“Những việc tôi biết nhiều hơn nhiều so với tưởng tượng của anh đó, sư huynh. Đây là lần cuối cùng tôi gọi anh một tiếng sư huynh. Tịnh Trần là con gái tôi, trước đây là thế, bây giờ là thế, sau này cũng vậy. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ giao con bé cho bất cứ ai, kể cả cha mẹ ruột của con bé. Tôi không muốn và cũng không thể để con bé nhận cha mẹ ruột của mình. Vì thế anh không cần phải bí quá mà làm liều như vậy, chẳng những khiến bản thân chịu thiệt, mà bí mật không dễ dàng gì mới chôn lấp được sẽ một lần nữa bị đào lên lại.”
Duyên Sân ngây người nhìn Bạch Hi Cảnh, đột nhiên hắn ta ngẩng đầu cười lớn, trong tiếng cười lại ẩn chứa sự sầu khổ đang kìm nén, khiến người ta xót xa trong lòng mà không biết phải làm sao.
“Không cần phải bí quá mà làm liều như vậy? Cậu nói nghe thật đơn giản. Tôi không phải cậu, tôi không có tài sản ngút trời, cũng không có quyền thế đến quốc gia cũng phải kiêng dè. Sư đệ, tôi không thể để cho bất cứ người liên can nào nhìn thấy con bé được. Một khi bí mật trên người con bé bị phát hiện, cậu biết sẽ có hậu quả như thế nào chứ?”
Duyên Sân lảo đảo tiến lên mấy bước, hai tay gắng sức chống xuống mặt bàn, toàn thân run rẩy. Hắn ta chậm rãi đè người thấp xuống, nhìn thằng vào mắt Bạch Hi Cảnh, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: “Không phải việc tôi chết, không phải việc tru di cửu tộc là có thể giải quyết được. Đó là tai họa, là tai họa của toàn nhân loại, cho dù có đồng ý hay không, vô số quốc gia, vô số người đều sẽ bị cuốn vào chiến tranh. Đến lúc đó, loài người liệu còn tồn tại được hay không?”
Bạch Hi Cảnh lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt hắn ta: “Đừng tìm lý do quang minh chính đại cho bản thân mình. Dù là chiến tranh hay tai họa của nhân loại thì chúng đều không có chút liên quan nào tới tôi. Điều mà tôi quan tâm là con gái tôi bây giờ vẫn còn nằm trong phòng hồi sức đặc biệt, sống chết chưa rõ.”
Duyên Sân từ tốn đứng thẳng người dậy, từ trên cao nhìn xuống Bạch Hi Cảnh đang ngồi trên ghế, sau một hồi lâu đành bất đắc dĩ thở dài: “Sư phụ nói đúng. Bạch Hi Cảnh, cậu chính là ma quỷ không có trái tim. Cậu cho rằng một khi bí mật của Bạch Tịnh Trần bị lộ, con bé còn có thể sống yên ổn sao? Bao nhiêu người chết dưới M1371, con bé là người duy nhất sống sót, duy nhất...”
“Con bé là người duy nhất sống sót, nhưng anh không đưa con bé đến nơi an toàn, mà lại vứt con bé vào trong núi sâu,” Bạch Hi Cảnh ngắt lời hắn ta, không kiêu căng không vội vàng mà trần thuật lại: “Anh nghĩ rằng con bé sẽ chết đói, chết rét, hoặc làm mồi cho thú dữ. Chỉ cần con bé chết, tội ác của anh sẽ mãi mãi không có ai biết được. Nhưng thật không ngờ, con bé mạng lớn, được sư phụ nhặt về, an ổn sống đến bây giờ. Trông thấy Tịnh Trần dần lớn lên, sớm muộn cũng có ngày gây chú ý tới người khác, anh mới mạo hiểm lẻn vào thành phố S. Anh muốn giết con bé diệt khẩu, lại còn mượn chuyện năm đó tôi tố cáo với sư phụ việc anh sát sinh, khiến cho anh bị trục xuất khỏi sư môn làm cái cớ mà phao tin tìm tôi báo thù, nhằm bao che cho mục đích thật sự của bản thân. Anh thật sự đủ rồi đó, tôi đã bị anh lừa, lại còn cố ý đưa con bé đến Trường Trung học Số Năm. Những tưởng rằng Trường Trung học Số Năm có ký ức cuối cùng giữa anh và mẹ của mình, anh sẽ không động thủ tại đó, kết quả là... Thật ra ngay từ đầu, anh đã không có ý định để con bé sống, đúng chứ?”
