Tang Noãn nhân lúc Tang Diên đang chịu tác dụng của thuốc gây ra, cô rón rén lục tìm bảng xét nghiệm vừa rồi của Tang Diên. Khi mở ở tủ nhỏ đầu giường, Tang Noãn lật tung hết đống tài liệu bên trong đó thì cuối cũng tim thấy được bảng xét nghiệm cùng với một số giấy tờ liên quan đến bệnh tình của Tang Diên.
Thấy đống giấy tờ này, Tang Noãn đọc xong chỉ biết có thể gắng gượng nước mắt vào trong để không bật ra tiếng, tránh là cho Tang Diên đang nằm thức tỉnh đột ngột. Cô nhanh chóng lấy điện thoại mình để chụp lấy bảng xét nghiệm cùng với giấy tờ liên quan đó. Sau khi xong cô lại vội vàng xếp chúng vào vị trí cũ rồi mới rời đi. Tang Noãn khi vừa rời đi không ngờ rằng người nằm ngủ lúc nãy giờ, lúc này lại mở ra đôi mắt phức tạp nhìn bóng lưng cô khuất cửa.
Không ngờ A Noãn lại biết được.
Lúc này,Tập đoàn HT.
Hoắc Thiên nhìn bảng số liệu lên xuống không ngừng biến động trong thời gian qua, ánh mắt của anh có chút trầm mặc xuống. Tuy thời gian vừa được khởi sắc trở lại nhưng mà không phải vì thế mà đã cho là ổn định. Bên anh đã cắt giảm những phụ phí phát sinh không cần thiết để đủ nguồn vốn cho việc đầu tư phát triển mở rộng chuỗi khách sạn ven cảng biển ở khu dân sinh Phú Hoà. Điều nan giải ở đây là phần đất phần trọng điểm của khu khách sạn vẫn chưa thu mua giải toả được khiến cho Hoắc Thiên có chút lao đao.
Hoắc Thiên đã thu mua thành công các vùng lân cận gần đó nhưng mà cái vùng trung tâm trọng điểm này dùng cách gì vẫn không thể nào lấy được nó. Anh đã cho người xuống thương lượng đàm phán sẽ lấy giá cao với mức thị trường nhưng mà vẫn không thành công.
Những vùng xung quanh đã chuẩn bị hoàn tất, chỉ cẩn vùng trọng điểm giải toả là xong. Hoắc Thiên có chút ỷ y tin tưởng bản thân sẽ thu mua được nó nhưng mà bây giờ lâm vào tình trạng rối rắm hiên nay. Mọi sự chuẩn bị nằm chờ cái vùng trọng điểm về tay Hoắc Thiên đã lâu lắm rồi, bây giờ đã bắt đầu có dấu hiệu tổn thất. Nếu cái tình trạng này vẫn kéo dài thì mức độ tổn hại còn nghiêm trong hơn nữa.
Nhưng bây giờ Hoắc Thiên không còn thể dùng biện pháp nào khác ngoài cách chờ đợi cả. Anh không thể nào vì một mảnh đất nho nhỏ ở giữa mà vứt hết mọi thứ, nếu như vậy thì coi như công ty của mình một chân móng đã sụp đổ hoàn để có thể mà bù lỗ hổng lớn đó. Đây là hậu quả ban đầu dự tính, chưa kể sau có còn có các biến số khác nữa.
Giá nền đất tăng mạnh sau một thời gian, bây giờ đã có dấu hiệu giảm sâu. Điều này khiến cho một kẻ kinh doanh trong ngành bất động sản này không khỏi lao đao, HT cũng ảnh hưởng không nhỏ trước dư chấn đó.
Để có thêm nguồn vốn duy trì chuỗi khách sạn ven cảng biển Phú Hoà thì buộc Hoắc Thiên đứt ruột nhịn đau mà bán tháo một số nền đất ở phía Tây. Thật may là những mảnh đất đó được Tang Noãn nhờ người đứng tên để mua, nên HT giảm được một phần thiệt hại do lỗ vốn bán đất gây nên.
