đứa học ở trung học cơ sở để khoe khoang nữa, sẽ khiến người ta chê cười. Anh tốt bụng nhắc nhở mấy đứa một câu, đội bóng rổ trường trung học Phổ thông Số Bốn năm nay có bốn người được chọn lên đại học, hôm nay không ai trong số bọn họ đến đây đâu đó.”
Mặt của những học sinh mới liền tái mét ngay tại chỗ. Học sinh được chọn lên đại học đều không tới, cũng đồng nghĩa với việc đội Kiều Mặc Ngôn thi đấu cùng bọn họ thật ra chẳng qua là đội dự bị của câu lạc bộ bóng rổ sao?? Vậy cao thủ chân chính phải lợi hại như thế nào đây. Đây vẫn còn là học sinh cấp ba sao, huyền ảo quá rồi. Cho là anime Nhật Bản sao, tùy tiện một môn thể thao cũng có thể đánh ngã cả thế giới?
Kiều Mặc Ngôn rất hài lòng dùng ngôn ngữ khiến đám học sinh mới không biết trời cao đất rộng này kinh sợ, nhưng không nghĩ tới trong đám người lại truyền tới một tiếng giễu cợt: “Xí, trình độ này đúng là khó trách chỉ có thể ngồi ghế lạnh làm dự bị cho học sinh được chọn, không biết xấu hổ mà còn khoe khoang, tôi cũng đỏ mặt thay anh đấy.”
Mặt Kiều Mặc Ngôn hơi biến sắc, giọng nói này…: “Ai, cút ra đây cho tôi!”