Đêm tối buông xuống, tập đoàn HT.
Cả tập đoàn lớn như chìm hẳn vào màn đêm buông xuống, từng tầng cao trên xuống tắt dần đi ánh sáng đi. Những người bảo vệ nhanh chóng đi kiểm tra một lượt vòng quanh cuối cùng trước khi mà khoá cổng đại sảnh chính. Nhưng bọn họ nào ngờ được rằng trong phòng công vụ mật của tập đoàn đang có một bóng đen không ngừng lục lọi các tủ hồ sơ, làm thoăn thoắt không ngừng. Sợ bị bại lộ và bị camera giám sát quay được nên người này đã mượn ánh sáng hắt bên ngoài vào để nhìn xung quanh, tuy ánh sáng có chút lu mờ nhưng vẫn có thể cảm nhận đại khái bên trong này.
Ánh mắt cẩn thân đeo mắt kính cảm biến bởi vì những cơ sơ thông tin này thường lắp đặt những thứ linh tinh lắm. Bàn tay thoăn thoắt gõ liên tục cố gắng mã hoá bẻ khoá mật khẩu nhưng không tài nào mở ra được khiến cho người này có chút không khiên nhẫn lộ ra bên ngoài. Hăn ta nhập ba lần mật khẩu nhưng vẫn không tài nào mở ra được, nếu như không được nữa thì hệ thống cảnh báo được kích hoạt thì dù cho hắn mọc cánh bay lên trời vẫn không thể nào trốn thoát được nữa.
Nhìn chằm chằm vào những kỹ tự không ngừng nhảy múa trên màn hình, hắn ta âm thâm lau mồ hôi đang chảy nhễ nhại ra mà thoăn thoắt gõ lách cách trên bàn phím lúc này. Đột nhiên hắn tựa nhớ ra một thứ gì đó mà vô tình bỏ sót đi, những dòng ký tự tiếp tục tuôn trào trên màn phím nhằm kích hoạt lại chế độ đăng nhập mật khẩu trong máy chủ. Lách cách nhập tám chữ số, mồ hôi không ngừng chảy ròng ròng ra lưng mà chậm chạp nhấn nút phím Enter.
Ngay lập tức sau đó, trên màn hình hiện lên xác nhận mở khoá thành công. Hắn ta lúc này mới thở phào nhẹ nhõm mà nhanh chóng chóng USB vào, nhập nhập gõ gõ thì một tràn tư liệu mật hiện ra. Hắn ta vừa đề phòng ngó nghiêng bên ngoài, hai tay vẫn duy trì tốc độ gõ bàn phím để thực hiện quá trì sao chép tài liệu này. Trong lúc chờ đợi cho hoàn thành tiến trình sao chép và nén dữ liệu, hắn ta bị thu hút bởi một tệp tài liệu được đánh chế độ ẩn danh, không khỏi tò mò mà nhấn vào bên trong đấy.
Nhấn vào thì thấy một tràn thư mục con khác được đánh số thứ tự bên trong, hắn ta có chút hí hứng mở ra từng cái thì phát hiện bên trong không có bất kỳ thứ gì bên trong này. Cứ nghĩ bản thân bị trêu đùa nên hắn không khỏi bực tức, trên màn hình thông báo hoàn tất quá trình sao lưu thì hắn ta nhanh chóng nhấn xác nhận. Cẩn thận thu dọn lại những thứ trở lại như ban đầu rồi hắn ta mới yên tâm rời đi. Tưởng chừng bản thân có thể thoát an toàn nhưng hắn ta không ngờ rằng những camera giám sát kia vừa được đổi thành các camera cảm biến, có thể ghi rõ sắc nét đối phương trong điều kiện không có chút ánh sáng. Bước đi này quả không ai ngờ tới mà!
Nhanh chóng rời khỏi tập đoàn HT, hắn ta mon men thay đồ rồi hướng ra một điện thoại công cộng. Ngón tay lưu loát nhấn một dãy số quen thuộc lên, đưa ống nghe kề sát bên tai mình. Chờ đợi chưa được vài phút thì đầu giây bên kia vang lên tiếng khàn khàn lười biếng cùng với một số thanh âm khiến cho người khác đỏ mặt hiểu lầm khác nữa.
“Alo, mọi chuyện đã xong chưa?”
“Thưa ngài, mọi thứ đã hoàn thành mĩ mãn. Tôi đã lấy được tư liệu trong máy chủ của HT.”
Bên đầu dây nghe vậy trầm ngâm một tiếng khiến cho hắn ta không khỏi sốt sắng lên mà nói tiếp.
