Tập đoàn HT.
Ngay lúc này cả tập đoàn đều vùi đầu vùi cổ để giải quyết vụ rò rì tin tức, thông tin mật ra tràn lan trên truyền thông đại chúng. Không biết vì lý do gì mà những hồ sơ liên quan, hợp đồng pháp … và các hồ sơ thông tin về cán bộ nhân viên lộ trên khắp mạng xã hội. Tuy chỉ một lượng thông tin không đáng kể vậy thôi những ảnh hưởng đến tập đoàn vô cùng lớn.
Nhiều hợp đồng mật, thông tin danh sách khách hàng ngay lập tức được phơi bày ra tràn lan trên mạng xã hội. Bộ phận IT thức trắng đêm để xử lý nhưng mà cũng công cốc đi, không thể nào gỡ hết được thông tin trên mạng. Bởi vì họ họ gỡ được một tin xuống thì ngay lập tức có những tin khác được đăng lên.
Công tác bảo mật thông tin đã phát hiện những lỗ hổng lớn, không biết nó đã có từ khi nào nữa. Những tường lửa bảo mật lúc này lung lay, chỉ cần một cuộc tấn công hơi quá tay thì cả hệ thống của công ty hoàn toàn sụp đổ lấy. Điều nan giải ngay lúc này là nếu như cố gắng khôi phục lại hệ thống tường lửa bảo vệ thì mọi thông tin sẽ bị mất hoàn toàn. Đây chính là loại công dụng của loài virut được các hacker chợ đen nghiên cứu ra, một khi nó xâm nhập thì hoàn toàn phá hoại hệ thống mà ký chủ của nó cố gắng nâng cao phòng vệ.
Trước mặt bộ phận IT chỉ thể phải giả lập xây dựng một hệ thống quản lý mới nếu không thì mọi tài liệu liên quan khác sẽ bị loại virut này nuốt chửng mất. Có điều để xây dựng lại một hệ thống không phải ngày một ngày hai thì mới có thể thành công được, cần tiêu tốn một khoản chi phí cùng thời gian không hề nhỏ chút nào.
Bộ phận quản lý tầng cao của tập đoàn cũng không khỏi thoát cảnh khốn đốn lúc này bởi vì hàng loạt thông tin cá nhân của khách hàng bị tiết lộ, khiến cho bọn họ đều đề đơn lên kiện bộ phận pháp lý của tập đoàn về hiện trạng rò rỉ thông tin nghiêm trọng như lúc này. Bọn họ yêu cầu một lời giải thích thoả đáng ngay lúc này.
Lúc này cả tập đoàn như dính vào mù chướng hẳn đi, mặt người nào người nấy đều tiều tuỵ thiếu sức sống cả. Sóng gió này chưa qua lại có sóng gió khác ập đến khiến cho tâm trạng của nhân viên lúc này có chút đâm ra chán nản hẳn đi, không còn nhiệt huyết như trước nữa.
Trái hẳn bên dưới, bên Hoắc Thiên vẫn chưa có động thái gay gắt gì về chuyện rò rỉ thông tin này. Mấy ngày hôm nay anh đều lao đầu vào việc xây dựng lại một hệ thống máy chủ mới cho tập đoàn cùng với bộ phận IT, mọi việc khác đều để Tiêu Ngọc chạy khấp chân khấp cảnh để lo liệu mọi thứ lấy.
Hệ thống quản lý được xây dựng sơ bộ phần kết cấu còn những phần phòng vệ khác thì để cho bộ phận IT thêm lấy, Hoắc Thiên mệt mỏi đi về phòng làm việc của mình. Anh ngồi tựa lưng vào ghế, bàn tay thô lớn ấn ấn vào giữa trán mình. Hai con mắt cay xè không thể nào mở ra được do phải làm việc không ngừng nghĩ với màn hình điện tử mấy ngày nay mà.
Mới chợp mắt định thần một lúc thì cánh cửa thâm thuý vang liên hồi tiếng gõ cửa giục giã, Hoắc Thiên nâng mí mắt nặng trịch của mình lên, đôi mày co lại mà nói.
“Vào đi.”
Nhận ra đối phương đang đi vào là Tiêu Ngọc, Hoắc Thiên vừa nâng mí mắt lại khép lại. Tiêu Ngọc nhanh chóng tiến lại gần Hoắc Thiên, đưa trước mặt anh là màn hình hiển thị những đường xanh đỏ biến động liên tục.
“Không hay rồi, giá cả cổ phiếu chúng ta đang rớt giá liên tục. Chỉ mới hai tiếng đồng hồ qua mà đã giảm sâu hơn 17,8% rồi, giá cả chỉ còn dao động 74521/1 cổ phiếu. Nếu cứu tiếp tục giảm thì thì vốn lưu động của mình không cứu vớt được thị trường chứng khoán nữa rồi.”