Duyên Sân gần như không dám nhìn thẳng vào mắt của Bạch Hi Cảnh, nhưng vẫn nói lời thuyết phục cuối cùng: “Nếu như cậu quan tâm đến con bé, thì nên nghĩ đến việc con bé có khả năng trở thành công cụ để những kẻ có dã tâm lợi dụng. Con bé đơn thuần lanh lợi như vậy, cậu nỡ sao?”
“Việc này không cần anh hao tâm. Duyên Sân, tội nghiệt của bản thân, anh hãy tự nghĩ cách chuộc lại, đừng mang sai lầm đổ lên người khác. Năm đó con bé chỉ là một đứa trẻ sơ sinh không biết gì. Sáu năm trước, anh có gặp nhưng không nhận ra con bé. Sáu năm sau, anh cũng không nên nhận ra con bé.”
Da mặt Duyên Sân co giật, trong đầu bỗng nhiên hiện lên mấy câu nói kia, tiểu đầu trọc đã lột trần bản chất hòa thượng giả của hắn ta, khiến cho hắn ta trong một thời gian dài giống như con chuột chạy qua đường bị người người quát đánh. Còn có những hình ảnh camera không quá rõ nét ghi lại dấu vết ôm phụ nữ đi thuê phòng hố người kia nữa...
Mẹ kiếp, bần tăng vẫn là xử nam đó, được chứ!
Haiz... Không sai, hòa thượng Duyên Sân chính là con búp bê khốn khổ đứng ở trạm tàu điện ngầm chỉ trích em gái đóng giả hòa thượng để lừa tiền năm đó!
Duyên Sân nhìn vẻ mặt không chút biến đổi và ánh mắt kiên định của Bạch Hi Cảnh một hồi lâu. Hắn ta biết, người sư đệ này sẽ không bỏ qua cho mình. Hắn ta không chịu được mà ngửa mặt lên trời hít một hơi thật sâu, thở dài nói: “Cho dù có nên hay không, nếu như tôi đã nhận ra con bé, thì tôi nhất định phải có lời giải thích cho tất cả các tội nghiệt mà mình đã phạm phải.”
Bạch Hi Cảnh bật cười: “Anh nghĩ rằng tôi sẽ cho anh cơ hội ư?”
Duyên Sân nhìn cửa sổ đang mở, lại nhìn về phía cửa vào yên lặng không tiếng động: “Cả tòa cao ốc chỉ có một mình cậu, cậu cho rằng cậu có thể giữ được tôi chắc?”
“Ha”. Bạch Hi Cảnh lần nữa đứng lên, chậm rãi đi tới bên cửa sổ, nghiêng người dựa vào bên bệ cửa, cười: “Không biết ‘thiên la địa võng’ trong suy nghĩ của anh như thế nào. Dù sao thì tôi nghĩ rằng thiên la địa võng của mình cũng đủ để bắt được anh!”
Mây đen dần dần tản ra, ánh trăng sáng dịu dàng rọi xuống, xuyên qua cửa sổ, lưu lại những bóng người đứng kín trên mặt đất.
Sắc mặt của Duyên Sân chợt biến đổi, hắn ta khó tin nhìn vào cửa sổ bên cạnh Bạch Hi Cảnh. Cửa sổ vốn dĩ không có gì lại bị một tấm lưới không nhìn rõ che phủ, dây lưới còn nhỏ hơn so với sợi dây câu cá, nhưng Duyên Sân biết, với năng lực của mình sẽ không thể làm đứt những sợi dây kia.
Duyên Sân bỗng nhiên tỉnh ngộ, cả tòa nhà không có một ai, thảo nào một người máu lạnh vô tình như Bạch Hi Cảnh lại dài dòng văn tự nói chuyện với hắn ta. Thảo nào... cái được gọi là thiên la địa võng chính là sau khi con mồi bước vào gian phòng này mới bắt đầu bố trí.
Duyên Sân không chút do dự đạp cửa phòng. Cửa phòng phát ra tiếng động rồi đổ xuống, khi đổ xuống đất liền biến thành vô số những mảnh vụn lớn bé. Một tấm lưới lớn giống hệt cửa sổ được giăng tại đó, phong kín lối ra duy nhất. Không cần nghi ngờ gì nữa, bốn phía bức tường chắc chắn cũng bị lưới giăng chặt rồi.
