Nhật Ký Thượng Vị Của Cung Nữ

Chương 87



Lúc Trương nhị cô nương bước vào, bầu không khí trong điện dần dần yên lặng, nàng ta nhìn về phía Thái Hậu khuôn mặt bỗng nhiên lạnh nhạt, đáy lòng bỗng chốc dâng lên một cảm giác bất an.

Sau khi thái y bắt mạch, nói là đêm qua Thái Hậu bị lạnh.

Sắc mặt Phong Dục trầm xuống ngay tại chỗ, hắn nén giận, nói: “Ma ma, mẫu hậu làm liều, sao ngươi cũng chiều theo?”

Trương ma ma lập tức quỳ xuống, trên mặt áy náy phiền muộn: “Là lão nô sai, mời Hoàng thượng trách phạt!”

Phong Dục dừng lại một lát, có chút nghẹn họng, hắn trách phạt thì trách phạt, nhưng nếu bàn về việc quan tâm thân thể mẫu hậu, Trương ma ma tuyệt đối sẽ kém hơn người khác, sao hắn có thể phạt chứ?

Lúc này, Trương nhị cô nương đến gầy, vội vàng nói: “Hoàng thượng bớt giận, ma ma cũng không phải cố ý, Hoàng thượng tha cho nàng một lần đi.”

Nghe vậy, đuôi lông mày A Dư không để lại dấu vết khẽ nhúc nhích, hận không thể trực tiếp dời ánh mắt.

Không nhìn thấy Hoàng thượng đã qua hồi lâu cũng không nói gì sao? Còn không phải trong lòng có giận nhưng lại không tiện phạt Trương ma ma sao, lúc này đụng vào cho dù là nguyên nhân gì, đều có chút không có ánh mắt.

Quả nhiên, A Dư nghe thấy nam nhân trách mắng: “Câm miệng!”

Thân thể Trương nhị cô nương hơi khựng lại, trong nháy mắt cắn môi im lặng, đầu ngón tay mảnh mai trắng nõn quấn vào nhau, toàn thân trên dưới đều lộ ra sự bất na.

Thái Hậu rốt cuộc mở miệng: “Được rồi, là mẫu hậu không cho nàng mời thái y.”

Phong Dục nhíu mày, mới phất tay để Trương ma ma đứng dậy, hắn trầm giọng nói: “Trẫm để Thái Y viện mỗi ngày đều tới cung Từ Ninh bắt mạch cho người.”

Người không mời vậy thì trẫm liền gọi họ tới.

Thái Hậu cũng biết lúc này hắn thật sự bị chọc tức, cũng không tranh việc này với hắn, chờ cung nữ bưng thuốc nấu xong tiến tới, mới nói: “Ngươi cũng bận việc tiền triều, mẫu hậu cũng không giữ ngươi.”

Phong Dục nhíu nhẹ mày, lại không từ chối, ánh mắt rơi vào người A Dư bên cạnh, thản nhiên nói: “Ngọc tu nghi đi cùng trẫm đi, đừng quấy rầy mẫu hậu nghỉ ngơi.”

A Dư gật đầu, cúi người với Thái Hậu: “Vậy Thái Hậu nương nương, thiếp thân lui xuống, ngày khác quay lại thỉnh an người.”

Hai người vừa rời đi, Thái Hậu liền lạnh mặt, nhìn về phía Trương nhị cô nương đông cứng ở đó: “Quỳ xuống!”

Trương nhị cô nương cảm thấy lo lắng, xốc váy lên quỳ xuống đất, luống cuống kêu: “Cô mẫu...”

Trương ma ma bảo cung nhân còn lại lui ra, trong điện lập tức yên lặng lại, Thái Hậu lạnh lùng nói: “Ai cho ngươi lá gan dám mượn danh nghĩa ai gia đi mời Hoàng thượng?”

Tuy nàng ấy có chút khó chịu nhưng mà chính như nàng ấy nói, những bệnh đau nhức này nàng ấy đã thấy quen rồi, lúc nhị cô nương đến xem nàng cũng đã nói mời Hoàng thượng, chỉ có điều bị nàng ấy bác bỏ.

Nàng ngay cả thái y cũng không muốn mời, sao lại có thể làm phiền Hoàng thượng chuyện như thế?

Hai mắt Trương nhị cô nương đẫm lệ, nàng ta cúi đầu cụp mí mắt: “Thu nhi chỉ là lo lắng cô mẫu...”

