Ánh trăng treo đầu cành cây, yếu ớt chiếu vào song cửa sổ, trong điện Từ Ninh đốt hai ngọn đèn nến, tỏa ra ánh sáng ấm áp tối tăm.
Trương nhị cô nương cúi đầu, nàng ta nhìn về phía người quý gối trước Phật Tổ không ngừng đọc kinh phật, đầu ngón tay vuốt nhẹ lấy khắn, đè sự sốt ruột kia xuống.
Nàng ta cùng Thái Hậu về cung đã thai tháng, nhưng vẫn không danh không phận ở lại nơi này.
Mỗi lần lúc Hoàng thượng tới thỉnh an, cho dù nàng ta dịu dàng cẩn thận cỡ nào, người kia cũng sẽ không liếc nàng ta thêm một cái, ngược lại cũng không lạnh nhạt với nàng ta, chỉ là chỉ coi nàng ta như một biểu muội không thân mà thôi.
Nàng ta biết, sự thật vốn là như thế.
Nhưng nàng ta muốn lại không chỉ là những thứ này.
Lời ra tiếng vào nàng ta đã nghe không ít, nhưng nàng ta lại không quan tâm, nếu như có thể đạt tới mục đích, bị nói thầm hai câu thì sao chứ?
Nhưng người có thể giúp được nàng ta lại thật lâu không mở miệng.
Ngay vào lúc Trương nhị cô nương đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên nghe thấy tiếng người phía trước truyền tới: “Thời gian cũng không còn sớm, Thu nhi cũng nên trở về đi.”
Nàng ta khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía trăng sáng treo ngoài cửa, biết mình hôm nay lại phải tay trắng trở về, nàng ta hạ khóe miệng, cúi đầu ngoan ngoãn nói: “Hôm nay Ngọc tần sinh hạ hoàng tử, mặc dù cô mẫu vui mừng cũng nên chú ý nghỉ ngơi, Thu nhi không quấy rầy cô mẫu nữa.”
Nàng ta ngoan ngoãn hành lễ, cũng không quay đầu lại nhìn Thái Hậu một chút, cắn môi tay chân nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Sau khi nàng ta rời đi, Trương ma ma tiến lên đỡ Thái Hậu dậy, nghe thấy tiếng thở dài trầm thấp của chủ tử, Trương ma ma hơi nhíu mày: “Nương nương, nếu như người yêu thường nhị cô thương thì theo ý nàng ta thì sao chứ?”
Nàng ta là đầy tớ của Trương gia, nhưng lại theo Thái Hậu vào cung, phụ mẫu cũng đã sớm qua đời, nàng ta đã sớm không còn lo lắng gì ngoài cung.
Nàng ta hầu hạ Thái Hậu cả một đời, bây giờ nói chuyện thay Trương nhị cô nương cũng chẳng qua là đau lòng nương nương khó xử.
Thái Hậu thu hồi phật châu, nắm trong tay, cười nhẹ lắc đầu: “Nào có đơn giản như thế.”
Nàng ấy yêu cười nhất, lúc Tiên Đế còn sống, cũng thường nói yêu nhất điểm này của nàng ấy, nàng ấy cười cả một đời, bây giờ quen rồi, cũng không đổi được.
Trương ma ma bất đắc dĩ nhìn nàng ấy một cái: “Tóm lại chẳng qua là người nói một câu mà thôi, Hoàng đế mãi không xử lý chuyện Nhị cô nương, không phải là đang chờ người sao?”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Thái Hậu càng rõ ràng hơn, nàng ấy cụp mắt xuống, thở dài một hơi: “Cũng là bởi vì Hoàng đế hiếu thảo, nên ai gia mới càng thêm khó xử.”
Trương gia để nhị cô nương tới núi Ngũ Đài, làm gì có vì nhớ nhung nàng ấy? Nàng ấy nhìn thấu nhưng không nói toạc ra mà thôi, giữ lại nhị nương trong cung cũng là muốn nàng ta hiểu rõ thái độ của Hoàng thượng và mình.
Nhưng mà đã trôi qua thời gian dài như vậy, nàng ấy không nhìn thấy nhị cô nương có bất kỳ dấu hiệu hết hi vọng nào.
Thái Hậu nói: “Ai gia yêu thương nàng, nhưng càng yêu thương Dục nhi hơn, lúc trước vì tập trung quyền trong tay thế gia vào tay hoàng thất, hắn quá cực khổ, ai gia sao bỏ được khiến mọi thứ hắn phí hết tâm tư mới có được bị hủy bởi việc này?”