“Ngài yên tâm đi, tài liệu này hoàn toàn là đồ thật. Thậm chí bên trong còn có một số tư liệu liên quan đến việc điều tra thân thế của ngài nữa.”’
“Được rồi, trở về đi. Cẩn thận bọn chúng phát hiện ra.”
“Vâng.”
Tiếng tút cúp máy ngân dài một tiếng, hắn ta ánh mắt có chút khẽ động ngẫm nghĩ thái độ của người hồi nãy một chút rồi cũng nhanh chóng đi ra khỏi buồng điện thoại công cộng. Trước khi hoà lẫn mình trong màn đềm u tối đằng kia, hắn ta vọng một ánh mắt bên trong cực kỳ phức tạp về toà nhà đang bị nuốt chửng màn đêm u tối kia rồi mới biến mất hoàn toàn.
Một bên khác, biệt viện riêng của Tang Diên.
Cả biệt thự được bao trùm một màu đen u tối khiến cho người ta cảm nhận được sát khí rùng rợn mà căn nhà này toả ra bên ngoài. Bên trong không một bóng đèn điện neon sáng rực mà chỉ có lập loè những ánh đèn led nhỏ không đủ ánh sáng để chiếu rọi hết căn biệt viện lớn này. Hiện tai bên trong đại sảnh phòng khác rộng lớn đang có một bóng người cao gầy đang ngồi ở vị trí chủ vị, bàn tay mảnh khảnh quen thuộc đang đung đưa ly rượu đỏ như máu trên tay mình. Theo màu của rượu mà tia khát máu nhàn nhạt xuất hiện, cực kỳ kích thích thị giác ngay lúc này.
Tang Diên tiêu sai ngồi vắt chân lên một chiếc bàn được chạm khắc cực kỳ xa hoa, mới nhìn thôi khiến cho người ta không khỏi ngậm ngùi nói gì bàn bạc đến giá cả thật sự của nó cả. Một thủ hạ lên là Ngạn mặc âu phục đen lạnh lẽo bước vào theo sau đó là một hầu gái đã có tuổi tên là Mộc. Tang Diên đưa mắt lên nhìn hai thuộc hạ mình, giọng nhàn nhạt nhưng lại muốn giương cung bạt kiếm với những chuyện xảy sau này.
“Các người nhanh chóng sửa soạn lại phòng cho phu nhân đi. Cô ấy sắp đến đây rồi đấy.”
Hầu nữ Mộc định lên tiếng hỏi đối phương là ai nhưng đã bị ánh mắt của Ngạn đứng bên cạnh ra hiệu nhắc nhở. Tuy ánh sáng có chút mịt mờ nhưng cảm nhận được tia sát khí nhè nhẹ bên cạnh mình khiến cho hầu nữ Mộc này cúi người xuống mà nhận mệnh lệnh.
“Vâng thưa Thiên Tử, ngài còn muốn dặn dò gì thêm để tôi chuẩn bị cho phu nhân ạ?”
Ánh mắt bất cần đời nghe hai tiếng êm tai này lại dịu dàng đi nháy mắt, đặt ly rượu trên bàn rồi đứng dậy mà hướng lên đầu. Sau đó lại vang lên câu nói nhàn nhạt.
“Cô ấy thích những màu trầm tính và đặc biệt rất thích hoa hướng dương. Đợi đến khi đó cô ấy cần gì thêm thì các người chuẩn bị sau cũng được.”
“Vâng, thưa ngài.”
Thấy bóng lưng của Tang Diên đã khuất dần hướng lên lầu trên. Thú tính tò mò của người phụ nữ bỗng dưng trỗi dậy, hầu nữ Mộc này lôi lôi kéo léo Ngạn đi ra ngoài. Cô không quên nhìn tới ngó lui cẩn thận mà hỏi Ngạn.
“Cô gái mà Thiên Tử nói đến là ai vậy? Tôi nhớ không nhầm thì phụ nữ mà có thể trong phạm vi không quá một mét với ngài ấy chỉ có mỗi Noãn tiểu thư đó thôi.”
Mộc nào ngờ bản thân mình đụng phải thiết bàn, Ngạn từ đầu đến cuối không mở miệng ra câ nào cả khiến cho cô cực kỳ bực mình mà vặn vẹo. Trước khi đi Ngạn cực kỳ chu đáo mà gỡ cánh tay đang véo da thịt của mình, mặt lành lùng như tảng băng mà không ngừng biến sắc mà nhắc nhở Mộc.
“Cô đừng có mà tự đi tìm đường chết, chỉ cần làm tốt bổn phận của mình được rồi. Chuyện riêng của Thiên Tử, không phải để chúng ta có quyền bàn xét lấy. Cô không quên vụ của Lạc chứ?”
Nghĩ đến chuyện này, hẫu nữ Mộc này không khỏi rùng mình một trận. Đùa nhau vui chắc, lượn qua Hắc Môn kia chắc cái thân nhỏ bé gầy nhom mình chắc ra bã mất. Người đàn ông cao to lực lưỡng được huấn luyện thế kia cũng không chịu nổi đi qua đó nữa. Nghĩ đến hậu quả to đùng trước mắt, Mộc buôn bỏ hẳn ý niệm trong người mình ngay lập tức.
Ngạn thấy bộ dạng rối rắm của cô nàng trước mặt mình mà khoé môi khẽ cong mà không hề ai phát hiện ra sự bất thường này. Dương như ngay bản thân anh ta cũng không nhận ra điều bất thường xảy ra bản thân mình ngay lúc này. Biết rằng tính cô nàng Mộc này tuy lạnh nhạt mọi thứ, bất cần đời cũng đôi chút giống anh nhưng mà cái tính tò mò lại không hề giống ai. Nếu không thoả mãn thì cô nàng này sẽ cả đêm lăn lộn không ngủ mất, tệ hại hơn là rời khỏi vị trí mà để đi tìm hiểu mọi thứ nữa thì có chuyện lớn luôn. Ngạn ngẫm nghĩ một chút liền ghé sát tai của Mộc, nhàn nhạt nói ra.
“Phu nhân mà Thiên Tử nhắc đến là người chúng ta cũng biết đấy.”
Mộc nghe vậy không khỏi đăm chiêu một lúc, mọi tế bào nơ ron thần kinh không ngừng hoạt động. Cộng với những suy tính viển vông của mình cùng với lời nói của Ngạn lúc nãy khiến cho Mộc không khỏi hả hốc mà vỡ lẽ ra.
“Không lẽ…”
Thấy cô nàng này chuẩn bị hét toán lên, Ngạn nhanh chóng bịt miệng của Mộc lại.
“Cẩn thận cái cổ của cô đi, cô hai của tôi ơi! Thiên Tử mà nghe thấy thì đừng trách tôi không niệm tình đồng môn mà nhắc nhở đó.”
Ánh mắt trợn tròn kinh ngạc đến cực điểm của Mộc, cô không ngờ trên đời này lại xảy ra cái chuyện cực kỳ phi lý này. Không phải hai người này là anh em ruột sao? Sao có thể xảy ra cái chuyện cực kỳ trái với luân thường đạo lý này chứ? Ngạn biết rằng cô ngốc lại quay quần một đống hỗn độn trong đầu liền không nói không rằng cưỡng chế cô đi ra khỏi phạm vi khu vực nguy hiểm này. Bản thân anh ta cũng sợ hãi không kém cạnh Mộc đi nhưng mà đây là chuyện riêng của Thiên Tử, bổn phận thuộc hạ như anh không có quyền phán quyết bên trong đó. Cả hai thân ảnh giằng co một hồi lâu rồi chìm hẳn bên trong bóng tối mù mịt phía trước.
Mà cả hai đều không biết rằng trên đầu của họ có một dáng người cao lãnh đang tựa trên ban công nhìn xuống, do được huấn luyện nên thính giác của Tang Diên cực kỳ nhạy bén. Nên cuộc hội thoại của cả hai người vừa rồi cũng vào hẳn lỗ tai của hắn ta lúc này. Bản thân Tang Diên biết rằng bọn họ không biết chuyện kia liền cho rằng anh và Tang Noãn là anh em ruột thịt nhưng mà chuyện đó chỉ do ân oán đời trước mà mới xảy ra chuyện này thôi. Hắn ta bây giờ thật muốn công bố mọi chuyện nhưng mà bây giờ chưa phải lúc thích hợp.
Bởi vì việc đầu tiên mà hắn cần làm ngay lúc này chính là lật đổ HT, biến cái tền đàn ông tình địch khốn khiếp kia thành một con chó nhà tang thì Tang Noãn mới hoàn toàn cắt đứt tư tưởng với tên đó được. Chỉ có như thế, A Noãn thân yêu của hắn mới chu toàn mọi chú ý đến hắn được.
Ánh mắt không tiêu cự mà nhìn lên cả một bầu trời đêm tĩnh mịch, một hơi thở lạnh lùng muốn trút dài đi nhưng không thể nào vơi được suy nghĩ chiếm hữu cực kỳ bệnh hoạn mà hắn ta đang nghĩ lúc này. A Noãn, sẽ sớm thôi. Em sẽ mãi mãi là của tôi.