Sắc mặt Duyên Sân lập tức xanh mét, bắt ba ba trong hũ, đây thật sự là bắt ba ba trong hũ rồi!
“Duyên Sân, tôi khuyên anh không nên động thủ. Anh không phải đối thủ của tôi.” Bạch Hi Cảnh nói như vậy, tuy nhiên lời nói này lại trực tiếp làm nhen nhóm lên lòng tin lung lay sắp đổ của Duyên Sân do bị tấm lưới lớn đả kích. Hắn ta không chút do dự mà lao về phía Bạch Hi Cảnh.
Trong phòng vang lên tiếng đánh nhau bùm bùm chát chát, từng cú đấm xuyên qua lớp thịt, từng cú đá chân vào đến tận xương cốt, điều này khiến cho người nghe cảm thấy đau răng.
Trên máy điều hòa ngoài cửa sổ, Đại Sơn ngồi chồm hỗm ở đó như một công nhân đào than, gật gù đắc ý, âm thầm nhe răng: “Đại ca thật là xấu xa, biết rõ tên đại hòa thượng đó đã bùng phát đến ranh giới rồi mà vẫn còn cố ý kích gã ta. Không phải là muốn trắng trợn động thủ trừng trị gã ta, giúp đại tiểu thư đòi lại ít lãi sao, lại còn nói xa nói gần, thật là... Ôi chao, quá đáng lắm nha!”
Tiểu Sơn ngồi xổm bên cạnh, run cầm cập liếc nhìn Đại Sơn toàn thân bong bóng dập dờn, nói: “Coi chừng chảy máu mũi, anh cũng sắp lên cơn rồi.”
Đại Sơn: “...”
Yên lặng một lúc, lại nghe thấy trong phòng truyền tới tiếng xương vỡ vụn và tiếng kêu rên của đại hòa thượng. Đại Sơn lại không chịu được mà nhiều chuyện: “Đại ca nói gần đây anh ấy hay nằm mơ thấy cảnh tượng hồi nhỏ lúc còn trên núi, chú nói xem là thật hay đùa?”
Tiểu Sơn nghiêng đầu, khinh bỉ nhìn Đại Sơn từ đầu đến chân, khinh thường nói: “Anh quả thực còn ngu xuẩn hơn cả tên đại hòa thượng đó. Đại tiểu thư vẫn chưa tỉnh, anh nghĩ đại ca ngủ được chắc?”
Đại Sơn: “Khụ...”
“Đến ngủ còn không nổi thì mơ cái con khỉ gì!”
Đại Sơn: “...” Được rồi, anh ta quả là cực kỳ ngu dốt.
“Còn không mau vào đây chịu chết cho tôi.” Trong phòng vang lên tiếng hừ lạnh lùng của Bạch Hi Cảnh, rõ ràng là đang đánh nhau, nhưng anh vẫn còn tâm trí nghe người bên ngoài nhiều chuyện.
Đại Sơn âm thầm rụt cổ lại, giúp Tiểu Sơn cùng thu tấm lưới giăng cửa sổ, rồi xoay người nhảy vào, ngay lập tức trông thấy đại hòa thượng đang nằm ủ rũ trên mặt đất, không nhìn thấy bất cứ vết thương ngoài hay bất kỳ vết máu nào, đến mặt cũng không bị sưng, nhưng hơi thở của hắn ta thì yếu ớt, ánh mắt mệt mỏi, chắc hẳn bị thương không nhẹ.
Bạch Hi Cảnh đứng thẳng người lên, chậm rãi sửa sang lại ống tay áo hơi lộn xộn, liếc xéo Đại Sơn, nheo mắt lại đầy nguy hiểm: “Cậu nhìn cái gì? Hay là cậu hy vọng nhìn thấy cái gì?”
Đại Sơn lập tức lắc đầu như trống bỏi, im lặng kéo một chân của đại hòa thượng lôi ra khỏi phòng. Tấm lưới giăng cửa phòng đã được Tiểu Sơn cất đi rồi.
Gần ra tới trước cửa, đại hòa thượng gắng sức bám vào khung cửa, trừng mắt hung dữ nhìn Bạch Hi Cảnh rồi gào lên: “Cậu tưởng rằng bắt được tôi thì con gái cậu sẽ an toàn ư? Cậu quá ngây thơ rồi. Cậu cho rằng tôi cứu Đường Ân là vì cái gì?”