Nếu như Trương gia thật sựu có cô nương vào cung, còn sinh hạ hoàng tự, nàng ấy thật sự không dám hứa chắc mình không có chỗ bất công.
Nàng ấy cũng sợ, sợ mình sẽ vì có đứa trẻ huyết mạch Trương gia, gây khó xử đứa con ruột thịt nàng ấy yêu thương nhiều năm.
Dứt khoát không cho cô nương Trương gia vào cung, dù sao có nàng ấy ở đây, Hoàng đế tuyệt đối sẽ không khó xử Trương gia.
Trương ma ma đỡ nàng ấy, thấp giọng nói: “Ngươi chính là suy nghĩ quá nhiều, theo như lão nô thấy, cho dù nhị cô nương tiến cung, Hoàng thượng cũng có thể xử lý thật tốt.”
Thái Hậu lắc đầu, không nhiều lời với chuyện này, chỉ đỡ trán: “Thu nhi vẫn không hiểu ra sao.”
Điểm này ngay cả nàng ấy cũng không gạt được, nàng ấy hiểu con của mình, tuyệt đối sẽ không thích nữ tử như Thu nhi.
Tin tức Ngọc tần tấn thăng làm tu nghi truyền tới vào lúc này.
Thái Hậu hơi khựng lại, sau đó không để ý bảo cung nhân lui ra, Trương ma ma và nàng ấy liếc nhau một cái, mới do dự nói: “Hoàng thượng đây là muốn để Ngọc tu nghi tự mình nuôi dưỡng hoàng tử sao?”
Hoàng trưởng tử, nếu như có thể giao cho Hoàng hậu nuôi dưỡng, thêm một thanh danh con vợ cả, không biết có bao nhiêu chỗ tốt.
“Hậu cung này là hậu cung của Hoàng thượng, ngươi và ai gia ấy cũng đừng để ý nhiều làm gì.” Vẻ mặt Thái Hậu nhàn nhạt, ngoại trừ chuyện Trương gia, nàng ấy không có ý kiến gì khác với chuyện Hoàng thượng xử lý nữ tử hậu cung thế nào.
Dừng một lát, nàng ta thêm vào một câu: “Ngọc tu nghi tuy có một ít tâm tư nhưng cũng coi như chọc người ta vui vẻ, Hoàng thượng khó mà có được người như vậy bên người, khó tránh khỏi có thêm chút sủng ái.”
Thái hậu đỡ trán, có chút mệt mỏi: “Nghỉ ngơi đi, ngày mai ngươi đi đưa cho nàng vài thứ, bảo nàng chăm sóc hoàng tử thật tốt.”
---
Nắng ấm chợt hiện, cái cây bên cửa sổ bắt đầu mọc chồi non, khi A Dư tỉnh lại, sáng sớm đã rõ ràng, Chu Kỳ và Lưu Châu đợi bên người nàng, thấy nàng thức dậy, vội vàng nhẹ nhàng thở ra, dặn dò người bắt đầu đưa đồ ăn vào.
A Dư ngơ ngác một lát, mới chậm rãi lấy lại tinh thần, ánh mắt nàng nhìn xung quanh một vòng bốn phía, không thấy được thứ nàng muốn nhìn, lập tức chuyển hướng sang Chu Kỳ: “Hoàng tử đâu?”
Nàng siết chặt chăn gấm, nhớ tới vẻ mặt nam nhân do dự phân vân mà nàng nhìn thấy trước khi ngủ mê.
Nàng sợ hãi, sợ nghe thấy tin tức hoàng tử không còn ở cung Nhàn Vận.
Nhưng nàng cũng biết rõ, người kia coi trọng hoàng tự nhất, dù cho không phải nàng, cũng sắp xếp tốt chỗ cho hoàng tử, nhưng nàng vẫn có chút chờ đợi...
Nhưng lỡ may hoàng tử được lưu lại thì sao?
Chu Kỳ cũng không biết suy nghĩ của nàng, nàng ấy cẩn thận bưng cháo trắng tiến lên, một bên nói: “Chủ tử, người đừng nóng lòng, hoàng tử vừa được ma ma ôm xuống dưới dùng bữa, người một ngày không ăn gì, uống cháo trước đi đã.”