Ngân khố lúc này đã có bước đầu thâm hụt đến mức báo động dẫn đến Hoắc Thiên đã buộc phải dùng chính sách cắt giảm nhân sự bớt để ổn định nguồn ngân sách của tập đoàn. Nhưng mà những nhân viên này vẫn viết đơn kiên trì để ở lại công ty, họ nguyện giảm bớt một phần lương của mình và đồng ý với việc giải ngân lương chậm này. Họ là người làm công ăn lương nhưng không có nghĩa là bọn họ sống vô ơn. Nhờ HT mà họ có cuộc sống no đủ như ngày hôm nay, nếu như chỉ vì chuyện công ty gắn bó bao lâu nay gặp chút khó khăn liền bỏ đi thì thật hổ thẹn với những trước đây.
Hoắc Thiên với người chủ tịch của tập đoàn, người lãnh đạo không khỏi cảm động trước sự thiện chí của mọi người. Anh đã đồng ý cho bọn họ ở lại và hứa hẹn.
“Nếu như tập đoàn được vực dậy, tôi mãi mãi không quên mọi công lao của mọi người hôm nay đâu. Tôi, Hoắc Thiên xin hứa trước mọi người rằng. Khi nào tôi chưa ngã xuống, tôi sẽ chăm lo tốt cho mọi người sau này.”
…
Hoắc Thiên mệt mỏi nằm tựa người ra ghế, tay vắt lên trán đang suy nghĩ thứ gì đó. Cánh cửa vang lên tiếng gõ cốc cốc thâm thuý khiến cắt ngang mạch suy nghĩ của Hoắc Thiên lúc này. Anh ngồi thẳng người dậy, đưa tay bóp bóp ấn đường mệt mỏi.
“Vào đi.”
Tiêu Ngọc bước chân vào, trên tay ôm một chồng tài liệu dày cộm. Nhìn chồng tài liệu cao ngất ngưỡng để mang vào cho mình xử lý, Hoắc Thiên có chút mệt mỏi. Hầy xử lý mãi vẫn chưa hết chuyện, không biết lại phát sinh ra thứ gì nữa.
Tiêu Ngọc nhanh chóng tiến tới bàn làm việc của Hoắc Thiên, đặt chồng tài liệu đó lên bàn của anh rồi thông báo.
“Tôi vừa nhận được lịch hẹn của chủ khu đất trung tâm đó vào tối mai ở nhà hàng Tây Diệp. Anh có muốn đồng ý đến đó không?”
Hoắc Thiên nghe vậy có chút nhíu mày, ánh mắt nhìn vào Tiêu Ngọc có chút trầm ngâm. Cả căn phòng bây giờ lại lâm vào trạng thái tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng kim đồng hồ không ngừng chậm chạp nhích từng bước về phía trước. Nếu như cẩn thận một chút thì có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch của đối phương dù có ở khoảng cách khá xa như vậy.
Tiêu Ngọc có chút không kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Hoắc Thiên. Rốt cuộc là đồng ý hay không để thông báo cho người ta nữa chứ. Bây giờ lâm vào trạng thái nước sôi lửa bỏng thế này mà có thời gian bình tĩnh chơi trò đồng tượng* nữa chứ? Má nó, bực mình thật mà!
*trò chơi đồng tượng( biểu tượng): Cách chơi: người chơi đứng thành vòng tròn, tất cả vừa ca vừa nhảy múa. Khi nghe người quản trò hô: ” tượng” các bạn đang đứng ở tư thế nào thì đứng ở tư thế đó – sau đó khi nghe tiếng còi “đồng” các bạn lại tiếp tục nhảy múa. Khi nghe tiếng còi “tượng” mà các bạn chưa đứng im thì bạn đó sẽ bị phạt.
Hoắc Thiên cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Tiêu Ngọc, môi mỏng khẽ nhếch lên.
“Đồng ý lich hẹn cho tôi. Còn nữa, cậu nhanh cho người sắp xếp theo dấu của người nọ. Tôi không tin là chúng ta lại được ăn miếng bánh ngon dễ dàng lắm đâu.”
“Được, tôi làm ngay.”