Tang Noãn cùng với Lâm Việt Bân đi vào một nhà hàng Tây Âu gần đó. Nhà hàng được thiết kế theo phong cách Đông Tây kết hợp tạo nên sự phá cách rất đặc biệt. Mái vòm được gắn nhiều mảnh gốm tạo nên những đường nét chấm phá của toàn bộ kiến trúc nơi đây. Đường cong trên vòng được chạm khắc những bức tranh mang hoa văn cổ điển cùng với sự tươi mới của phong cách hiện đại mang lại sự hút mắt khi từ cái nhìn đầu tiên.
Cả hai người đều im lặng cùng nhau bước vào sảnh của nhà hàng. Vừa bước chân vào thì đã có nhân viên đứng tiếp đó nồng hậu, cẩn thận hướng dẫn khách và hỏi hai người bọn họ có nhu cầu gì. Tang Noãn không nhiều lời muốn ở nơi thoáng đãng một chút nên nhân viên liền mang họ lên tầng hai của nhà hàng.
Tang Noãn cảm thấy không được tự nhiên cho lắm vì nếu đặt phòng riêng. Tuy biết cả hai đều trong sạch nhưng lỡ như tai vách mạch dừng thì cũng khốn. Cứ ngồi bên ngoài cho lành vậy.
Lâm Việt Bân không nghĩ nhiều như vậy vì từ chiều đến giờ anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tang Noãn đến ngây ngốc. Trong lòng không biết là đang miên man suy nghĩ chuyện gì nữa.
Cả hai người nhanh chóng tới bàn của mình ngồi, Lâm Việt đi tới trước một bước mà cẩn thận kéo ghế ra, ga lăng mời Tang Noãn cô ngồi xuống trước. Không thể nào có thể từ chối được, Tang Noãn liền gật đầu đáp lễ. . Truyện Lịch Sử
Khi cả hai đều an ổn tại vị trí thì một nhân viên của nhà hàng kính cẩn mang thực đơn đến cho hai người. Theo lý mà nói thì Tang Noãn nên là người đứng ra mời khách nhưng lại bị Lâm Việt Bân nhường cô chọn món trước. Tang Noãn cầm thực đơn lật xem thì hướng nhân viên đang đứng ở đó.
"Cho tôi một phần salad trộn cùng với một phần Goulash*. Còn thức uống thì cho tôi một ly nước ép dưa hấu là được. Lâm học trưởng, anh muốn dùng gì?"
"Cho tôi một phần Spaghetti* cùng với rượu vang đỏ."
"Vâng, vui lòng hai vị chờ chúng tôi chốc lát. Thức ăn nhanh chóng được mang ra đây."
Goulash: là một món ăn ưa chuộng ở Châu Âu, đặc biệt là ở Hungary. Đây là hỗn hợp của thịt hầm với rau củ, được tẩm ướp gia vị vô cùng thơm ngon. Thịt được đem đi hầm có thể là thịt bò, thịt cừu, thịt lợn,… tùy theo sở thích người dùng. Rau củ sau khi sơ chế thì được xắt miếng vừa ăn, ướp cùng với nhiều loại gia vị.
Spaghetti: Mì Spaghetti là món ăn đặc trưng của ẩm thực Ý. Món ăn này bao gồm hai thành phần chính là sợi mì và nước sốt. Sợi mì được làm từ bột mì loại semolina và nước. Mì sau khi được trụng qua nước sôi thì để ráo nước và rưới nước sốt lên.
Cả hai người trong lúc chờ đợi cũng không biết làm gì nên nói chuyện phiếm với nhau về những chủ đề khô khan xoay quanh về dự án vườn quốc gia. Không biết Lâm Việt Bân nói cái gì khiến cho Tang Noãn bật cười thích thú mà không biết rằng ở đằng xa có một ánh mắt u ám nhìn về phía bọn họ, âm trầm đen mặt đến cực điểm.
Tiêu Ngọc sau khi thông báo địa điểm ăn tối của hai người bọn họ cho Hoắc Thiên nghe thì sống lưng không ngừng run lập cập. Hoắc Thiên tuy không nói gì khi đó nhưng anh biết trong lòng sếp mình đang nổi bão lớn bên trong. Hiện tại lúc này cũng không khá hơn là bao nhiêu. Nhìn xem cái ly trong tay Hoắc Thiên không biết nó bể khi nào nữa.
Tang Noãn đằng xa không biết vì sao tim mình lại đập nhanh bần bật, cảm thấy có chuyện gì đó không ổn sắp xảy ra ra với cô. Cô nào ngờ biết được rằng vị nhà đang ở sau lưng mình chứ. Có điều cô cũng chẳng kịp suy nghĩ gì khi mà món ăn được mang ra, cắt đứt miên man trong đầu mình.
