Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 178: Độc lập? em gái em đang nói đùa sao?



Trường Trung học tốt nhất ở thành phố S là trường Trung học Số Một, tệ nhất lại không phải là trường Trung học Số Năm nhưng học sinh của trường Trung học Số Năm là khó trị nhất trong đám học sinh trung học ở thành phố S.

Trường Trung học Số Năm được công nhận là ngôi trường có môi trường đẹp nhất, cơ sở thiết bị tốt nhất, giáo viên có trình độ học vấn cao nhất, cũng là trường trung học có mức học phí dọa người nhất. Đúng vậy, đó là trường Trung học tư nhân.

Thật khó tin được là một trường trung học tư nhân lại có thể đội lên đầu danh hiệu công khai là “trường trung học đứng thứ năm thành phố” đúng không?

Nhưng đây là sự thật!!

Nếu như nói học sinh trung học bình thường đến trường là để học tập tri thức, để có một tương lai xán lạn, thì học sinh của trường Trung học Số Năm lại chỉ vì mở rộng mạng lưới quan hệ, để lót sẵn mạng lưới quan hệ tốt cho sự nghiệp sau khi trưởng thành của mình. Đúng vậy, 99% học sinh của trường Trung học Số Năm đều là những đứa con của gia đình giàu có, ba đời làm quan, bốn đời làm quân nhân, chỉ tùy tiện kéo một người ra, đằng sau lưng là một chuỗi dài các bậc trưởng bối có liên quan đều có thể hố chết một gia đình bình thường bậc trung.

1% còn lại là những học sinh đặc biệt được tuyển vào để duy trì bản chất một trường trung học, tất cả chỉ là để tăng tỉ lệ lên lớp.

Ở trong mắt Bạch Hi Cảnh thì Tiểu Tịnh Trần là một đứa trẻ hoàn hảo, tử huyệt duy nhất chính là thành tích học tập. Đương nhiên về phía Cha Ngốc thì đó không phải là khuyết điểm gì, không ai là hoàn hảo cả biết không.

Lũ trẻ tiểu học vẫn rất đơn thuần. Bọn chúng sẽ không vì học lực của bạn không tốt mà xa lánh, ghét bỏ bạn. Cứ nhìn danh tiếng của em gái trong lớp suốt sáu năm tiểu học thì biết. Nhưng hình thức sống chung của học sinh trung học sẽ phức tạp hơn rất nhiều, Bạch Hi Cảnh không muốn để cho con gái vì không học giỏi mà phải chịu sự đối xử không tốt. Thay vì cưỡng ép nhét cô bé vào trường Trung học Số Một để thành học sinh đội sổ toàn trường, thì không bằng để bé học trường Trung học Số Năm để làm người biến người khác thành lót đệm cho mình còn hơn.

Học sinh của trường Trung học Số Năm so sánh về tất cả mọi thứ, so về gia thế, so về mạng lưới quan hệ, so về khí thế, so về money, so về cha, nhưng lại không so sánh về thành tích!

Gia đình của Tống Siêu rất có điều kiện. Cậu có thể tùy tiện chọn một trường trung học nào ở thành phố S cũng được. Vệ Thủ là con của một gia đình nghèo, cậu so với những người khác thì càng biết cách đoán ý qua sắc mặt hơn, càng biết cách phỏng đoán được lòng người hơn. Cậu biết rõ Bạch Hi Cảnh sẽ không để con gái cưng của mình đi học trường Trung học Số Một để chịu bị người ta gây khó dễ và xa lánh, nhất định sẽ cho cô bé học trường Trung học Số Năm, cho nên cậu đã cố gắng để trở thành một người trong 1% kia, mặc dù… thời điểm đi thi cậu có cố ý trượt tay một chút.

Thành thích học tập của em gái… thật sự không có thuốc nào cứu được. Ngay cả môn toán sở trường nhất của cô bé cũng bởi vì không có bất kỳ quá trình tính toán nào, chỉ có một đáp án lẻ loi làm cho điểm số vô cùng thê thảm. Thần kỳ nhất lại là môn Tiếng Anh, rõ ràng ngay cả hai mươi sáu chữ cái Tiếng Anh cô bé đều thường xuyên ghép lẫn lộn với phiên âm, nhưng khẩu ngữ hoàn toàn lưu loát kia của bé cũng có thể hố chết giáo viên Tiếng Anh. Thậm chí cô bé có thể cùng mấy ông chú người nước ngoài thỉnh thoảng hỏi đường dùng tiếng mẹ đẻ của đối phương để giao tiếp mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Cái kỹ năng thần kỳ này không biết đã bao nhiêu lần khiến cho bọn Tiền Đa Đa kinh sợ đến rớt cả mắt.

Cha Ngốc sẽ nói cho bọn chúng biết việc em gái thích làm nhất chính là vừa tắm gội cho Thái Bao vừa nghe đài phát thanh tiếng Anh sao?

Đứa bé có trí nhớ thính giác mạnh mẽ đến mức nghịch thiên thật đúng là không thể tổn thương nổi!

Tóm lại Tống Siêu và Vệ Thủ dựa vào “thực lực” của chính mình chặt chẽ đuổi theo bước chân của em gái.

Ngày báo danh nhập học, cổng trường Trung học Số Năm rộng lớn bị đủ các loại xe ô tô danh tiếng, đắt tiền lấp đầy như đường cao tốc vào kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh mùng một tháng mười. Ở thành phố S, toàn bộ những quan chức liêm khiết, khiêm tốn, thương dân như con đều chỉ là mây bay. Rõ ràng phải là đủ các phái đoàn thương nhân thành công, quan chức chính phủ có thể làm lóa mù mắt chó của Màn Thầu mới đúng. Đồng chí Màn Thầu yếu ớt bám lên trên cửa kính xe thủy tinh, cảm nhận được cái đuôi rắn lạnh băng đang trêu trọc cúc hoa của mình, lặng lẽ rơi lệ đầy mặt.

Bạch Hi Cảnh nghiêm túc giúp Tiểu Tịnh Trần đeo cái cặp sách nhỏ lên lưng, vẫn cứ lo lắng truy hỏi một câu: “Thật sự không cần ba đi cùng sao?”

Tiểu Tịnh Trần chậm rãi lắc đầu, tay nhỏ cầm lấy quai đeo cặp sách trên vai, nghiêm túc nói: “Ở đây nhiều người quá, quần áo của ba sẽ bị bẩn đó.”

Bạch Hi Cảnh: “Không sao hết, sau khi ba về nhà thay ra là được mà.”

Tiểu Tịnh Trần tiếp tục lắc đầu: “Bà nội nói con phải học cách tự lập.”

Bạch Hi Cảnh: “…” Mẹ, mẹ ruột à, mẹ muốn náo loạn thế nào đây. Dù sao cũng không thể vì mỗi lần mẹ muốn bồi dưỡng tình cảm bà cháu với con bé nhưng con đều đi theo cho nên mẹ liền ruồng bỏ con, hố con chứ, “Tịnh Trần, nhiều người chen đi chen lại như vậy, ba không đi cùng thì bọn họ sẽ làm con bị thương đó.”

Tiểu Tịnh Trần ngẩn người, bỗng nhiên kéo cửa xe sau ở bên cạnh: “Quả Cà, chúng mình cùng đi nào!”

Bạch Hi Cảnh nhanh tay lẹ mắt đóng cửa sau “Rầm” một tiếng, Quả Cà vui sướng định chui đầu đi ra bên ngoài thì bị đập vào cửa kính chống đạn, “Khè khè… khè…” nguyền rủa ngươi cái tên khốn nạn lòng dạ độc ác bị em gái ghét bỏ từ đầu đến chân.

“Đi đường cẩn thận.” Thay vì để cho Quả Cà đi gây ra hỗn loạn, còn không bằng để một mình em gái đi gây ra hỗn loạn. Cha Ngốc âm thầm rơi lệ đầy mặt ngồi ở ghế điều khiển, cắn khăn tay u oán nhìn con gái cưng của mình đeo cặp sách nhỏ chậm rãi đi xa.

Đứa nhỏ ngoan ngoãn trong sáng đáng yêu như vậy chắc chắn sẽ bị những học sinh mới như sói như hổ kia làm bị thương, ôi ôi ôi~~

“Đại… đại ca…” Giọng nói run run của Đại Sơn từ trong bộ đàm xe truyền tới, anh ta khó khăn yếu ớt nói: “Đại tiểu thư đi một mình thật sự sẽ không có vấn đề gì chứ?” Cảm giác giống như là một chú dê con trắng nõn, non nớt, mềm mại lọt vào bầy sói vậy!

Bạch Hi Cảnh không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần băng qua đường quốc lộ. Nhìn cô bé băng qua trận địa xe như chú kiến nhỏ đi xuyên qua bầy bọ cánh cứng, Bạch Hi Cảnh lạnh lùng nói: “Cậu cảm thấy trên đời này ngoài tôi ra thì có mấy người có thể lay chuyển được con bé khi đang đeo vòng trọng lực nữa?”