Hoắc Thiên nhìn vào bản số liệu không ngừng giảm xuống qua từng phút được hiển thị lúc này, sắc mặt đã âm trầm hẳn đi. Ánh mắt đăm chiu đang dần co cứng lại nghiêm trọng, hai tay nắm chặt lại khiến gân xanh nổi lên từng chỗ rõ ràng. Giọng khàn khàn mệt mỏi nói với Tiêu Ngọc lúc này sắc mặt không được tốt hơn là bao.
“Cậu cứ tiếp tục xem xét tình hình rồi thông báo lại cho tôi. Bây giờ tôi muốn ngủ một giấc rồi tính sau.”
Tiêu Ngọc cũng biết rằng mấy ngày qua Hoắc Thiên cực kỳ mệt mỏi rồi, một ngày không ngủ quá 30 phút thì bảo sao không đuối sức được chứ. Tiêu Ngọc nhanh chóng lấy máy tính rồi đứng dậy rời đi.
“Anh nghỉ ngơi đi, có chuyện gì gấp tôi sẽ báo cho anh vậy.”
“Trong giai đoạn khó khăn này tôi nhờ cậu hết cả đấy.”
“Anh cứ khách sáo làm gì, chúng ta là anh em mà.”
Nhìn bóng lưng cao gầy nghiêm nghị đang bước ra ngoài, Hoắc Thiên ánh mắt lúc này cực kỳ nổi lên những phức tạp. Đúng vậy, bọn họ là anh em mà. Tuy không chung dòng máu mủ nhưng ba người bọn họ luôn coi nhau là anh em chí cốt, người trong một gia đình cả.
…
Tang Noãn xem tin tức thì biết được vụ rò rỉ thông tin nghiêm trọng của Hoắc Thiên, cô không ngờ Tang Diên lại độc ác ra tay mạnh đến thế. Phải biết rằng mọi tài liệu mật đều là đầu cơ phát triển của mỗi tập đoàn, bị đem ra phơi bày giữa mạng xã hội như thế chả khác gì vạch áo cho người xem lưng cả mà. Theo thông tin thủ hạ mình thu thập được thì Mục Thị chi mạnh tay mua thuỷ quân để giật tít các tin nhảm nhí, dù biết không đáng tin cậy nhưng mà giữa đống tin rò rỉ thế kia thì ai mà không tin cho được chứ?
Bảng dao động cổ phiếu của HT đang bị giảm sâu nghiêm trọng do các vụ kiện tụng làm mất thông tin của khách hàng. Sàn giao dịch của HT dường như bị tê liệt hẳn đi do giảm sâu cùng với bán tháo đi cổ phiếu khiến cho vốn điều lệ của các cổ đông có chút ảnh hưởng. Tang Noãn thấy vậy liền nhắn tin sắp xếp chờ cho cổ phiếu của HT giảm đến một độ tối thiểu nào đó mới tung tiền ra thu mua. Dù gì ai mà để phù sa chảy vào ruộng ngoài chứ?
Đang chăm chú nhìn bảng điện tử hiển thị trên máy tính, tay không ngừng loay hoay tính toán giá cả có thể giảm sau đó là của HT thì đột nhiên điện thoại khẽ rung lên, thông báo có một tin nhắn vừa được gửi đến.
Tang Noãn buông bút xuống mở điện thoại ra xem thì thấy đối phương là Tang Diên, do chức năng trên màn hình không có hiển thị tin nhắn nên cô đành phải mở khoá ra xem nội dung tin nhắn. Lướt lên tin nhắn mà Tang Diên vừa gửi đến là một loạt thông tin của các cổ đông chiểm cổ phần lớn trong HT có thành vi trốn thuế, tham nhũng cùng với những đoạn phim được quay lại cảnh các ông đó đang lạc thú ở hộp đêm. Kèm theo dưới đó là một dòng tin nhắn: Em thấy món quà này có hợp ý em không? Cô gái.
Bàn tay nắm chặt màn hình lại, Tang Noãn không ngờ đến con người của Tang Diên lại có vị nặng đến như thế. Những thứ đời tư kinh tởm đến thế kia mà anh ta cũng thu thập. Nhưng mà những chứng cứ này mà tung ra thì chả khác gì giáng một đòn mạnh vào HT lúc bấy giờ. Nếu như trước đây thì có thể giảm thiểu được nhưng bây giờ lâm vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan.
Tang Noãn kiềm chế bản thân mình lại, hai ngón tay lưu loát gõ ra một dòng tin nhắn gửi đến cho Tang Diên: Không ngờ lại là anh đấy, Tang Thiếu.
Tin nhắn vừa gửi đi được vài giây thì lập tức màn hình thông báo vừa nhận được tin nhắn, mở ra là một cuộc hội thoại .Qua đoạn ghi âm phát ra giọng điệu ngả ngớn của Tang Diên lúc này khiến Tang Noãn cực kỳ phẫn nộ.
“Nếu như em không muốn HT sụp đổ, thì đến biệt viện phía tây ngoại ô cho anh. Anh hứa với em, nếu em đến đây thì mọi thứ này anh sẽ đưa cho em. Đừng nghĩ rằng anh không biết mọi việc mà em làm dạo gần đây, nếu không anh sẽ cho thằng khốn Hoắc Thiên thành một con chó nhà tang không nơi để về.”
