Trong căn phòng giam u tối lạnh lẽo chỉ có một ánh sáng mặt trời lọt qua khe cửa sổ phía trên chiếu xuống, cái biển số 13 gắn bên ngoài đã được bám bụi từ lâu. Chắc hẳn nơi đây không có người tới lui ở đây thế nhưng bên trong Diệp Phù được vinh dự ở trong căn phòng đặc biệt này. Trong 13 phòng giam thì căn phòng này đặc biệt nhất bởi vì ở đây tra tấn bằng những chế phẩm hoá học hay là vi sinh vật kỳ dị gì đó do Hoắc gia nghiên cứu. Tóm lại là nơi thử thành phẩm lao động của các nghiên cứu đáng sợ.
Trên nền đất lạnh lẽo Diệp Phù đang nằm quằn quại trên đó, miệng của cô ta bây giờ đã sưng rộp lên từng mảng. Quần áo tàn tạ nhăn nhúm từng mảng, thức ăn vứt bày bừa ở các góc không được thu dọn khiến cho nổi mùi mốc meo, mùi rất buồn nôn. Thế mà Diệp Phù đã ở trong căn phòng này mới được hai ngày như hai mươi năm vậy, hôm qua cô ta không ngoan ngoãn mà muốn xông ra ngoài liền bị thủ hạ bắt lại và tiêm một thứ thuốc gì đó vào người cô ta.
Thứ thuốc lạnh lẽo được tiêm vào mạch máu khiến cho cô không có chút sức lực nào đứng dậy nữa, cổ họng không thể dùng được. Nếu cô ta có mà gào thét thì căn phòng 13 này cũng đã được cách âm đặc biệt, dù la rách cổ cũng ai nghe thấy khi ở bên ngoài cả. Bây giờ Diệp Phù chả khác gì cá nằm trên thớt cả, ý thức sinh tồn dù mạnh mẽ đến mấy cũng bị thuốc làm cô ta đuổi sức. Phù Diệp lúc này đang chờ đợi cái chết đang đến gần.
Và cái chết đó đã đến.
Hoắc Thiên theo sự dẫn đường của thủ hạ của mình, đi hết hành lang lạnh lẽo thì con số 13 trước cửa cũng đã xuất hiện trước mặt anh. Trước khi vào liền mặc quần áo bảo hộ dù sao nơi đây cũng rất nguy hiểm mà, nếu nhiễm phải thứ gì đó thì thật phiền phức.
Sau khi mặc trang phục bảo hộ lùng xùng thì Hoắc Thiên bước chân vào thì thấy Phù Diệp nằm úp người trên mặt sàn, tình cảnh của cô ta bây giờ chẳng khác gì chó nhà tang vậy. Anh đứng lại nhìn cô ta đang dưới chân mình, phất tay ra hiệu kéo cô ta dậy. Một thủ hạ nhanh chóng mang một chiếc ghế cung kính mời Hoắc Thiên ngồi lên đó.
Thấy chủ tịch mình muốn hỏi chuyện Diệp Phù, một người mặc bộ đồ trong phòng nghiên cứu lấy ra một ống nghiệm chứa chất lỏng màu xanh đang cuộn tròn khiến cho Phù Diệp không khỏi hoảng sợ mà cố gắng lui lại về sau. Nhưng thật tiếc, hai người thuộc hạ cầm lấy cô ta, Diếp Phù chỉ biết ư ử trốn tránh mũi tiêm lạnh lẽo đang hướng về phía cô ta.
Phập.
Mũi tiêm nhọn nhanh chóng cắm vào tay Diệp Phù, chất lỏng màu xanh kia nhanh chóng đi vào cơ thể. Lúc này Diệp Phù cảm thấy cả người cô ta nhẹ bẫng lên, cổ họng khô khốc vang lên từng tiếng khàn khàn khó chịu. Chỉ có điều cơ thể cô ta vô lực, được hai người cầm chắc lấy ngồi trên sàn nhà ngẩng đầu lên nhìn Hoăc Thiên.
Chất lỏng đi nhanh thẩm thấu vào những tế bào, Diệp Phù mới cảm giác mình được sống lại sau hai ngày hành hạ bởi thứ thuốc kia. Nhưng điều không phải đáng sợ nhất là thứ thuốc kia mà là diêm la mặt lạnh trước mặt mình đây. Phù Diệp nhẫn nhịn cơn đau, hèn mọn cầu xin.
“Thiên, xin anh đừng như thế mà. Em có làm gì với anh đâu?”
