Lâm Việt Bân sau một thời gian bận rộn, lúc này anh mới có thời gian đi đến tập đoàn Tang Thị. Anh mặc một chiếc áo khoác gió dài tận chân, bên trong mặc bộ suit đơn giản nhưng rất lịch sự, tao nhã bước chân xuống xe. Khẽ phủi ống tay áo, Lâm Việt Bân quay người lại lấy một cặp xách nặng nề chứa đầy tài liệu bên trong. Sau khi kiểm tra xong mọi thứ, anh nhanh chóng bước chân qua ngưỡng cửa tập đoàn. Trong lòng của anh bây giờ tràn đầy phức tạp, cảm giác mông lung nửa vời khi đưa ra quyết định này. Anh muốn thử cuộc một canh bạc lớn này, được ăn cả ngã về không.
Cầm cặp tài liệu bước vào, hai người nhân viên lịch sự mở cửa chào đón nồng hậu bằng nụ cười thân thiện chuyên nghiệp. Lâm Việt Bân thấy vậy liền khẽ gật đầu, coi như đáp lễ bọn họ. Con người giống y hệt như cái tên vậy, thanh thoát tao nhã, nhã nhặn đối nhân xử thế rất được lòng người. Tuy bên ngoài rất yên tĩnh nhưng lại có đôi mắt ấm áp tựa những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm huyền ão kia. Rất thân thiết, rất gần gũi rất dễ lấy thiện cảm của đối phương.
Lâm Việt Bân móc lấy điện thoại ra trong túi xem thời gian, sẵn tiện gọi điện cho Tang Noãn thông báo mình đã đến đây nhưng điện thoại cô đang trong trạng thái bận. Dứt khoát đút điện thoại vào túi quần, những bước chân vững chãi hướng về phía quầy tiếp tân. Nhân viên ở quầy tiếp tân thấy Lâm Việt Bân đang hướng về đây, bọn liền đứng dậy chào hỏi.
“Chào tiên sinh, hoan nghênh ngài đến Tang Thị. Không biết quý danh của tiên sinh là gì và đến đây có chuyện gì ạ. Như vậy, chúng tô có thể giúp đỡ ngài.”
Lâm Việt Bân nhanh chóng bước tới, hai tay đặt lên thành quầy tiếp tân nhìn dạo xung quanh như tìm kiếm thứ gì đó. Thấy nhân viên vẫn tươi cười nhìn chằm chằm vào mình, anh chợt nhận ra bản thân mình có chút thân thố nghiêm trọng. Khẽ ho khan một tiếng giải quyết tình huống khó xử lúc này.
“À chào cô, tôi là Lâm Việt Bân. Tôi đến đây muốn gặp chủ tịch của quý tập đoàn Tang Thị Tang Noãn tiểu thư.”
“Vậy cho hỏi anh có lịch hẹn trước không ạ?”
“Cô cứ thông báo với chủ tịch cô đi. Chắc chắn cô ấy nhớ tôi.”
“Vâng phiền ngài chờ tôi một chốc lát vậy.”
Nhân viên tiếp tân nhanh chóng điện thoại bàn gọi nội bộ lên phòng Tang Noãn, chờ một lúc thì tiếng bíp vang lên kết nối đầu dây đối phương.
“Alo, tôi là Tang Noãn. Xin hỏi có chuyện gì không vậy?”
“Thưa chủ tịch, có một vị tiên sinh là Lâm Việt Bân muốn được gặp ngài ngay bây giờ. Lúc này chủ tịch có muốn gặp Lâm tiên sinh không ạ?”
“Lâm tiên sinh, Lâm Việt Bân?”
“Vâng.”
“Vậy đưa anh ta đến phòng làm việc tôi đi.”
“Vâng, tôi biết rồi thưa chủ tịch.”
Tiếng bíp vang lên báo hiệu kết thúc cuộc hội thoại giữa hai người. Cô tiếp tân niềm nở xoay người bước ra, đưa tư thế mời Lâm Việt Bân muốn anh đi theo mình. Lâm Việt Bân thấy vậy liền khẽ gật đầu, đi theo cô tiếp tân đến thang máy gần đó. Cả hai nhanh chóng bước vào, có một nhân viên trực thang máy xuyên suốt bên trong gập người xuống chào hỏi Lâm Việt Bân. Đáp trả hành động của nhân viên trực thang máy này, anh cũng gật đầu đáp lễ trở lại.