Bàn tay ghi chặt lại, những móng tay sắc nhọn bấm sâu vào thớ thịt trắng nõn lúc này đã biến hẳn màu đỏ. Tang Noãn hít một hơi thật sâu, ánh mắt lạnh lẽo thâm trầm loé lên một tia gì đó không được rõ rệt cho lắm. Hai tay nhanh chóng trả lời tin nhắn cho Tang Diên: Được, chiều nay tôi sẽ đến đó.
…
Buổi chiều.
Mặt trời đang ngả dần về phương tây đỏ rực, chỉ còn những đón lụi tàn hứng được vài tia nắng yếu ớt cuối cùng của một ngày. Từng đám mây trắng đã nhuốm dần một màu hoàng hôn ảm đạm, không còn chút sức sống mà trôi một cách mệt mỏi theo làn gió chiều ảm đạm đi. Hàng cây xanh bên đường sau một ngày chịu đựng cơn gay gắt của mặt trời, cuối cùng lúc này cũng trút một quãng hơi nặng nhọc than thở với gió rằng một ngày cũng đã bắt đầu kết thúc rồi.
Tang Noãn cầm chắc vô lăng của mình lái xe đi đến căn nhà ngoại ô của Tang Diên nói đến mà không khỏi suy nghĩ chút miên man hẳn đi. Cô có dự cảm không lành lắm về chuyến đi này nhưng mà không đi đến đây thì Tang Diên lại còn làm ra những chuyện điên rồ khác nữa.
Ánh mắt nhuốm màu hoàng hôn ảm đạm, chân mày không thẳng tắp mà nhăn lại một chụm hằn rõ trên khuôn trán tinh tế. Chiếc xe vẫn thẳng tắp băng qua một khu rừng hoang, nếu không phải do xung quanh con đường này lác đác vài tiệm tạp hoá, vài căn nhà thì Tang Noãn cô cho rằng bản thân mình đang lạc hẳn trong một khu vườn nguyên sinh vậy.
Con đường chiếc xe lao thẳng tắp cũng đến được biệt viện của Tang Diên đang ở đây, Tang Noãn hai tay đột nhiên bịn rịn chút mồ hôi căng thẳng. Cô nhanh chóng nhấn ga đi về phía cánh cổng đang đống chặt đó. Tưởng rằng bản thân phải nhắn tin thông báo thì chưa đầy vài giây thì một đoàn người đứng nghiêm chỉnh hai bên, cánh cổng đóng chặt nhanh chóng được mở ra ngay lập tức.
Tang Noãn không rảnh quan tâm đến bày binh bố trận đang chào đón mình bên ngoài, đạp ga lao thẳng vào bên trong. Bánh xe chầm chậm giảm ga khi Tang Noãn cô tiến vào đại sảnh của căn biệt viện này.
Bước xuống xe, Tang Noãn không thèm đoái hoài đến vẻ sang trọng, xa hoa ở căn biệt viện choáng ngợp này mà tiến hẳn vào bên trong. Đi vào bên trong phòng khách thì thấy Tang Diên đang nhàn nhà nhâm nhi tách trà ở đó, Tang Noãn đi tới không khách khí mà cầm tách trà trên tay của Tang Diên mà ném thẳng xuống sàn nhà.
Choang.
Từng mảnh vỡ thủ tinh tan vụn nằm trên sàn nhà, Tang Diên nhìn thấy thái độ của Tang Noãn thì chân mày khẽ nhướng lên một chút, hầu như không biểu lộ cảm xúc gì cả. Hắn ta nhàn nhạt phất tay ra hiệu cho hạ nhân mình lấy một tách trà khác cho mình và cả Tang Noãn.
Trái lại thái độ bình tĩnh của Tang Diên, thần kinh của Tang Noãn lúc này cực kỳ căng thẳng đi.
“Anh muốn làm cái quái gì thế hả?”
“Người đâu, đưa phu nhân lên phòng nghỉ. Không có lệnh của tôi, không được cho cô ấy rời khỏi biệt viện nửa bước.”
Ngay sau đó một đám nữ hầu nhanh chóng tiến vào mà vây quanh đến Tang Noãn ra tư thế nghiên chỉnh kính cẩn mời cô lên lầu. Tang Noãn thấy vậy liền biết Tang Diên có ý đồ muốn giam giữ mình nên cô hết sức tránh né đám hầu nữ này mà tiến ra khỏi cửa để thoát khỏi đây ngay lập tức.
Nào ngờ đám nữ hầu này nhanh chóng chặn lại, nếu không phải do Tang Diên dặn dò không được gây thương tổn phu nhân thì đám người này đâu rảnh hơi dây dưa với cô chứ. Tránh thoát được đám người hầu, Tang Noãn cố gắng ra khỏi cửa thì đột nhiên sau ót mình khẽ nhói đau. Tầm mắt lúc này dần trở nên tối sầm lại và chìm hẳn vào trong màn đêm u ám.