Mọi người đều lo lắng, các thiếu niên một trước một sau, một trái một phải vây quanh bé. Lăng Phi nói: “Tịnh Trần, có phải em không khỏe không?”
Đầu Gỗ tiếp lời: “Nếu không khỏe thì nghỉ một chút đi!”
Hàn Hùng vội vàng gật đầu: “Đúng đó, đúng đó.”
Giọng nói của Tiểu Tịnh Trần có chút hổn hển: “Em rất khỏe, chỉ là em còn chưa quen với chiếc vòng mới ba đã đổi cho em thôi.”
Dưới chân Đầu Gỗ loạng choạng suýt ngã. Cậu còn cảm thấy kỳ lạ tại sao hôm nay chiếc vòng trên cổ tay Tiểu Tịnh Trần lại sáng hơn nhiều so với lúc trước như vậy, còn tưởng rằng là do bé cố ý chà rửa, thì ra là đã thay cái mới~!!!
Lăng Phi cũng phản ứng lại, khóe miệng cậu hơi co giật, yếu ớt nói: “Cái vòng này… nặng bao nhiêu?”
Tiểu Tịnh Trần dứt khoát lắc đầu, “Em không biết!”
Chạy xong hai mươi vòng, Tiểu Tịnh Trần hiếm thấy thở hổn hển, từng giọt mồ hôi lớn từ trán chảy xuống, hai má cũng vì vận động nhiều mà ửng đỏ giống quả táo đỏ vừa chín, khiến cho người ta nhịn không được muốn cắn một miếng. “Ừng ực”, Hàn Hùng ngây ra nhìn cô bé chằm chằm, quả quyết nuốt nước miếng. Lăng Phi không chút khách khí đánh lên sau gáy cậu ta một cái, hung hăng trừng mắt nhìn cậu ta. Ánh mắt của Hàn Hùng liền rời đi ngước nhìn trời!
Một bảo vệ trẻ mới đến chưa được bao lâu từ từ đi tới, tò mò nhìn chằm chằm vào cái vòng đeo rất kín kẽ trên cổ tay Tiểu Tịnh Trần: “Tháo xuống xem thử một chút đi~!”
Bảo vệ trẻ đã sớm nghe các tiền bối trong đội bảo vệ nói rằng chiếc vòng của cô bé rất kỳ bí, đáng tiếc mãi vẫn chưa được trông thấy, trong lòng cứ ngứa ngáy giống như mèo cào. Hiện giờ khó lắm mới có được cơ hội, sao có thể dễ dàng bỏ qua được. Tiểu Tịnh Trần quả nhiên nghe lời tháo vòng xuống đưa cho anh ta. Bảo vệ trẻ không kìm nổi vui mừng nhận lấy. Kết quả là Tiểu Tịnh Trần vừa buông tay, cái vòng nhìn có vẻ nhỏ xinh kia trực tiếp đè xuống khiến cho cổ tay của bảo vệ trẻ nặng nề trĩu xuống thiếu chút nữa trật khớp. Anh ta không khỏi rơi lệ đầy mặt. Em gái này là yêu quái chắc, nhất định là thế rồi, đeo cái vòng nặng như vậy trên tay mà vẫn có thể chạy nhanh như thế, nói bé là người anh ta cũng không tin đâu.
Vẻ mặt táo bón của bảo vệ trẻ tuổi rõ ràng đã chọc cười những người khác. Đám đàn ông phá lên cười ầm ĩ, bắt cặp chào hỏi với thiếu niên mà mình phụ trách huấn luyện đánh tay đôi. Hai năm này vẫn đều làm theo trình tự như vậy, nhưng mà lần này Tiểu Tịnh Trần lại có ý kiến, bé lấy vòng về đeo lại vào tay, đứng dậy, nói rõ ràng rành mạch: “Mọi người đã luyện tập lâu như vậy rồi cũng nên thay đổi một chút.”
Bốn thiếu niên ngay lập tức quay bước chân trở lại bên cạnh Tiểu Tịnh Trần. Bốn cặp mắt tuấn tú có nét đặc sắc riêng gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần. Nếu như đổi lại là một cô bé dễ thương khác thì tuyệt đối sẽ phun máu ngã xuống đất, đáng tiếc đối diện bọn chúng là Tiểu Tịnh Trần, mỹ quan của Tiểu Tịnh Trần đã hoàn toàn nghiêng lệch đến tận Tây Thiên rồi, cho nên khái niệm “tuấn tú” của cô bé chắc chắn là không giống vậy. Bé không mảy may bị ảnh hưởng bởi ánh mắt lấp lánh đưa tình của các thiếu niên, cứ thế quay đầu lại hỏi ông Lạc vừa đúng lúc đi ra khỏi cửa: “Ông Lạc ơi, ông có cái ghế hay cái bàn nào vứt đi không?”
Ông Lạc hơi sửng sốt, đến cả đồ ăn vặt chuẩn bị đút cho Tiểu Tịnh Trần ăn đang bê trên tay cũng quên mất, gấp gáp quay đầu nói với Thiết Quân: “Mau đi tìm người chuyển hết tất cả bàn ghế trong phòng khách ra đây… Còn cần gì khác nữa không?”
Tiểu Tịnh Trần lắc đầu.
Đống bàn ghế gỗ được chế tác tinh xảo trong phòng khách rất nhanh đều được lôi ra. Tiểu Tịnh Trần cũng không nhận thấy đồ cũ và đồ mới khác nhau như thế nào. Trong mắt bé, đồ vật chỉ chia làm hai loại: có thể dùng được và không thể dùng được!
Lúc này Tiểu Tịnh Trần cũng không nghĩ nhiều, tiện tay nắm lấy một cái ghế lớn dùng lực kéo, “răng rắc” cái ghế gỗ dày lập tức bị tách rời, bị bé tách thành những miếng gỗ nguyên thủy nhất. Mọi người đều trợn mắt há mồm. Điều này thì đám đàn ông trong đội bảo vệ cũng có thể làm được, nhưng không có cách nào làm nhẹ nhàng thoải mái như bé, quả thực là còn không tốn sức bằng uống nước biết hay không!
Tiểu Tịnh Trần chọn ra hai khúc gỗ khá thô từ trong đống gỗ bày đầy đất, cổ tay cử động, cắm hai khúc gỗ xuống dưới đất ở hai bên, còn không quên túm lấy lắc qua lắc lại... Ừ, rất vững, rất chắc chắn~!
Tiếp tục dỡ, dỡ xong lại cắm xuống đất, hơn nữa để tránh cho đám đàn ông bị ngã khi giao đấu, mà mặt đất xi măng quá cứng, rất dễ gây tổn thương đến gân cốt, cho nên mặt đất sân huấn luyện đều là đất sét đã được nghiền ép đặc biệt, trời mưa cũng không lầy lội, ngã xuống còn có tác dụng giảm xóc nhất định. Nền đất này đến nước mưa cũng không thể thấm vào được lại bị Tiểu Tịnh Trần dùng những miếng gỗ dài ngắn không giống nhau cắm vào giống như cắm nến lên bánh gato tạo thành một trận địa hình thù kỳ lạ.
Sau khi cắm xong trận địa, Tiểu Tịnh Trần vứt những thứ còn thừa đi, nhẹ nhàng nhảy lên, vững vàng giẫm lên trên một cọc gỗ nhỏ, một phần cọc gỗ cắm vào trong đất, cho nên cách mặt đất không cao lắm, hơn nữa chúng vốn dĩ được tháo ra từ bàn ghế cho nên đều khá nhỏ, phỏng chừng chỉ vừa đủ đặt nửa bàn chân của Tiểu Tịnh Trần. Một chân bé giẫm lên trên duy trì tư thế gà đứng một chân: “Bắt đầu từ ngày hôm nay, sau khi chạy bộ xong, các anh đều phải hoàn thành các bài luyện tập khác trên cọc gỗ, nếu không cẩn thận ngã xuống sẽ phải trèo lên lại.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Lăng Phi liền tái xanh, khuôn mặt của Hàn Hùng đau khổ, mặt của Đầu Gỗ trắng nhợt, mặt của Lạc Kha Minh đen lại, mặt của ông Lạc sáng lên, mặt của đám đàn ông còn lại thì méo mó. Những cái cọc gỗ này còn chưa to bằng một phần ba bàn chân của họ, đi bộ trên đó sao?? Là luyện tập khả năng đi giày cao gót cho bọn họ sao?? Lật bàn!
Tiểu Tịnh Trần mặc kệ bọn chúng đang nghĩ gì, thấy mọi người nửa ngày vẫn chưa phản ứng, bé tiếp tục nói: “Không luyện thì đi đi, em không cưỡng ép.”