A Dư đột nhiên ngước mắt, con ngươi hiện lên ánh sáng, dù cho đã nghe thấy lời kia vẫn không nhịn được mà hỏi lần nữa để xác định: “Hoàng tử không bị ôm đi?”
“Chủ tử đang nói mê sảng gì vậy?” Chu Kỳ sững sờ, rồi mới phản ứng lại, vội vàng nói: “Chủ tử vừa tỉnh, nô tỳ quên nói với người, hôm qua Hoàng thượng tấn thăng phẩm cấp của người.”
Nàng ấy cười lớn: “Bây giờ người là tu nghi cao quý, tất nhiên là có thể tự mình nuôi dưỡng hoàng tử, chủ tử, người có thể yên tâm rồi chứ?”
Trên phẩm cấp phi mới có thể gọi là nương nương, vậy nên dù cho A Dư thành tu nghi, Chu Kỳ cũng chỉ có thể gọi nàng một tiếng chủ tử như cũ.
Khi đang nói chuyện, nhũ mẫu cho hoàng tử ăn xong, ma ma ôm hoàng tử vào, uốn gối hành lễ: “Tiểu Hoàng tử thỉnh an tu nghi chủ tử.”
A Dư chống người muốn ngồi dậy, tiểu Hoàng tử được quấn trong tã lót, nho nhỏ mềm mại một cục, bây giờ đã ăn no đang ngủ mơ, khuôn mặt đỏ ửng, cũng không được đẹp mắt, nhưng A Dư lại cảm thấy trái tim như nhũn ra, không tự chủ mà nở nụ cười.”
Nàng mím môi, hạ thấp giọng, cẩn thận nói: “Để cho ta ôm hắn một cái.”
Ma ma còn chưa có động tác, Chu Kỳ đã lập tức ngăn cản: “Chủ tử! Nô tỳ biết người sốt ruột muốn xem tiểu Hoàng tử, nhưng người vừa tỉnh, chưa dùng bữa, mà tiểu Hoàng tử lại vừa mới ngủ, chút nữa đánh thức sẽ không tốt.”
Rốt cuộc A Dư vẫn biết nặng nhẹ, mặc cho Chu Kỳ đút cho nàng, nhưng vẫn tâm tâm niệm niệm nhìn về phía tiểu Hoàng tử.
Lúc Phong Dục đi vào, đập vào mắt chính là một màn này.
Động tĩnh hắn tiến tới không nhỏ, dù cho là A Dư một lòng toàn là tiểu Hoàng tử cũng chú ý tới hắn, lập tức cười cong hai mắt, mềm mại gọi: “Hoàng thượng...”
Phong Dục liếc nàng một cái, sau đó bảo ma ma hành lễ đứng dậy, cúi đầu nhìn xem tiểu Hoàng tử ngậm tay ngủ, sắc mặt khựng lại, hắn nhàn nhạt hỏi: “Hoàng tử dùng bữa chưa?”
“Bẩm Hoàng thượng, Hoàng tử vừa dùng bữa mới ngủ.”
Hắn lại hỏi thêm mấy câu rồi mới bảo ma ma ôm Hoàng tử lui ra, A Dư gấp gáp: “Hoàng thượng, thiếp thân...”
Nàng còn chưa dứt lời, nhìn thấy Phong Dục nhíu mày, A Dư lập tức im miệng, chỉ có thể trơ mắt nhìn ma ma ôm Hoàng tử đi.
Chờ sau khi ma ma lui ra, Phong Dục ngồi lên ghế tự gỗ lê bên cạnh giường, A Dư mới cắn môi, ngửa đầu nhìn về phía hắn, có chút tủi thân: “Hoàng thượng, thiếp thân còn chưa nhìn kỹ hắn một chút...”
“Trẫm cũng đã để nàng tự mình nuôi dưỡng hắn, còn thiếu một chút này sao?”
Ánh mắt Phong Dục nhìn gương mặt nhìn tốt hơn chút so với hôm qua của nàng, rồi nhìn qua chén thuốc trên bàn và cháo trắng còn lại nửa trên đó, nhíu nhẹ mày: “Ngay cả mình còn không chăm sóc tốt, bảo trẫm sao có thể yên tâm giao Hoàng tử cho nàng?”
Một câu ngắn ngủi, lập tức khiến A Dư cắt đứt tâm tư, nàng ngoan ngoãn cúi đầu húp cháo, trong lúc đó lén lút nhìn hắn một cái, bị Phong Dục phát hiện: “Có chuyện gì?”