Cả hai đều im lặng nhàm chán dùng thức ăn của mình, Tiêu Ngọc ở đằng xã âm thầm cầu nguyện đừng xảy ra chuyện gì nếu không cái đại ma đầu lật bàn lên mất.
Có lẽ thượng đế đã bỏ sót đi lời khẩn cầu của kẻ làm công ăn lương như Tiêu Ngọc đây. Trong lúc cả hai người Tang Noãn và Lâm Việt Bân đang dùng bữa, không biết lẽ gì mà nhà hàng đột nhiên tổ chức hoạt động nho nhỏ dành cho các cặp đôi đang dùng bữa ở đây.
Nhà hàng đã đưa tới chỗ mỗi cặp đôi đi cùng nhau là một bó hoa hồng, hi vọng phái nam có thể dùng nó mà thổ lộ với đối phương bằng tình cảm chân thành nhất của bản thân mình để nhân ngày phụ nữ thế giới (08/03).
Tang Noãn không ngờ được rằng hôm nay là ngày Quốc tế phụ nữ, nếu không thì cô không tiện đi cùng với Lâm Việt Bân vào cái ngày này được.
Cô định tìm cớ để thoát khỏi cái bầu không khí ngượng ngùng này thì đột nhiên Lâm Việt Bân đứng dậy, cầm bó hoa hồng đỏ thắm quý trước mặt Tang Noãn. Ánh mắt chân thành nhìn thẳng vào khiến cho cô không khỏi ngây ngốc.
"Nếu giọt nước là những nụ hôn, anh hi vọng trao em là biển cả. Nếu lá là những ôm ấp vuốt ve, anh nguyện tặng cho em cả rừng cây. Nếu đêm dài là tình yêu, anh muốn gửi em cả trời sao lấp lánh. Nhưng trái tim anh không thể dành tặng em được vì nơi đó đã thuộc về em rồi. Chúc em một ngày 8/3 hạnh phúc. Và anh mãi muốn nói một điều là anh thích em. "
Tang Noãn ngây ngốc trước lời thổ lộ chân thành của Lâm Việt Bân trong lòng có chút cảm giác gượng gạo. Sống hai đời cô chưa từng biết cách để từ chối một người là gì vì cô sợ lời nói vô tình của mình làm người ta tổn thương. Nếu là người khác, cô không muốn dây dưa ngay lập tức từ chối nhưng đây là Lâm Việt Bân. Tình cảm chân thành của anh nếu như chưa từng gặp phải Hoắc Thiên thì cô cũng đã đồng ý.
Đều là bốn chữ có duyên không phận mà ra cả.
Nhìn bộ dạng Tang Noãn lưỡng lự cùng với khẩu ngữ mà Lâm Việt Bân nói ra, Hoắc Thiên không thể nhẫn nhịn được nữa mà bước tới chỗ bọn họ. Tiêu Ngọc muốn ngăn cản lấy nhưng khí thế đáng sợ này khiến cho cậu không dám tìm đường chết, chỉ đành an phận cầu nguyện cho kẻ xấu số.
Lâm Việt Bân quỳ có chút tê rần đầu gối nhưng anh vẫn kiên định chờ câu trả lời của Tang Noãn. Ánh mắt của anh hiện lên sự hi vọng đối với cô.
"Em có thể đồng ý không?"
Đáp lại câu trả lời của Lâm Việt Bân là tiếng hét thất thanh của Tang Noãn. Cô đột nhiên bị Hoắc Thiên không biết từ đâu ra mà vác cô lên như bao cát vậy, định tránh thoát thì bị anh ghìm chặt lại phát đau đớn. Chưa kịp định thần trả lời Lâm Việt Bân thì đã bị Hoắc Thiên cắt ngang.
"Cô ấy không đồng ý với anh. Đừng hi vọng cuồng si để làm gì."
Hoắc Thiên không coi ai ra gì vác Tang Noãn đi mặc cho cô vùng vẫy thế nào cũng như vậy. Lâm Việt Bân định đứng dậy tranh lấy thì bị Tiêu Ngọc đứng ra ngăn cản lại. Tiêu Ngọc nói một câu khiến cho Lâm Việt Bân không khỏi cười khổ ra.
"Hi vọng anh đừng cố gắng chen giữa bọn họ. Anh không có kết quả tốt đâu. Lời ít ý nhiều hi vọng anh hiểu được. "
Ha ha ha, tôi không muốn hiểu lấy thì đã làm sao? Tôi không muốn bản thân mình ngu muội như trước đây nữa. Cô ấy nên là của tôi.