Mọi người: “...” Em bày ra cái vẻ mặt người chết lạnh như núi băng giống y đúc Bạch Hi Cảnh rồi nói câu đó thì ai dám bỏ đi, cũng không phải chê mạng quá dài mà muốn đi bái kiến Phật Tổ trước... Em gái à, em trở nên xấu xa rồi!
Hàn Hùng bại trận đầu tiên trước sự vênh váo khí phách của Tiểu Tịnh Trần. Cậu run rẩy trèo lên trên cọc gỗ, lảo đảo đứng lên, cẩn thận từng li từng tí như đi xiếc trên dây. Khoảng cách giữa các cọc gỗ hơi xa, dù là hai chân giẫm lên hai cọc gỗ gần nhau nhất nhìn cũng có vẻ giống như đang đứng tấn.
Một chân Hàn Hùng cố gắng đứng vững, chân còn lại chuẩn bị tìm chỗ đặt xuống, nhưng cậu lại bi thương phát hiện chỗ mình đứng là sau cùng, mà bên trên cọc gỗ gần cậu nhất chính là cô bé đáng yêu đang ở thế gà đứng một chân, cậu ngay lập tức chao đảo, bi phẫn rưng rưng hướng về phía Tiểu Tịnh Trần đang chắn trên cái cọc gỗ phía trước gần cậu nhất rống lớn: “Em còn đứng đó làm gì?” Nếu như không nhường đường anh sẽ ngã xuống mất!
Tiểu Tịnh Trần chớp mắt nói: “Làm mẫu, làm sao?”
“Không sao, anh chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi.” Khí thế của Hàn Hùng lập tức yếu đi, thân thể cường tráng loạng choạng một hồi liền ngã “Uỵch ~!” xuống đất, hu hu hu ~ nửa chân trước đau quá, đau quá~!
Nhìn bộ dạng bi thương của Hàn Hùng, Đầu Gỗ run rẩy giơ tay: “Tịnh Trần, tuyệt kỹ độc môn này không phải nên dạy cho đệ tử thân truyền sao? Đến cả Khưu Vân cũng chưa luyện qua cái này, vì sao bọn anh phải luyện?”
Tiểu Tịnh Trần nghi hoặc hơi nghiêng đầu, mờ mịt nói, “Ai nói đây là tuyệt kỹ độc môn?”
Đầu Gỗ trợn tròn mắt: “... Lẽ nào không phải?”
“Đương nhiên không phải.” Tiểu Tịnh Trần nhẹ nhàng nhảy đến một cọc gỗ khác, đổi chân tiếp tục đứng thế gà đứng một chân: “Bất kể là sư huynh, sư điệt của pháp đường nào cũng đều phải đi qua cái này, phải đánh xong cả bộ ‘Thiên Mục Quyền’ trên cọc gỗ mới có thể đạt được pháp hiệu chính thức.”
Các thiếu niên: “...” Pháp hiệu cái gì chứ, bọn chúng thật sự không cần ~~!!
Nhìn bộ dạng nghiêm túc chăm chú đó của Tiểu Tịnh Trần, rõ ràng là không thể thương lượng mà. Thế là bốn thiếu niên mỗi người một phía, run rẩy trèo lên trên cọc gỗ nhỏ, trong lòng run sợ loạng choạng giữ tư thế gà đứng một chân, một chân còn lại co lên giống chân gà, lại từ đầu đến cuối không thể chạm tới chiếc cọc gỗ khác.
Sau khi miễn cưỡng duy trì được ba, năm giây, “Uỵch ~!” Hàn Hùng lại ngã xuống, hơn nữa cậu ta lại trùng hợp ngã lên một cọc gỗ khác, cái cọc gỗ vừa nhỏ vừa ngắn chẳng những không bị ép đổ mà ngược lại chọc vào khiến cậu đau điếng, trong nhất thời tiếng hít hơi kêu rên của thiếu niên Hàn Hùng khiến cho đám đàn ông vây xem xung quanh cảm thấy đau răng, đau thịt, đau gan... may là bọn họ không cần phải nghe lời của cô nhóc này!
Vì thế mà sau khi vòng trọng lực của Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn được thăng cấp thì bài luyện tập của các thiếu niên cũng được nâng lên một cấp độ mới, tiếp tục đau khổ và vui vẻ!