“Vậy anh còn lo lắng cái quái gì nữa!” Đại Sơn nhỏ giọng nói thầm, làm như sinh li tử biệt vậy, bắt nạt bọn họ không có con gái cưng sao, hừ!

Ánh mắt Bạch Hi Cảnh sắc bén đâm về phía bộ đàm, sau khi nghe thấy tiếng Đại Sơn sặc nước bọt đến ho khan mới nói: “Ông đây thích vậy, cậu quản được sao!”

Đại Sơn: “…” Đại ca, anh quá ngạo kiều rồi, anh thật sự quá ngạo kiều rồi~ Tiểu Sơn mau đến xem phép lạ!

“Đại ca, người quá nhiều, anh thật sự không nên đi theo.” Tiểu Sơn kịp thời mở miệng, giọng nói trong trẻo lạnh lùng cứu nguy cho Đại Sơn đang trong trạng thái chấn động: “Bị người khác nhận ra, đại tiểu thư sẽ rất phiền phức.”

Bạch Hi Cảnh: “… Tôi biết.” Giọng nói rầu rĩ khó chịu.

Bạch Hi Cảnh là truyền kỳ của thành phố S, là ông vua không ngai của hai giới hắc bạch, gia đình bình thường bậc trung căn bản chỉ nghe qua tên của anh, không có mấy người gặp được anh. Nhưng mà ở trường Trung học Số Năm… nơi này hầu như hội tụ tất cả tất cả những nhà chính khách, phú hào quần áo lụa là của thành phố S, Bạch Hi Cảnh bị nhận ra là chuyện chắc như đinh đóng cột.

Nếu không có điều gì ngoài ý muốn, em gái muốn trải qua sáu năm trung học cơ sở, trung học phổ thông trong trường Trung học Số Năm thì Bạch Hi Cảnh không hy vọng sáu năm này của bé đều sống trong sự giả dối và tính toán.

Cho nên cuối cùng Bạch Hi Cảnh mới nhả lý do Quả Cà này ra, để cho cô bé tự mình đi báo danh… Về phần tìm những người khác giúp đỡ đưa Tiểu Tịnh Trần đi báo danh cái gì đó, lại nói trong những người mà Bạch Hi Cảnh tín nhiệm thật sự có người nào là bình thường, không ai biết đến hay sao.

Tiểu Tịnh Trần giống như một học sinh vô cùng bình thường đi tới cổng trường Trung học Số Năm, mái tóc dài suôn thẳng đen nhánh, khuôn mặt trắng mịn như búp bê, đôi mắt thuần khiết trong suốt, còn cả khóe miệng không tự chủ nhếch lên, nhìn thế nào cũng thấy giống như một em gái dễ thương thanh thuần đáng yêu. Dọc đường đi bé đã thu hút bao nhiêu ánh mắt ngắm nhìn của các cậu thiếu niên và sự hâm mộ, ghen tị của các cô gái.

Bên trong trường Trung học Số Năm rộn ràng nhốn nháo có rất nhiều người, những doanh nhân thành công này hầu như không ai đưa con đến trường báo danh một mình, hoặc ít nhiều cũng có vài tùy tùng đi theo, đây cũng là một loại tượng trưng cho thân phận, vậy nên trong sân trường người chen chúc lẫn nhau đông gấp bội.

Tiểu Tịnh Trần không biết đường, đây là chuyện bình thường.

Cô bé đứng trước bản đồ lối vào, ngẩng đầu nhìn N lần, rất lâu vẫn không biết nên đi nơi nào để báo danh. Cậu thiếu niên bên cạnh không nhịn được đưa tay ra vỗ vai bé, mở miệng nói: “Này, cậu đến một mình à? Tại sao ba cậu không lái xe đưa cậu đến?”

Đôi mắt to của Tiểu Tịnh Trần nhìn chằm chằm bản đồ như thiên thư không hề chớp, nhẹ nhàng nói: “Ba đang ở trong xe đợi mình.”

“Cậu thật hạnh phúc, mình cũng hy vọng ba của mình có thể để mình đi vào một mình, nhưng tiếc là ông ấy không yên tâm.” Cậu thiếu niên nhún vai, một bộ các loại vẻ mặt gợi đòn “người cha yêu dấu quá quan tâm đến cậu là lỗi của cậu”. Tiểu Tịnh Trần phồng má nói: “Ba mình cũng không yên tâm về mình, chỉ là bà nội nói mình nên học cách tự lập, vì vậy mình mới tự mình đến.”