Lời còn chưa dứt, liền bị Thái Hậu trực tiếp ngắt lời: “Quan tâm ai gia thì sao ngươi không tới Thái Y viện, lại trực tiếp đi ngự tiền?”

Trương nhị cô nương ngậm miệng, hồi lâu sau không nói ra lời, nàng ta xiết chặt khăn tay.

Đúng, nàng ta mượn danh nghĩa thân thể Thái Hậu khó chịu đi gặp Hoàng thượng, nhưng nếu như Thái Hậu cô mẫu chịu giúp nàng ta một chút, sao nàng ta lại cần phí hết tâm tư như thế?

Thái Hậu là người phương nào? Lập tức liền nhìn ra suy nghĩ của nàng ta, không chịu được lắc nhẹ đầu.

“Có phải ngươi đang oán trách ai gia không cho ngươi cơ hội không?”

“Thu nhi không dám.”

Mắt sắc của Thái Hậu hơi trầm xuống: “Là không dám, mà không phải được!”

Nhị cô nương cúi đầu xuống, không phản bác, sau đó không lâu sau trên sàn nhà một giọt nước mắt rơi xuống.

Thái Hậu dời ánh mắt, thật ra sao nàng ấy không cho nhị cô nương cô hội chứ?

Lúc Hoàng thượng đến thỉnh an, lần nào nàng ta không ở đây, nhưng mặc cho nàng ta làm bao nhiêu đi nữa, Hoàng đế có nhìn nàng ta thêm chút nào không?



Thái Hậu hiểu rõ, đây là Hoàng đế đang tỏ thái độ với nàng, hắn không quan tâm hậu cung thêm một vị phi tần, nhưng cũng chỉ lần này mà thôi.

Hoàng đế từ nhỏ đã thông minh, sợ là vừa nhìn thấy Thu nhi đã biết được suy nghĩ của nàng ta, cho nên vừa rồi đã trực tiếp trách mắng Thu nhi, xưa nay Hoàng đế hiểu thảo, Thu nhi dám mượn thân thể nàng gây chuyện, sợ là cũng sinh ra một tia chán ghét với Thu nhi.

Hon nữa... Thái Hậu cũng không thể chấp nhận, có người mượn tên tuổi của mình đi làm khó Hoàng thượng.

Cuối cùng nàng vẫn ích kỹ, cũng không bỏ khúc mắc xuống được, nàng từng bỏ ra quá nhiều vì vinh dự gia tộc, nhưng lúc nàng gặp nạn, Trương gia cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn, thậm chí còn đưa cô nương vào cung.

Nàng không giận chó đánh mèo lên Trương gia, đã là đang báo đáp lại ân dưỡng dục nhiều năm của Trương gia.

Chất nữ có thân bao nhiêu, cuối cùng cũng không so sánh được với con của mình.

Lòng dạ Thái Hậu lạnh đi, dời ánh mắt, không nhìn tới dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của nàng ta: “Nếu ngươi không thể ở trong cung nữa, ngày mai ai gia sẽ cho người đưa ngươi xuất cung.”

“Cô mẫu!” Nhị cô nương đột nhiên ngẩng đầu, không dám tin mà hét lêu, đáy mắt nàng ta phiếm hồng, giọng nói run rẩy nói: “Cô mẫu, Thu nhi biết sai rồi, người tha thứ cho Thu nhi một lần đi.”

Thái hậu không để ý nàng ta, Nhị cô nương lập tức nức nở nói: “Cô mẫu, nếu như Thu nhi như thế mà trở về, phải làm gì đây!”

Tất cả mọi người đều biết mục đích vì sao nàng ta tiến cung, nếu như nàng ta ảm đạm xuất cung, mọi việc nàng ta đã làm sẽ thành trò cười!

Còn nam nhi nhà ai dám cưới nữ tử thanh danh có vết nhơ như nàng ta nữa chứ?

Thái Hậu khép nhẹ hai mắt: “Nếu như không chịu được hậu quả thì lúc đó ngươi kiếm đâu ra lá gan bước vào con đường này!”

Chung quy đến cùng, chẳng qua là trong lòng mong có may mắn, cho rằng nàng chắc chắn sẽ giúp đỡ mà thôi.

Nhị cô nương thấy nàng ấy quyết tâm, lập tức bối rối bò lên ôm lấy chân của nàng ấy, khóc lóc đến sụp đổ: “Cô mẫu, cô mẫu, người đừng đuổi Thu nhi mà, van xin người, cô mẫu!”

Thân thể Thái Hậu cứng ngắc, đời này nàng ở hậu cung, cái gì cũng đã gặp, trên tay cũng từng dính máu, lúc già rồi, ngược lại càng tin phật, càng ngày càng dễ dàng mềm lòng.

Nàng ấy đau lòng nhị cô nương, giống như nhìn thấy chính mình năm đó.

Rõ ràng đã là nữ nhi quý gia, cũng bị vinh hoa phú quý thâm cung này làm mờ mắt, nhưng sau khi thật sự bước chân vào đó, mới phát hiện ra nơi này chính là một cái giếng sâu.

Không cẩn thận, sẽ rơi vào vực sâu.

Thái Hậu vịn tay Trương ma ma đứng lên, lạnh giọng nói: “Đưa nhị cô nương về nội điện, ngày mai đưa nàng về phủ!”

---

Chuyện xảy ra ở cung Từ Ninh, bọn người A Dư đã ra khỏi tất nhiên không biết được.

A Dư đi theo sau lưng Phong Dục, cúi thấp đầu, giẫm lên đường đá xanh, nàng đang nghĩ, rốt cuộc Thái Hậu có ý gì?

Rõ ràng giữ Trương nhị cô nương lại trong cung, nhưng hình như lại cũng không có ý định kia.

Phong Dục quay đầu, nhìn thấy nàng không biết đang suy nghĩ việc gì, rõ ràng đang thất thần, hắn nhíu mày, đưa tay búng trán nàng, trầm giọng nói: “Nhìn đường tử tế.”

A Dư lập tức hoàn hồn, yếu ớt che cái trán, trong mắt nàng chứa sự giận dỗi: “Hoàng thượng, sao người đánh thiếp thân?”

Phong Dục hừ lạnh: “Vừa rồi nàng suýt chút nữa đụng vào trẫm.”

Hắn thuận miệng tìm cớ, ánh mắt thoáng dời đi, lúc này mới nhìn thấy rõ nàng mặc bộ váy mùa xuân, lúc này mới tháng hai, còn có hơi lạnh, nàng vừa đầy tháng đã dám làm càn như thế?

Phong Dục nhíu mày, cầm tay nàng thử xem nhiệt độ, mắt sắc suýt nữa trầm xuống: “Không lạnh sao?”

A Dư hôm nay vì đẹp đẽ nên cố ý mặc váy gấm vóc trăm hoa, mây bay, thắt lưng càng nổi bật lên vòng eo nhỏ nhắn kia, nàng vừa sinh con, ánh mắt Phong Dục dời xuống một chút, gần như liền có thể nhìn thấy xuân sắc kia.

Mắt sắc Phong Dục tối sầm, hắn dứt khoát không nghe nữ tử trả lời, ngoắc tay ra hiệu bọn người Dương Đức nhấc loan cầm tới.

Phong Dục xoay người lấy áo choàng bên trong loan cầm, ném cho nữ tử: “Mặc vào.”



Rèm loan cầm chưa buông xuống, A Dư nhìn qua khe hở, ngẩng đầu nhìn nắng ấm treo trên cao, động tác này của nàng bị Phong Dục thu vào mắt rõ ràng.

Hắn vừa định nói chuyện, ánh mắt đảo qua gương mặt đánh phấn bôi son của nàng, lập tức không nói gì nữa.

Hồi lâu sau, hắn mới xùy một tiếng: “Thích xinh đẹp thế sao?”

A Dư lập tức đỏ mặt, thân thể nghiêng một cái liền dựa vào bên người hắn, yên lặng cất kỹ áo choàng, mới mềm mại nói: “Vậy Hoàng thượng không thích sao?” Vừa rồi rõ ràng nàng nhìn thấy, hắn chăm chú nhìn thêm trên người nàng.

Nghĩ như thế, nàng giận dỗi nhìn nam nhân một cái, dường như đang nói: Rõ ràng là người thích.

Cái nhìn này, làm cho Phong Dục nổi giận trong lòng, cái này có liên quan gì tới hắn thích hay không chứ?

Lòng tốt bị xem như lòng lang dạ thú, không mặc thì thôi!

Váy xuân không che được cái cổ trắng nõn mảnh mai của nữ tử, Phong Dục thoáng nhìn qua hai cái, đống lửa trong đáy lòng vừa biến mất, giờ thậm chí càng ngày càng nóng, liên đới cả mắt sắc cũng càng thêm u ám.

A Dư đột nhiên nghe thấy hắn nói: “Thân thể khỏe lại hoạt bát rồi?”

Vừa dứt lời, Phong Dục đã cảm thấy mình hỏi một câu nhảm nhí, nếu như không khỏe lại hoạt bát, hôm nay nàng cũng sẽ không xuất hiện ở chỗ này.

Âm thanh trả lời của A Dư bị chặn lại trong họng, cằm dưới bị người giữ lấy, bị ép ngửa đầu, phát hiện ra lòng bàn tay của hắn dán lên cổ nàng trượt xuống.

Hướng xuống từng chút một, đột nhiên, lòng nàng nâng lên tới cuống họng.

Tay nam nhân cuối cùng dừng lại trên đai lưng của nàng, đang định có hành động thì nghe thấy bên ngoài vội vàng truyền đến một giọng nói: “Hoàng thượng, Lưu đại nhân Thị Lang hộ bộ đang cầu kiến trước ngự thư phòng!”

A Dư hơi khựng, ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt nam nhân đen lại, thân thể nàng thẳng băng đột nhiên thả lỏng, vội vàng bảo vệ cẩn thận thất lưng của mình, đưa lưng về phía nam nhân khép lại vạt áo hơi mở, có chút cảm giác sống sót sau tai nạn.

Đây còn chưa ra khỏi ngự hoa viên, không chừng sẽ có người đi qua!

Loan cầm đã dưng lại, A Dư vội vàng đứng lên, âm cuối run rẩy mang theo mị hoặc: “Vậy, vậy Hoàng thượng người bận rộn đi, thiếp thân tự mình về cung...”

Yết hầu Phong Dục chậm rãi trượt xuống, rõ ràng đang bình ổn lại hô hấp.

A Dư vừa định quay người rời đi, ánh mắt đột nhiên nhìn thoáng qua gì đó trên nam nhân, lập tức đỏ mặt, nàng vội vàng lấy khăn ra, Phong Dục nhìn một loạt động tác của nàng, nhíu mày hỏi nàng: “Làm gì?”

A Dư vô cùng ngượng ngùng, cắn môi chột dạ: “Miệng, miệng dính son...”

Thân thể Phong Dục hơi cứng lại, tầm mắt theo bản năng rơi vào cánh môi nàng, kiều diễm ướt át, nhưng không thấy một chút sự tồn tại của son môi.

Sau khi nàng cầm khăn tay trắng thuần lau qua gương mặt hắn, trên khăn lập tức dính một mảng màu son đỏ, sắc xuân vô hạn.

Nếu như vừa rồi nàng không nhìn thêm, chẳng phải là...

Chỉ cần Phong Dục nghĩ đến tình cảnh kia, đã cảm thấy huyệt thái dương ong một tiếng, đau đớn .

Hồi lâu sau, hắn mới vỗ trán, bất lực nói: “Về ngự thư phòng.”

Bên này A Dư vừa trở về cung Nhàn Vận, liền bị một tin tức đánh cho hồ đồ: “Cái gì? Trương nhị cô nương rơi xuống nước?”

Nàng vừa rời khỏi cung Từ Ninh nhiều lắm là nửa tiếng, sao mà có thể bỗng nhiên rơi xuống nước chứ?

Hơn nữa, A Dư nhíu nhẹ mày, nàng nhớ rõ xung quanh cung Từ Ninh cũng không có ao hồ, hồ Lạc Chu gần nhất cũng phải đi qua hai cung điện mới có tới được mà.

Cung Từ Ninh, Thái Hậu tức giận đến ôm ngực, thân thể run rẩy: “Nàng ta đang dùng mạng uy hiếp ai gia sao!”

Trước đó mới có cung nhân đến báo, nhị cô nương lén chạy ra ngoài, còn không đợi nàng ấy phái người đi tìm, tin tức nhị cô nương rơi xuống đã truyền về.

Thái Hậu siết chặt phật châu, nàng ấy không tin trùng hợp gì hết.

Nàng ấy cũng hiểu, hành vi lần này của nhị cô nương không phải đang uy hiếp nàng, mà muốn dùng cách này ở lại tỏng cung.

Dù sao nhị cô nương dùng danh nghĩa hầu hạ nàng ở lại trong cung, lại rơi xuống nước trong cung, nếu như tổn thương cơ thể, ở lại trong cung dưỡng thương cũng coi như là hợp tình hợp lý.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv