“Còn nữa, tôi thừa biết chuyện căn bệnh của cậu hoàn toàn là giả. Tôi không ngờ rằng cậu có thể làm ra chuyện đó để mà lừa dối tình cảm của Tang Noãn. Cậu có lần nào đã sờ vào cái lương tâm thối tha của mình chưa hả? Cậu đã suy nghĩ đến cảm nhận của Tang Noãn khi có người anh trai muốn nhuốm bẩn tình thân cao đẹp, đã tận dụng hết cái tình thân này để mà lừa gạt cô ấy chưa?”
Giọng nói khàn đặc sự chua xót văng vẳng ra, Tang Noãn nghe xong không khỏi chết lặng đi. Những tường thành tình cảm của cô đối với người anh trai này ầm ầm sụp đổ, nó điên cuồng vỡ tan thành mây khói. Tang Noãn không thể tin được rằng tình cảm anh em thuần tuý giữa bọn họ đã bị biến tính đến bệnh hoạn, cô không ngờ rằng một tầng lớp quan hệ dần trở nên bế tắc như hiện nay. Tang Diên yêu cô sao? Điều này không thể xảy ra được! Bọn họ là anh em cùng huyết thống mà, điều kinh khủng này không bao giờ có thể xảy ra đối với bọn họ được.
Tuy rất sốc khi nghe được chuyện này từ miệng của Lục Tần nhưng không có nghĩa là cô hoàn toàn tin nó. Hãy nói đi Tang Diên, anh hãy nói đi. Đây không phải sự thật, anh nói đó không phải sự thật đi.
Đáp lại lởi khẩn cầu của Tang Noãn là một thanh giọng nhàn nhạt, lạnh lẽo không chút độ ấm nào của Tang Diên. Anh đứng dậy, quay lưng đối diện về hướng của Lục Tần đưa tầm mắt tĩnh mịch cô đơn nhìn bầu trời mưa ảm đạm bên ngoài cửa sổ thuỷ tinh.
“Thì sao? Cậu quản được tôi chắc? Cậu nên nhớ thân phận hiện tại của mình đi. Còn chuyện của tôi, tôi yêu ai làm gì cũng không có phận sự của cậu.”
Lục Tần lúc này không thể nào khống chế được bản thân mình nữa, mà hét rống lên từng trận khản đặc như muốn xé rách hết giới hạn của bản thân mình muốn bùng nổ ra.
“Cậu không sợ tôi nói với Tang Noãn về cái thứ tình cảm bệnh hoạn của cậu sao? Cậu không sợ cô ấy ghê tởm cái tình anh em gớm ghiếc này à?”
Bốp.
Một cú đấm bất ngờ lao đến khiến cho Lục Tần không tránh kịp mà hứng chịu một đòn dã man của Tang Diên. Lúc này Tàn Diên đã trút bỏ hết sự thờ ơ, lạnh nhạt lúc trước mà thay vào đó là ánh mắt chằng chịt đầy tơ máu thể hiện sự điên cuồng phẫn nộ của Tang Diên ngay lúc này.
“Cả thế giới này có thể ghê tởm tôi nhưng cô ấy không bao giờ được như vậy. Không bao giờ có chuyện đó, nghe rõ chưa Lục Tần?”
Lục Tần lau khoè miệng đang rỉ máu như trái tim của anh tổn thương đau nhói như lúc này, thái độ vừa rồi của Tang Diên càng khiến cho tâm của anh như vạn kiếm xuyên ngang. Càng ngày gậm nhấm nỗi đau, càng lúc càng nhiều thêm nữa.
“Nhưng mà đó là em gái của cậu. Là em gái ruột có hiểu không hả?”
“Tôi đây quan tâm đến luân thường đạo lý chó má đó sao? Thứ của tôi thì tại sao phải nhường thằng khác chứ?”
“Nếu cậu không quan tâm đến luân thường đạo lý chó má mà cậu vừa nói, thì tại sao cậu không chấp nhận tình cảm của tôi dành cho em bấy nhiêu năm qua chứ?”
Nghe vậy, Tang Diên sắc mặt không khỏi âm trầm xuống triệt để nhưng lại không phản bác chuyện gì. Lục Tần biết lúc này cậu không nói rõ ra tình cảm của mình như mấy lần trước đó, chắc có lẽ sẽ không bao giờ hắn có cơ hội đứng trước mặt Tang Diên để bày tỏ nữa rồi.
“Em không quan tâm luân thường đạo lý nhưng em lại chối bỏ tình cảm của tôi. Em không quan tâm nó nhưng lại ích kỷ chà đạp lên lòng tự tôn tôi không chút thương xót. Tại sao? Tại sao hả? Chẳng lẽ chỉ vì tôi là đàn ông thôi sao? Đàn ông không có quyền theo đuổi người đàn ông mình yêu thương?”
“Em coi thường tình cảm của người khác thì em có tư cách gì mà bảo Tang Noãn không được ghê tởm tình cảm bệnh hoạn của mình chứ? Em là thượng đế hay là chúa trời sao? Không, bọn họ rất bao dung rộng lượng chứ không phải là một con người tràn đầy sự ích kỷ của bản thân mình như em.”
“Tình cảm của tôi dành cho em như tô một bức tranh màu nước. Chưa kịp ráo, em lại vội chạy ra mưa. Thế mà tôi lại ngu si vọng tưởng rằng mình cố gắng sẽ được đền đáp tương xứng. Ngu chết đi được mà.”
“Tang Noãn là một con người, đã là một con người thì cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc riêng của cô ấy. Và tôi cũng thế.”
“Đối với tôi, em không có chút tình cảm nào sao?”
Tang Diên đáy mắt khẽ động một lát nhưng nhanh chóng cũng biến mất đi. Hiện tại bản thân hắn không muốn đối mặt cái tình cảm khốn khiếp của hai người đàn ông với nhau, hắn cho rằng đây là thứ tình cảm rẻ tiền. Ai cũng được nhưng riêng hắn không bao xảy ra có chuyện đó.
“Im đi, tôi không muốn nghe cái tình cảm rẻ tiền này nữa. Chúng thật ghê tởm. Cậu mà còn nói một lần nào nữa thì tôi không quan tâm cái chó má giao tình mười lăm qua của tôi và cậu mà giết chết cậu đâu.”
Ha của tôi và cậu, không phải chúng ta. Lục Tần cười chua chót khiến cho Tang Diên nhìn rất chói mắt. Và điều cực kỳ điên rồ đã xảy ra khi Tang Noãn đứng ngoài hé cửa thấy Lục Tần lấy ra một cây súng Glock 22 ra còn không quên gắn ống giảm thanh vào. Lục Tần thách thức đưa cây súng trước mặt Tang Diên.
“Đây, em giết tôi đi. Cứ thoả mãn những gì em muốn.”
Nghe lời thách thức của Lục Tần, Tang Diên điên máu lên cầm lấy ngay cây Glock mà ấn người Lục Tần lên tường mà hét rống lên.
“Đừng nghĩ tôi không dám giết cậu. Tôi ghét nhất là ai thách thức trước mặt của tôi. Cậu muốn chết đúng không hả?”
“Vậy em giết chết tôi đi. Coi như tôi trả lại cái mạng chó của mình mà mười lăm năm trước tôi nợ em. Oan có đầu, nợ có chủ tôi muốn em kết thúc cái thứ tình cảm rẻ tiền mà em chán ghét đó.”
Tang Diên nghe vậy không kiềm chế được nữa mà kéo hộp đựng đạn xuống, một ngón tay thành thạo mở ra khoá chốt an toàn. Anh cầm hướng họng súng vào mặt của Lục Tần thì Lục Tần không sợ sệt mà nhìn thẳng chờ phát súng nổ ra.
Đoàng, đoàng, đoàng.
Ba phát súng chỉ thiên lên trời chứ không phải ghim vào thái dương của Lục Tần. Tang Diên cuồng loạn cầm lấy cổ áo của Hoắc Thiên mà lôi xềnh xệch ra khỏi cửa.
“Cút đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa.”
Nhưng khi Tang Diên vừa mở cửa ra thì thấy Tang Noãn hai đôi mắt đỏ hoe sưng húp đến đáng sợ. Anh đơ người lắp bắp.
“A Noãn…Noãn, sao… em lại ở đây?”