Cậu thiếu niên: “…” Cậu là đang ám chỉ mình không đủ tự lập, quá mức ấu trĩ sao, lật bàn~!

Bạn học à, bạn nghĩ nhiều rồi!

Cậu thiếu niên đã tức đến xanh mặt, nhưng Tiểu Tịnh Trần vẫn rất bình tĩnh!

“Tránh ra, cái đồ ăn xin muốn tìm đường chết này, mày giẫm hư giày của tao, bán mày đi cũng không bồi thường nổi đâu.” Một tiếng hét ầm ĩ cuồng loạn vang lên khiến mọi người phải liếc mắt qua nhìn. Từ trước đến nay, đối với những chuyện không quan hệ đến mình Tiểu Tịnh Trần thường thờ ơ. Cái đầu nhỏ của cô bé đã đủ bận bịu rồi, không có đủ bộ nhớ trống để tải những chuyện hỗn loạn ồn ào bên ngoài.

Nghe thấy tiếng la mắng chói tai, tinh thần cậu thiếu niên bị chấn động. Cậu tò mò nhìn xung quanh một lúc, hưng phấn vỗ Tiểu Tịnh Trần nói: “Mau xem, mau xem, thật sự là một tên ăn xin. Từ trước đến nay mình chưa từng thấy người nào mặc quần áo cũ nát như thế, cổ áo đều bị giặt đến bạc trắng hết rồi. Cậu nói xem cậu ta làm sao có thể không biết xấu hổ mà vào trường Trung học Số Năm học chứ!”

Bởi vì quá mức chuyên tâm vui sướng hả hê khi có người gặp họa, cậu thiếu niên vỗ tay lên vai Tiểu Tịnh Trần có chút mạnh, đương nhiên chút sức lực ấy em gái không để vào mắt, chỉ là “ánh mắt quay vòng vòng theo bản đồ” đang choáng váng bỗng được vỗ cho tỉnh ngộ. Theo bản năng cô bé nhìn theo phương hướng mà cậu thiếu niên chỉ, sau đó đột nhiên ngây người, đáy mắt lóe lên ánh sáng vui sướng. Rốt cuộc cũng gặp được người quen biết đường rồi oa ha ha…

Tiểu Tịnh Trần không nói hai lời, trực tiếp nắm lấy quai đeo cặp sách trên vai đi về phía đang xảy ra sự việc. Cậu thiếu niên hơi sững sờ, không muốn bỏ qua em gái không dễ dàng gì mới dụ dỗ được (?!) nên cũng đi theo.

Động tác Tiểu Tịnh Trần thuần thục đẩy đám người chắn đường ra, chạy thẳng đến trước mặt cậu thiếu niên bị mắng là “ăn xin”. Khuôn mặt hưng phấn đến đỏ bừng: “Vệ Thủ, cậu cũng tới rồi, mình không tìm thấy chỗ báo danh, cậu dẫn mình đi được không!!”

Vệ Thủ kinh ngạc trợn mắt nhìn Tiểu Tịnh Trần đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, nhất thời chưa kịp phản ứng lại, nhưng trái tim lại đập càng nhanh hơn kèm thêm lỗ tai cũng đỏ tới mức gần như là trong suốt.

Mặc dù Vệ Thủ biết Bạch Hi Cảnh sẽ không để Tiểu Tịnh Trần học ở trường Trung học Số Một, nhưng dù sao chuyện này chẳng qua chỉ là suy luận và phỏng đoán của cậu. Trước khi sự thật được xác định, trong lòng cậu vẫn luôn lo sợ bất an, chỉ sợ chính mình sẽ tính toán sai, nhưng lại không nghĩ rằng bởi vì tâm trạng không yên mà không cẩn thận giẫm lên chân người bên cạnh. Kết quả người phụ nữ kia lại nổi cơn tam bành, được lý không chịu buông tha, nước bọt bay tứ tung, tất cả những lời nói khó nghe cũng đều văng ra ngoài, quả là thật có lỗi với toàn thân quần áo quý báu của bà ta.

Lúc này nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần tới trường Trung học Số Năm, Vệ Thủ bất giác xấu hổ đỏ mặt, mỉm cười nói: “Được, chúng mình cùng đi.”

“Được.” Tiểu Tịnh Trần cười tít mắt gật đầu kéo Vệ Thủ bước đi, kết quả bị người ngăn lại: “Đứng lại, giẫm bẩn giày của tao rồi còn muốn đi như vậy hả?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv