“Không ngờ anh sắp chết mà có thể gặp em Tang Noãn. Thật may.. may… quá. Không… ngờ … ông trời lại có lúc nhân từ đến như thế.”
Tang Noãn nghe vậy liền gắt gỏng lên, nước mắt thì nhau tuôn trào liên tục.
"Anh im mồm cho tôi. Tôi không cho phép anh chết thì anh phải ngoan ngoãn sống cho tôi. Nếu không… nếu không…"
Lời đằng sau nước mắt đau lòng lấn át đi, Tang Noãn xem xét thì thấy vết thương nặng nhất ở cánh tay trái của Hoắc Thiên. Cô vội vàng xe đi cái áo khoác bên ngoài mà cột chặt nhằm cho máu không còn tuôn ra nữa.
Nhìn Hoắc Thiên mặt mày trắng bệch không còn chút máu, lòng của Tang Noãn lúc này cồn cào đau đớn. Cô vì cơn hoảng loạn mà không biết từ bao giờ Hoắc Thiên đã có chỗ đứng vô cùng quan trọng như vậy.
Nếu như người khác không liên quan đến mình, Tang Noãn tất nhiên không rảnh hơi đâu mà quan tâm đến. Còn đây không chỉ quan tâm mà còn sốt ruột nữa.
Nhanh chóng sơ cứu tạm thời cho Hoắc Thiên còn phải nói chuyện gây chú ý với anh ta nữa. Nếu như hôn mê sâu do mất máu quá nhiều sẽ chết mất. Mà điều đó Tang Noãn không muốn.
"Anh không phải đi công tác sao hả? Rảnh rỗi tới nơi khỉ ho cò gáy này làm gì thế."
Hoắc Thiên mặc dù đau đớn nhưng vẫn cố gắng nghe Tang Noãn làm bèm bên tai, đôi lúc trả lời cô bằng nụ cười nhợt nhạt. Cảnh tượng này giống như hai vợ chồng già vậy, người vợ Tuy càm ràm nhưng vẫn chu toàn chăm sóc chồng mình bị thương.
Anh rất vui vì Tang Noãn rất quan tâm đến anh, anh muốn kéo dài khoảng khắc này mãi mãi. Tuy Tang Noãn trách móc nặng lời nhưng khóe mắt đỏ au lo lắng, ấn đường trên trán nhăn nhúm lại. Tay có chút run rẩy, nhẹ nhàng cột lại vết thương như thể mạnh tay sẽ làm anh đau vậy.
Xong công việc, Tang Noãn đứng dậy kéo tay phải của Hoắc Thiên khoác tay lên vai mình để dìu anh về. Sợ bản thân mình quá nặng nên Hoắc Thiên cố gắng đứng dậy khoác tay lên vai Tang Noãn.
Cả hai chầm chậm dìu nhau đi, do phải cầm máu cho Hoắc Thiên nên Tang Noãn đã không mặc áo khoác nên có những ngọn cây sắc nhọn cứa qua da thịt khiến cho Tang Noãn bây giờ không khỏi mồ hôi bịn rịn ra. Hoắc Thiên không còn sức nữa mà ngã gục trên vai mềm yếu của cô.
Trong cơn mê man, tay của Hoắc Thiên vô tình chạm lấy bắp tay của Tang Noãn. Một vết sẹo lồi ra khiến cho Hoắc Thiên có chút bần thần sững người, cố gắng hết chút bình sinh cuối cùng để mở mắt ra. Đập vào mắt anh lúc mày là một chiếc bớt hình sao quen thuộc hằn trên đó là một vết sẹo lồi ban nãy.
Hoắc Thiên chết lặng đi, nhìn cô gái đang cố hết sức mình để dìu anh đi trong rừng cây rậm rạp thế này. Nhớ lại chuyện trước kia, anh không khỏi tự trách.
Không ngờ anh lại ngu ngốc đến thế, Tang Noãn à!
Tang Noãn không biết rằng Hoắc Thiên đang một màn tự trách bản thân, cô cố gắng đi thật cẩn thận tránh bớt xốc nảy vết thương. Mồ hôi cùng nước mắt hòa lẫn vô tình chảy xuống miệng, mùi đắng chát lan tỏa khắp khoang miệng.
Tang Noãn lúc này rất khát khô cả họng nhưng cô vẫn cố gắng đi tiếp và nói chuyện thật nhiều, nếu không thì Hoắc Thiên ngủ thật mất. Nói trong một quãng đường thời gian rất dài, cô không còn chuyện gì để có thể nói tiếp được nữa liền đánh bạo hỏi một câu khá tế nhị một phen.
"Này Hoắc Thúi, anh dự định sau này thế nào hả?"
Hoắc Thiên dần dần chìm vào bóng tối nhưng khi nghe thấy Tang Noãn hỏi mình, anh gắng gượng thều thào từng quãng khó khăn.
"Sau này hả? Anh nghĩ anh sẽ cưới em về làm vợ, làm mẹ con anh và làm…"
Tang Noãn vội vàng che lại miệng của Hoắc Thiên đang nói ra những lời không đứng đắn, mặc dù rất bực bội nhưng cô vẫn cố gắng cười trách móc.
"Đã sắp toi mạng rồi còn không có chút đứng đắn nào cả. Ai nói tôi sẽ đồng ý làm vợ anh chứ hả?"
Hoắc Thiên nghe vậy tuy đầu óc chút mê man nhưng không phải anh ngốc. Đột nhiên Hoắc Thiên thả tay ra ngồi xuống khiến cho Tang Noãn không khỏi phát hoảng lên.
"Anh sao thế hả? Sao đột nhiên ngồi xuống đây vậy?"
Hoắc Thiên lúc này giận hờn như đứa con nít khi bị giành kẹo vậy, lời nói của anh khiến cho Tang Noãn vừa buồn cười vừa bực bội. Đã lớn đầu rồi còn hờn với chả dỗi.
"Em nói không đồng ý thì anh không đi đâu. Không những thế anh không cho em đụng chạm vào anh,dù sao anh cũng có giá trị quan lắm."
"Anh có giá trị quan sao? Lần đầu tiên nghe thấy đó."
Tang Noãn biết Hoắc Thiên không còn cầm cự được bao lâu nên đã vội vàng đồng ý cho có. Đầu óc của Hoắc Thiên có chút mơ hồ,sau này chắc gì anh ta còn nhớ chứ. Nhưng cô nào ngờ biết rằng lòng tốt của bản thân lại bị con cáo già này gài bẫy mình chứ.
Nhận được câu trả lời mình mong muốn, Hoắc Thiên ngoan ngoãn không bướng bỉnh nữa mà đi theo Tang Noãn dìu đi từng bước. Môi mỏng gian xảo nhàn nhạt nhếch lên.
Anh không để cho em dễ dàng thoát khỏi anh đâu.
Hầy, đúng là cao thủ không bằng tranh thủ mà. Anh gì đó ơi, mặt anh dày lắm ạ.