Chuyện là sau một tuần quan sát thì không thấy Diệp Thu không có hành động gì khác thường cả. Hoắc Thiên cũng nới lỏng cảnh giác để tiếp tục cô ta có hành động khác thường gì không. Chỉ là vẫn thường mang một cốc cà phê vào phòng anh rồi chào hỏi vài câu rồi ra ngoài làm việc. Cho đến khi một chuyện tai hoạ liền ập xuống đầu Hoắc Thiên.
Buổi chiều.
Hôm nay Hoắc Thiên có một buổi gặp đối tác quốc tế quan trọng ở khách sạn Hoàng Thiên. Với tư cách là thư ký của Hoắc Thiên nên cô ả Diệp Thu cũng được đến với anh. Do Hoắc Thiên khá kín tiếng trong việc đời sống tình cảm cá nhân nên khi nào có sự kiện hay bàn chuyện hợp tác thì chỉ có Tiêu Ngọc đi cùng. Nhưng hôm nay có một người phụ nữ đi cùng đến thì khiến cho mấy người ở đây không khỏi suy nghĩ nhiều đi.
Hoắc Thiên chỉ nghĩ rằng bàn bạc xong vấn đề hợp tác xong thì về, ai mà ngờ được nửa chừng đùng đùng mở ra buổi tiệc giao lưu giữa các doanh nhân với nhau khiến cho anh lỡ hẹn đi ăn tối với Tang Noãn. Sau một hồi tự khiển trách qua điện thoại với Tang Noãn thì cô mới nguôi giận mà dập máy. Phải biết rằng dạo này tâm trạng của cô ấy cực kỳ nóng nảy đáng sợ, đến cả lão yêu băng vạn năm không tan như Hoắc Thiên hàng ngày cũng nơm nớp lo lắng bản thân mình có chọc giận cô ấy không. Và tất nhiên hình phạt cực kỳ điển hình là cho bầu bạn với sô pha khi ngủ.
Hoắc Thiên và Diệp Thu song hành đằng trước, theo sau đó là Tiêu Ngọc kính cẩn đi sau. Anh nhanh chóng được mọi người mời rượu cho mình rồi bắt đầu lao vào những cuộc trò chuyện bàn bạc làm ăn nhạt nhẽo. Diệp Thu vẫn kiên nhẫn tinh tế đứng bên cạnh Hoắc Thiên như có vẻ như một cô bạn gái chu đáo vậy. Đôi người bước tới trêu chọc lấy Hoắc Thiên và Diệp Thu vài câu thì bị ngữ điệu lạnh lùng của anh mà nghẹn thở đến tím tai.
“Đây chỉ là thư ký của tôi. Mong các vị chú ý lại lời nói của mình.”
Diệp Thu đứng bên cạnh nhàn nhạt không biểu hiện gì, trên mặt luôn nở một nụ cười cực kỳ chuyên nghiệp để cùng mọi người bắt chuyện lấy. Hoắc Thiên không còn kiên nhẫn để mà nghe chuyện nhảm nhí của đám người này liền đi đến một chiếc bàn đặt những chai nước lọc, vặn nắp một chai uống một ngụm. Dòng nước mát lạnh nhanh chóng chảy xuống cuống họng đang nóng rực do hơi cồn mang lại, đầu óc của Hoắc Thiên bớt đi chút lâng lâng. Kể từ khi vụ tai nạn trước đó, tửu lượng của anh cũng bị ảnh hưởng đi đáng kể. Chỉ cần uống hơi quá chén liền đầu óc lâng lâng hoa mắt ngay lập tức đi.
Ban tổ chức thấy anh không được khoẻ cho lắm liền sắp xếp một phòng hạng sang cho Hoắc Thiên. Thấy anh đi lên nhưng bọn họ không yên tâm với vị tổ tông này cho lắm liền đưa một chìa khoá khác cho Diệp Thu, bọn họ tưởng rằng bọn họ rất thân thiết.