Trong tay Tiểu Tịnh Trần siết chặt cây thước dạy học do ông Lạc cung cấp cho, hiện giờ đang bước đi xung quanh khu vực cọc gỗ. Lúc mới bắt đầu, các thiếu niên dường như cứ cách ba đến năm giây lại ngã xuống một lần, sau đó cắn răng chịu đau lại trèo lên. Cũng may lòng dạ của Tiểu Tịnh Trần lương thiện, bởi vì đồng ý dạy bọn chúng công phu nên mới nghiêm túc đốc thúc bọn chúng như vậy. Cho dù trên tay cầm thước dạy học, cô bé cũng chưa từng dùng tới. Đương nhiên sau khi kết thúc huấn luyện, khi đánh tay đôi muốn đánh như thế nào thì lại là chuyện khác.
Thiết Quân không biết từ khi nào đã đi đến phía sau Tiểu Tịnh Trần, hỏi: “Tịnh Trần, sư phụ cháu có nói cho cháu biết những cọc gỗ này dùng để luyện gì không?”
“Có!” Tiểu Tịnh Trần hơi nghiêng đầu, đột nhiên quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy thân hình đẹp đẽ của Đầu Gỗ từ trên cọc gỗ ngã xuống: “Sư phụ nói những cọc gỗ này dùng để luyện thăng bằng, lúc đối đầu, cho dù là đánh không lại đối phương, chỉ cần có khả năng cân bằng tốt thì sẽ không bị thua!”
Thiết Quân: “...” Không thể thua cái gì chứ, hoàn toàn là lừa con nít, cũng chưa bao giờ nhìn thấy quán quân cầu thăng bằng Olympic nào biến thành cao thủ võ lâm cả!
Lời Tiểu Tịnh Trần nói ra luôn mang một loại ma lực khiến người khác tin tưởng không hề nghi ngờ, nhưng cũng chính loại lý luận rõ ràng không khoa học này lại trở thành động lực của các thiếu niên. Bọn chúng kiên quyết thay đổi bộ dạng cứ ba năm giây lại ngã một lần, cố gắng kéo dài thời gian dáng gà đứng một chân của mình.
Nhìn thấy ý chí chiến đấu sôi sục và từng bước tiến bộ rõ rệt của các thiếu niên, Thiết Quân câm nín...
Lừa trẻ con cái gì chứ, thực ra là cũng đủ để lừa thiếu niên rồi!
Sau khi kết thúc luyện tập buổi sáng, cùng nhau ăn sáng xong, các thiếu niên học chung một trường cùng nhau tới lớp. Tiểu Tịnh Trần ngồi trên xe của cha ngốc đến trường.
Không còn cách nào, nhà các bạn học chơi cùng bé đều ở hướng khác, lúc tan trường mọi người còn có thể đi cùng nhau, sau đó bé lại ngồi xe của cha về nhà, nhưng lúc đi học thì không có đứa trẻ nào lại cố tình đi qua cổng trường mà không vào, chạy đến Kim Đỉnh rồi đợi bé cùng đến trường, đó không phải là có tình bạn bè mà là ngu ngốc!
Khi Tiểu Tịnh Trần đến nơi thì thời gian vừa vặn không sớm cũng không muộn. Các học sinh đã đến đầy đủ, giáo viên đang trên đường đến.
Vừa ngồi xuống bàn, Thang Miêu Miêu sáp lại gần nói một cách thần bí: “Tịnh Trần, cậu có biết cái chị nữ lực sĩ kim cang hôm qua đuổi theo anh cậu là ai không?”
Tiểu Tịnh Trần ngẩn người, đặt cặp xuống, mở khóa ra, đặt sách, hộp bút và vở bài tập lên trên bàn của Vệ Thủ, sau đó động tác thuần thục quét sạch chỗ đồ ăn vặt trong ngăn bàn kể cả trên mặt bàn vào trong cái cặp rỗng của mình, lại nhét cặp vào ngăn bàn, kéo đồ đạc trên bàn của Vệ Thủ về trên bàn mình, cuối cùng cúi đầu tiện tay lấy ra một túi đồ ăn vặt trong cặp, bóc vỏ, nắm một nắm khoai tây chiên nhét vào miệng, “rộp, rộp ~” nhai hăng say, sau đó mới chậm chạp lắc đầu với Thang Miêu Miêu: “Mình không biết!”
Thang Miêu Miêu: “...” Cô bé có thể bóp chết con quỷ tham ăn này không~!!!