Sau chuyện đó Hoắc Thiên liền bị Tang Noãn không nói lời nào liền ném hành lý đồ đạc của Hoắc Thiên ra khỏi nhà mình. Không chỉ vậy còn đề phòng anh biết mật khẩu nhà mà về nên Tang Noãn cao tay hơn đã thay đổi hẳn mật khẩu nhà mình khiến cho Hoắc Thiên mặt như đít nồi đứng bên ngoài nguyên đêm để cầu xin nghe anh giải thích mọi chuyện đó nhưng chỉ được đáp lại bằng chổi lông gà, dép,… vạn vật linh tinh mà Tang Noãn có thể ném lấy.
Tiêu Ngọc sống gần ba mươi năm tuổi đời rồi mà chưa từng thấy cái trường hợp này bao giờ. Một vị tổng tài danh tiếng đại đỉnh thế mà bị vợ mình không thương tiếc, không nói lời nào liền ném mọi hành lý ra cửa đến như vậy. Tuy rất thầm than thấy tình cảnh bị bẽ mặt của Hoắc Thiên thì cũng tội đó nhưng mà cũng kệ, chứ một trợ lý nhỏ bé làm công ăn lương như anh đây làm gì có uy quyền mà xen ngang chứ.
Tiêu Ngọc cố gắng giúp Hoắc Thiên thu dọn hành lý bị ném ra khỏi cửa đó, nhanh chóng để chúng lên xe để chở Hoắc Thiên đi. Tránh cho bọn chó săn hít mùi thì không tránh được tai tiếng bẽ mặt này. Tuy bọn chúng không lộ liễu nhưng biết đâu chừng lại tai vạ gió bay thì khổ lấy. Hầy làm công ăn lương nó khổ thế mà, phải chi làm ông hoàng giới showbiz như ông anh mình khoẻ biết bao. Tự do bay nhảy muốn làm gì thì làm lấy.
Mọi chuyện xảy ra đều được máy giám sát quay lại truyền đến laptop của Tang Diên. Nhìn thấy cảnh tượng Hoắc Thiên bị Tang Noãn đuổi hắn đi như chó nhà tang khiến cho Tang Diên cực kỳ thích thú mà nheo mắt lại. Đúng như vậy, mọi chuyện xảy ra đều do Tang Diên đứng đằng sau thao túng mọi thứ, từng bước từng bước đi vào kế hoạch của mình cả.
Tao nhã cầm chai rượu vang được ủ hơn hai mươi năm, chỉ uống một ngụm nhỏ thôi cũng ngốn vài triệu bạc. Sự đắt đỏ càng khiến cho giới nhà giàu cực kỳ thích thú, không tiếc tay mà ra giá cực cao để mua về thưởng thức chúng. Trong đó có Tang Diên, hắn ta cực kỳ nghiện các loại rượu được ủ lâu đời. Tính sơ sơ đằng sau lưng của Tang Diên lúc này là khoảng hai mươi chai lớn nhỏ được trưng bày tủ kính cao ba mét, rộng hai mét đằng sau thì với giá cả thì một người bình thường làm cả đời cũng không đủ tiền trả một chai.
Bàn tay dài thô ráp niết nhẹ hình ảnh của Tang Noãn trên máy tính, Tang Diên ánh mắt cực kỳ dịu dàng hẳn đi. Nhưng cho đến khi máy giám sát chuyển ống kính vào nhìn thấy Tang Noãn đang ôm lấy ảnh cưới của cô và Hoắc Thiên mà khóc thì khiến cho lòng của Tang Diên tràn lên những cuồng nộ không kể xiết được.
Hắn không cho phép Tang Noãn rơi nước mắt vì ai cả, chỉ cho phép trong ánh mắt đó chỉ có hình dáng của hắn thôi. Không bao giờ. Không bao giờ.
Tang Diên điên cuồng hất cái laptop trên bàn xuống một cách thô bạo đi, vỡ được chai rượu liền không thương tiếc mà ném thẳng xuống. Tiếng đổ vỡ choang choang liên tục khiến cho những thủ vệ bên ngoài không khỏi đổ mồ hôi hẳn đi. Bởi vì dạo này Thiên Tử bọn họ không hợp ý điều gì liền đập phá đồ đạc đi. Và quanh đi quẩn lại lý do duy nhất chính là liên quan đến Tang Noãn. Bọn họ âm thầm lắc đầu không biết nói gì với tình huống này cả. Khi nào âm thanh đổ vỡ không còn nữa thì bọn họ cho người vào thu dọn, nhanh chóng rời khỏi căn phòng âm u lạnh lẽo đó.
Mùi rượu nồng nặc sộc thẳng vào mũi khiến cho trạng thái của Tang Diên ngày càng điên cuồng hẳn đi. Hắn ta cầm lấy tấm ảnh Tang Noãn ôm lấy bó hoa hương dương cầm lên niết nhẹ nhàng khác hẳn với hành động thô bạo phát cuồng hồi nãy đi. Giọng nói băng lãnh thều thào từng ngụm lệ khí ra, lạnh lẽo như cơn gió rét buốt từ âm phủ tràn lên muốn đông cứng cả cơ thể vậy.
“Nếu em không buông hắn được thì anh sẽ giúp em. Khiến cho hắn mãi mãi không tồn tại trên cõi đời này, khiến hắn thật hối hận khi sinh ra.”
…
Chuyện là sau khi đuổi Hoắc Thiên ra khỏi nhà, Tang Noãn dường như có một người khác nhập hồn vào vậy. Bình thường tuy cô rất lạnh lùng trong công việc nhưng mà đối nhân xử thế rất được lòng người nhưng mà dạo này cục băng được làm lạnh từ máy lạnh đã tiến hoá hơn biến hẳn thành tảng băng từ nam cực trôi về hẳn. Khí thế áp bức lạnh lùng của Tang Noãn càng lúc càng doạ người hơn khiến cho nhân viên cả công ty đều căng thẳng sợ muốn chết đi được.
Bọn nhân viên lúc này luôn tưởng niệm trong hồi ức một Tang chủ tịch được mọi người thích, bây giờ chả khác gì máy làm đá di động cả. Có sự xuất hiện chủ tịch bọn họ ở đâu khiến cho căn phòng đó căng cứng đến đó. Nhưng mà điều này vô tình khiến cho hiệu suất công việc được nâng cao hơn, giá cổ phiếu của tập đoàn chạm mốc xác nhận kỉ lục mới.
Đi đến đây hai con mắt của nhân viên nào cũng nổi quầng thâm dữ dội mặc dù Tang Noãn không thúc ép họ tăng ca làm thêm giờ gì cả. Cái cô quan tâm đến là chất lượng chứ không phải chất lượng kia.
Chẳng là dạo này Tang Noãn không được tốt tính tình cho lắm thế mà có một vài tập đoàn ỷ bản thân mình dày tuổi dày kinh nghiệm gì đó mà hùa nhau chèn ép lấy Tang Thị như một con hắc mã phóng điên cuồng phía trước khiến cho bọn họ không khỏi ghen tỵ đỏ mắt đi nên mới nổi tâm chơi xấu như vậy.
Ngược đời châu chấu đá xe, tưởng rằng chấu ngã ai ngờ xe nghiêng. Các lão cáo già ngủ xuẩn này đã làm môt chuyện mà cả đời không thể ngốc đầu lên nổi nữa là dám tự tiện tăng giá, đổi hàng giả cung cấp cho Tang Thị. Điều này đã chọc điên Tang Noãn lúc nào cũng trong trạng thái muốn nổ tung người này.
Thế là vỏn vẹn chưa đầy một tuần trăng, những cái tên như Tô Huy, Phong Hành,… nhanh chóng biến mất đi trên nền cổ phiếu. Bọn cáo già này không khỏi khiếp sợ thủ đoạn độc ác của Tang Noãn trên thương trường này. Nhờ chuyện này mà vỏn vẹn gần nửa tháng đã lưu danh sử sách một đại diêm ma ra đời khiến cho các tập đoàn sợ hãi mà không muốn day vào lấy.
Một phần nhờ tài năng lãnh đạo sát phạt vô tình của Tang Noãn nhưng sau đó còn nhờ Tang Diên âm thầm đứng đằng sau giật dây xử lý những tên chán sống này, dám ngáng chân lấy. Tuy Tang Noãn rất thắc mắc chuyện này nhưng mà do Tang Diên ra lệnh dặn dò làm mọi chuyện kĩn kẽ, lại còn phái những thuộc hạ thân tín nữa nên chuyện này cũng khó mà phát hiện được.
Thế là một mảnh giang sơn kinh tế của nước A này lại có một trật tự mới sắp sửa ra đời và kéo dài hàng chục năm về sau đó nữa.