A Dư ngậm cháo, giọng nói ấp úng: “Thiếp, thiếp thân chỉ là muốn cảm ơn Hoàng thượng...”
Phong Dục khựng lại, không mặn không nhạt ừ nhẹ một tiếng, hồi lâu sau nhận lấy bát cháo trong tay Chu Kỳ, Chu Kỳ sững sờ, sau đó giao bát cháo cho hắn, chính mình lùi về sau hai bước.
Thật ra, sau khi Phong Dục nhận lấy bát cháo cũng có chút hối hận.
Xưa nay đều là người khác hầu hạ hắn, hắn đã bao giờ đút cháo cho người khác chứ?
Cái thìa từ trước đến nay dễ dùng lúc này cũng biến thành không nghe lời, hắn liếc nữ tử một cái, bình tĩnh ung dung tìm được phương hướng thích hợp, hắn thấy giống như hắn nhìn thấy, múc một thìa cháo, giơ lên trước mặt nữ tử.
A Dư nhìn qua thìa cháo gần như sắp trào ra, hơi chần chừ một lát, mới thử há miệng.
Động tác của Phong Dục cũng không dịu, hắn chỉ thả chậm tốc độ, giơ thìa ở nơi đó, chờ nữ tử ăn xong miếng này, mới đưa tay thu hồi lại.
Cháo còn lại không nhiều, ăn mấy thìa, cháo trắng chỉ còn lại dưới đáy.
Đợi đến lúc đút thuốc, Phong Dục không cướp việc của cung nhân, hắn đứng lên, nhàn nhạt phân phó: “Chăm sóc tốt chủ tử các ngươi,”
Vừa mới dứt lời, ống tay áo đột nhiên bị người níu lại, Phong Dục cúi đầu nhìn lại, đối diện với con ngươi của nữ tử, nghe thấy nàng nói: “Bây giờ người đi sao?”
Đuôi lòng Phong Dục khẽ nhúc nhích, nhìn nàng một cái, dường như đang nói: Không phải sao?
A Dư cắn môi, tay kéo ống tay áo hắn không buông lỏng, ấp úng nói thầm: “Thì, thì không nói thêm hai câu...”
Vừa nói chuyện, nàng vừa mong chờ nhìn chằm chằm vào hắn, trong mắt chứa đưng đầy chờ mong.
Một tay khác Phong Dục vuốt ve ban chỉ, hồi lâu sau, đôi mắt bình tĩnh, nhíu mày nói một câu: “Vội tiền triều.”
Sắc mặt A Dư lập tức xụ xuống, nàng nhếch miệng, vểnh môi nhỏ giọng lầm bầm: “Ai muốn nghe cái này!”
Giọng nói truyền vào trong tai Phong Dục một cách rõ ràng, hắn híp mắt, hừ một tiếng: “Trẫm thấy thân thể nàng khỏe rồi đấy.”
“Tốt hay không tốt, người còn không rõ ràng sao?”
Phong Dục nhíu mày, nhìn chằm chằm hồi lâu, ánh mắt đảo qua phía dưới người nàng, vội vàng dời đi.
Hắn rõ ràng cái gì?
Phong Dục không nhịn được trách mặt một câu: “Nói bậy bạ gì đó?”
A Dư sửng sốt một lát, mới trợn tròn hai mắt, bất ngờ mà nói: “Thái y không nói tình trạng của thiếp thân với người sao?”
Tay Phong Dục vuốt ve ban chỉ nắm chặt lại, hồi lâu sau mới nói ra một câu: “Nói rồi!”
Sắc mặt hắn hơi trầm xuống, vì ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu mình trước đó, hắn có chút tức giận nhìn nữ tử một cái: “Nàng nghỉ ngơi cho tốt, trẫm có thời gian sẽ trở lại thăm nàng!”
Dứt lời, hắn phất tay áo rời đi, hắn sợ hắn còn tiếp tục ở lại đây, sẽ bị nữ tử tức chết.
A Dư ngơ ngác, còn chưa kịp phản ứng vì sao hắn lại đột nhiên rời đi, nàng có nói sai gì sao?
Lúc này Lưu Châu đẩy cửa đi vào, nói là Thái Hậu bảo Trương ma ma đưa ban thưởng tới, A Dư dừng lại, ném nghi vấn ra sau đâu, vội vàng bảo người mời Trương ma ma vào.