Động tác sửa ống tay áo khẽ dừng lại, Bạch Hi Cảnh hờ hừng nhìn liếc qua người hắn ta, thong thả nói: “Anh tưởng rằng cao thủ bên cạnh con gái tôi chỉ có mỗi tôi hay sao? Anh quá ngây thơ rồi! Anh tưởng rằng tôi có thể không phải lo lắng gì ở đây xử lý anh là vì cái gì?”
Duyên Sân: “...” Học điệu bộ người ta nói chuyện làm cái gì, đi chết đi!
Bạch Hi Cảnh có thể không lo lắng một chút nào ở đây xử lý Duyên Sân là vì cái gì? Để Đường Ân đích thân đến đây nói cho ngươi biết đi!
Đường Ân cũng muốn Tiểu Tịnh Trần chết, không chỉ vì đối phương hại gã ta bị bắt, mà còn vì kỹ năng ám khí xuất thần nhập hóa kia. Đường Ân là đệ tử nhất mạch đơn truyền, ngoại trừ sư phụ đã xuất gia của gã và bản thân gã ra thì không nên có ai khác biết được tuyệt kỹ này. Gã nhất định phải bóp chết mối đe dọa này từ trong trứng nước. Do đó khi Duyên Sân nói ra kế hoạch của mình, Đường Ân không hề do dự liền đồng ý.
Trong lúc Duyên Sân và Bạch Hi Cảnh dây dưa đủ kiểu không ngớt, trong lúc Đại Sơn và Tiểu Sơn đang cố gắng giăng lưới, Đường Ân băng qua vườn hoa, phòng khách, hành lang của bệnh viện nơi không có ai trông coi, đến được phòng hồi sức, nơi duy nhất có hơi người.
Hắn cẩn thận khẽ khàng đẩy cửa phòng bệnh ra. Trong phòng tối đen như mực, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ các loại máy móc. Nhờ ánh sáng mờ mờ cũng đủ để nhìn được tổng thể bài trí trong căn phòng. Mặc dù hơi mơ hồ, nhưng vẫn phân biệt rõ ràng được chiếc ghế sofa dày rộng, bàn trà màu đen, giường bệnh trắng tinh.
Sau khi xác định trong phòng không có bất kỳ ai khác, Đường Ân lặng im không một tiếng động đi vào, nhẹ nhàng đóng cửa. Gã không khỏi cảm thấy buồn cười, thật ra cả căn phòng chỉ có một nhóc con đang sống dở chết dở, cho dù tiếng đóng cửa của gã ta có mạnh hơn nữa cũng không có ai biết được.
Hạ cánh tay xuống, một phi đao từ trong tay áo rơi xuống lòng bàn tay. Đường Ân rón ra rón rén tới gần giường bệnh, mắt nhìn chằm chằm vào bệnh nhân đang đeo ống thở ô xi, chậm rãi giơ tay lên... Chỉ cần dùng chiếc phi đao sắc bén này cắt cổ họng cô bé, gã ta liền có thể thành công rút lui. Bất luận là chiếc ghế sofa dày rộng hay bàn trà màu đen, hoặc là chiếc giường bệnh trắng tinh đều sẽ không lưu lại bất kỳ một dấu vết nào của gã...
...Ừm… Đường Ân đột nhiên chậm chạp phản ứng lại, bàn trà của bệnh viện không phải đều là kiểu trong suốt bình thường và rẻ tiền nhất sao, tại sao cái này lại màu đen?
Bên trong phòng bệnh trắng tinh lại đặt một chiếc bàn trà màu đen sì, sao lại kỳ lạ vậy?
Được rồi, thứ lỗi cho gã vào thời khắc quan trọng này lại còn suy nghĩ lệch lạc, nhưng không thể không nói, gã ta hiểu ra chân tướng rồi!
Bởi vì nghĩ đến bàn trà màu đen, Đường Ân mới chậm chạp phát hiện ra có chút không đúng lắm, cảm giác này... có chút lạnh?
Đường Ân không tự chủ khẽ run rẩy, theo bản năng nắm chặt phi đao trong tay, chậm rãi quay đầu...
“Bàn trà màu đen” từ từ chuyển động, như có sinh mệnh mà di chuyển. Sau đó tầng tầng lớp lớp bóng dáng cường tráng chuyển động trong bóng tối, mang theo sát khí lạnh lẽo chậm rãi đứng thẳng dậy...