Cố gắng mở hết giọng mình để cầu xin thảm thiết, thậm chí lấy cái tình cảm xa xôi vạn dặm để nhắc lại nhưng lại chạm vào mấu chốt của Hoắc Thiên bây giờ. Hoắc Thiên đứng dậy nhàn nhạt tới bên cạnh Diệp Phù, một tay dứt khoát xé rách cánh tay áo phải của cô ta ra. Không có? Ha ha.
Nghe tiếng cười man rợn của Hoắc Thiên, Phù Diệp không khỏi sợ hãi tột độ muốn vùng vẫy nhưng do tác dụng của thuốc nên cũng vô ích. Ra hiệu cho Tiêu Ngọc đằng sau cầm chiếc ghế để mình ngồi, nhìn chằm chằm vào Phù Diệp.
“Cô không làm gì sao? Để tôi nhắc cho cô nhớ.”
Một chiếc máy tính bảng xuất hiên trước mặt Phù Diệp phát ra đoạn ghi hình ngày hôm đó cô ta đã mua chuộc nhân viên hạ thuốc Hoắc Thiên nhưng lại vô tình anh lại lên giường với Tang Noãn trong khách sạn. Đoạn băng chuyển tiếp cảnh cô ta ra tay hãm hại Tang Noãn cùng với những chuyện xấu xa mà cô ta đã từng làm lấy. Xem xong, Diệp Phù không khỏi chết lặng mà chuẩn bị nhận án tử hình vậy.
“Em.. em..”
Bốp.
Thấy cô ta còn định lên tiếng chống chế thì một sấp tài liều dày cộm không khách khí mà đập thẳng vào mặt cô ta, Diệp Phù có chút choáng váng đầu óc từng cơn. Tiêu Ngọc bên ngoài đã xách cái tên nhân viên mà Diệp Phù đã mua chuộc bữa trước, tình trạng hiện giờ của cậu ta không khá hơn gì so với cô ta cả. Ném tên nhân viên đó tới chỗ Diệp Phù, hắn ta vẫn còn đê mê trong tác dụng của thuốc mà không ngừng uốn éo.
Hoắc Thiên đưa mũi giày nâng cằm của cô ta lên, giọng nói như con dao phẫu thuật sắc nhọn chuẩn bị phanh thây cô ta ra vạn mảnh.
“Có lẽ cô làm chuyện xấu nhiều nên không nhớ hết nhỉ? Đã vậy cô còn dàm xỏ mũi Hoắc Thiên tôi đây nữa chứ?”
“Thiên, nể tình ơn cứu mạng trước kia mà tha cho em một mạng đi.”
Phù Diệp nhìn thấy trong đáy mắt của anh bây giờ có một ngọn lửa ngùn ngụt muốn thiêu chết cô ta. Nhưng mà không như vậy thì cô ta sẽ bị Hoắc Thiên hành hạ đến chết mất. Có điều cô ta quá ảo tưởng cái ân tình cứu mạng này, Hoắc Thiên nghe vậy liền cười lạnh.
“Cô cứu tôi sao? Thật chứ?”
Nghe vậy, mặt Diệp Phù hiện tại không khỏi xám ngoét nhìn Hoắc Thiên. Không lẽ anh đã biết rồi sao, biết cô ta không phải là người cứu anh. Đã vậy còn biết cô ta là người đã thiết kế ra cái tai nạn kia sao?
“Hay nói cô chỉ nẫng tay trên của người khác?’’
Biết được bản thân mình không thể cứu vãng được nữa, Diệp Phù chỉ biết hèn hạ cúi xuống van nài xin Hoắc Thiên tha một mạng.
“Xin lỗi anh, Hoắc Thiên. Nhưng xin anh tha cho em một mạng đi. Anh chỉ cần tha cho em thì em hứa sẽ không xuất hiện trước mặt anh một lần nào nữa.”
Tiêu Ngọc đứng đằng sau nhàm chán nghe lời vang nài của cô ta, anh chủ nào tớ này mặt lạnh hơn tiền châm chọc.
“Nếu như cầu xin thì qua mọi chuyện thì giết người cần gì có pháp luật nữa chứ? Cô đã làm thì nên chịu trách nhiệm mà giải quyết đi.”
Diệp Phù nghe vậy liền sụp đổ hoàn toàn, cô lúc này như nổi cơn điên mà chửi rủa nhưng cũng vô ích thôi bởi vì cô ta nên giữ sức để mà la hét. Trước khi đi, Hoắc Thiên không quên dặn dò cho hai người bọn họ một chút thuốc. Còn thuốc gì thì mọi người cũng hiểu nha.
“Nếu đã muốn chuốc thuốc thì tôi cũng muốn cô bị hưởng tư vị đó ra sao. Thưởng thức tốt nhé!”