Cô nhân viên tiếp tân quay người sang người trực thang máy nói ró địa điểm mình muốn đưa khách tới. Nhân viên này nhanh chóng ấn tầng làm việc của chủ tịch bọn họ đang làm việc. Chờ chưa được vài phút tiếng tinh mở cửa vang ra, hai người nhanh chóng bước ra thì cánh cửa thang máy đằng sau chầm chậm đóng lại ngay. Cô tiếp tân tận tình chỉ đường cho Lâm Việt Bân rồi đi mất.
Lâm Việt Bân nương theo lời chỉ dẫn của nhân viên tiếp tân đi tiếp. Nhanh chóng đi chưa được mười bước chân thì đã thấy tấm biển ghi phòng chủ tịch ở trên cửa. Lâm Việt Bân dừng chân lại sửa soạn, chính đốn bản thân mình một chút mới đưa tay lên gõ cửa phòng. Ba hồi tiếng cốc thâm thuý vang lên, khiến Tang Noãn đang làm việc không khỏi nhìn lên.
“Mời vào.”
Cánh cửa mở ra, từng tiếng bước chân mạnh mẽ bước vào. Lâm Việt Bân nhanh chóng đi tới chỗ Tang Noãn đang làm việc. Ngẩng đầu lên nhìn đối phương là Lâm Việt Bân, Tang Noãn bỏ chiếc kính cận màu bạc xuống hai tay không nhàn nhã mà xoa ấn đường mệt mỏi. Tuy nhiên vẫn theo phép lịch sự mà hướng mắt ra hiệu cho Lâm Việt Bân ngồi xuống.
“Mời anh ngồi.”
Lâm Việt Bân không khách khí mà ngồi đối diện trước mặt Tang Noãn, khuôn mày của anh có chút nhíu lại. Anh đặt cặp tài liệu lên bàn của Tang Noãn, nhàn nhạt hỏi thăm.
“Em bị sao vậy? Có cần tôi đưa em đi bệnh viện không vậy?”
Tang Noãn khẽ xua tay tỏ vẻ không sao, cô nhanh chóng đặt chồng tài liệu trước mặt sang một bên. Ánh mắt sắc bén thầm đánh giá Lâm Việt Bân đến đây có chuyện gì.
“Không cần thiết phải đến đó đâu, cứ trái gió trở trời là hơi nhức đầu chút thôi. Hôm nay, Lâm học trưởng đến tìm học muội có chuyện gì không vậy.”
Lâm Việt mở tập tài liệu ra đưa cho Tang Noãn, anh dứt khoát nói ra lý do mà bản thân mình đến đây. Không có vòng vo tam quốc bày vẽ, đón trước chặn sau như người khác.
“Anh tới đây để trả lời em chuyện hợp tác.”
Tang Noãn nghe vậy trong lòng có chút đắc ý, vì cô biết thế nào Lâm Việt Bân cũng đồng ý hợp tác với cô thôi. Nhưng bên ngoài bà cô già này vẫn ra vẻ điềm tĩnh, như thể mốn tập trung nghe câu trả lời của Lâm Việt Bân vậy.
“Câu trả lời anh ra sao?”
Nhìn bộ dạng hời hợt của Tang Noãn, lòng của Lâm Việt Bân có chút nhói lòng. Nhưng anh vẫn kiềm chế bản thân mình tốt, không để cho phát hiện nửa điểm nghi ngờ. Ánh mắt sáng quắc như ngọn đèn neon khiến cho người ta có chút chưa kịp thích ứng khi mà trời đang tối đen nhưng ngọn đèn lại bật lên, khiến cho người ta theo bản năng đưa tay che bớt lại. Ẩn chứa trong đó là sự quyết tâm mãnh liệt khiến Tang Noãn nhìn vào có chút giật mình.
“Anh đồng ý hợp tác với em không màng đến ăn chia lợi nhuận, cứ theo em hết là được. Với điều kiện hi vọng em có thể đáp ứng nó.” . đam mỹ hài
Tang Noãn khẽ nhíu mày nhìn ánh mắt sáng không chút vẩn đục ghê tởm của chốn thương trường này. Xác nhận được Lâm Việt Bân không có ý đồ gì với mình, cô mấp máy miệng trả lời anh.
“Được, nếu nó nắm trong năng lực của tôi. Điều kiện anh muốn là gì?”
Lâm Việt Bân đứng dậy chồm người hướng tới trước khiến cho Tang Noãn có chút rối rắm. Hai tay hữu lực chống lên mặt bàn nhìn thẳng vào Tang Noãn, Lâm Việt Bân nhẹ nhàng như làn gió thu mát lạnh.
“Anh muốn vào công ty em làm việc.”