Diệp Thu tiếp nhận chìa khoá xong, ánh mắt lại loé lên suy nghĩ gì đó. Dứt khoát sửa lại váy áo của mình mà hướng tới phòng mà ban tổ chức đưa chìa khoá cho Hoắc Thiên. Điều không ngờ quản lý khách sạn này đặc biệt chu đáo đến mức mà còn đưa thêm một chìa khoá dự phòng hẳn cho Tiêu Ngọc, ngộ nhỡ lại có chuyện gì xảy ra không hay nữa thì cái mạng nhỏ của bọn họ không gánh nổi được đâu.
…
Trước đó một tiếng.
Tang Noãn sau khi nhận được điện thoại lỡ hẹn của Hoắc Thiên nên cực kỳ bực mình. Lần đầu tiên trong lịch sử của tập đoàn Tang Thị kể từ khi Tang Noãn đến nhiệm chức đến nay, ở đây như một lò than nhiệt hạch vậy, không cẩn thận liền bị tra tấn tinh thần đáng sợ. Ai nấy đều nơm nớp lo sợ, không biết vì sao người tốt tính như chủ tịch của bọn họ lại thất thường thâm sâu như vịnh Mariana vậy.
Và không ngoài dự đoán rằng, Lục Tần là người đưa tin cho các giám đốc muốn báo cáo tình hình. Kể từ ngày đó khiến cho Tang Noãn cực kỳ ngứa mắt khi nhìn thấy Lục Tần vậy, cô trở nên khó tính và thường xuyên bắt bẻ mọi thứ khi nhìn thấy anh vậy. Mọi người không hiểu nhưng Lục Tần làm sao không nhận ra chứ, mọi thứ đều liên quan đến Tang Diên cả.
Tang Noãn mặt mày hậm hực, mệt mỏi đưa tay xoa xoa ấn đường thì nghe thấy tiếng gõ cửa thâm thuý vang lên. Cô tựa lưng tiếp tục xoa ấn đường của mình, giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Vào đi.”
Cánh cửa mở ra thì thấy Lục Tần cầm một tấm thiệp màu trắng bước vào, anh nhanh chóng tiến lại gần bàn làm việc của Tang Noãn liền nói.
“Tối nay có một bữa tiệc tư nhân được tổ chức ở khách sạn Hoàng Thiên. Tôi muốn hỏi chủ tịch ngài có muốn đến đó không?”
Nếu như không phải bực bội chuyện Hoắc Thiên cho mình leo cây thì Tang Noãn chẳng buồn quan tâm đến mấy bữa tiệc vớ vẩn này. Nhưng không biết cái quái gì xui khiến thay cô chấp nhận đến buổi tiệc này. Lục Tần nghe được câu trả lời của Tang Noãn liền đi ra ngoài. Trước khi đi, anh quay lại hỏi.
“Có cần chuẩn bị bạn đồng hành để cô tham gia không?”
Tang Noãn nghe vậy liền xua tay phất cho Lục Tần ra ngoài, giọng có chút không kiên nhẫn mà đáp lấy lời của Lục Tần.
“Không cần đâu, anh đi cùng tôi là được rồi. Đừng cố bày vẻ thêm phiền phức cho tôi nữa.”
“Được.”
Trở về hiện tại.
Một chiếc xe chầm chậm đậu trước đại sảnh khách sạn Hoàng Thiên. Lục Tần nhanh chóng từ ghế lái bước ra, đi xuống mở cửa xe cho Tang Noãn bước xuống. Do chân váy hơi dài nên có chút vướng víu nên cô đành tạm mượn lực đỡ của Lục Tần mà bước ra ngoài.
Tối này Tang Noãn mặc một chiếc váy dài đuôi cá khá là kín đáo nhưng vẫn không che đậy được những đường cong hoàn hảo dưới lớp váy áo này. Từng bước uyển chuyển bước vào thu hút mọi ánh nhìn của cánh đàn ông đằng sau lưng. Lục Tần đành phát ra khí thế lạnh đạm của mình để mấy tên đàn ông kia thu liễm lại ánh mắt dâm tà dán chặt lên người của Tang Noãn.