“Đừng gây thêm phiền phức cho Hoàng hậu.”
Hoàng thượng nói lời này, A Dư cũng cảm nhận được Thẩm tần lạnh lùng nhìn mình một cái, sau đó một câu cũng không thèm nói với nàng.
Thẩm tần này thật là...
A Dư thật lòng cảm thấy, người trong cung này nói nàng huênh hoang, thật sự là có chút tủi thân nàng.
Nàng có huênh hoang nhưng sao so được với Thẩm tần?
Thỉnh an ở cung Khôn Hòa, lười biếng, ai cũng không để ý, ngay cả mặt mũi Hoàng hậu cũng không cho, thậm chí từng phạt phi tần trước mặt mọi người trước cung Khôn Hòa.
Không chỉ như thế, nàng ta còn từng công khai chống đối Thục phi.
A Dư nghĩ thầm, người này nhìn như không làm gì hết, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận về những hành vi nàng ta đã làm sẽ phát hiện nói về huênh hoang trong hậu cung này ai có thể sánh với Thẩm tần?
Mọi người dời bước tới đình nghỉ mát, A Dư ngồi bên cạnh Hoàng thượng, bên cạnh nàng là Chu mỹ nhân.
Cung nhân phục vụ ngự tiền luôn làm việc nhanh chóng, bọn họ vừa ngồi xuống, chén chén mâm đựng trái cây tất cả đều dọn lên.
Bàn tay trắng nõn của Thẩm tần nhận lấy chén, trong lúc giơ tay nhấc chân, đều là quý khí kiêu hãnh.
A Dư nhìn qua rồi thu tầm mắt lại.
Tư thế có đẹp, động tác có nước chảy mây trôi, cuối cùng cũng chỉ là pha trà, nói cho cùng bỏ qua phần hứng thú kia cũng chỉ là việc hầu hạ người khác.
Bầu không khí trong đình nghỉ mát có chút lạ, rõ ràng bốn người ngồi lại không ai nói chuyện.
A Dư bị đè nén tới khó chịu, dứt khoát cụp mắt, lắc lư ngón tay nam nhân dưới bàn đá.
Ngón tay nam nhân rõ ràng từng chiếc, A Dư biết, tay của nàng đặt vào liền bị nắm chặt toàn bộ.
Nàng học hắn ra vẻ ta đây trước kia, đặt tay hắn trong lòng bàn tay vuốt ve, khó khăn lắm mới nắm chặt ba ngón tay, nàng vuốt ve tỉ mỉ từ trên xuống dưới, sức lực rất nhẹ, nhẹ đến mức hơi ngứa.
Đôi mắt Phong Dục ngầm tối lại không để lại dấu vết, tay nhỏ trong lòng bàn tay đang làm loạn, hắn vốn nhìn động tác của Thẩm tần, lúc này lại toàn toàn mất hết tâm trạng.
“Hoàng thượng, mời uống trà.”
Chén trà ngọc trắng được nữ tử nâng trong lòng bàn tay, đưa đến trước mặt hắn, Phong Dục hoàn hồn, bình tĩnh đưa tay nhận lấy.
Dưới bàn đá, hắn trở tay nắm chặt tay của nữ tử, không cho phép nàng lộn xộn nữa.
A Dư cắn môi, giật giật tay, không có rút ra.
Thẩm tần nhìn qua hai người, lông mày hơi nhúc nhích, trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ.
Động tác định để bình trà xuống của nàng ta hơi ngừng lại, đổi thành rót hai chén trà, phân biệt đẩy về phía hai người khác, nhất là lúc đẩy tới nữ tử đối diện, động tác nàng ta mang theo một chút hững hờ, nàng ta híp mắt nói: “Ngọc mỹ nhân nếm thử xem?”
Trong mắt A Dư hiện lên một tia không kiên nhẫn.
Nàng và Thẩm tần xưa nay không qua lại, cũng không có ân oán, nhưng hôm nay bị nàng ta nhắm vào, A Dư cũng không phải không nhận thấy gì.
A Dư cười ngẩng đầu, da trắng nõn nà, giống như gương mặt như bông phù dung, nàng nhẹ vỗ về bụng nhỏ, lộ ra một chút ngại ngùng: “Thẩm tần tỷ tỷ thứ lỗi, thiếp thân bây giờ không thể dùng những thứ này.”
Nàng nghiêng nhẹ người để Thẩm tần có thể vừa vặn nhìn thấy động tác của nàng.
Thẩm tần còn chưa nói gì, Phong Dục liền gật đầu, để Dương Đức lấy chén trà trước mặt nàng xuống, hắn nói với Thẩm tần: “Ái phi không cần quan tâm nàng?”
Không cần quan tâm nàng?
A Dư lập tức trợn tròn mắt, tủi thân vô cùng.
Thẩm tần liếc nhẹ A Dư một cái, không thèm để ý nói: “Là thiếp thân sơ sót.”
Phong Dục không nghe rõ nàng ta nói gì, bởi vì tay nhỏ bị hắn cầm lấy, lúc hắn vừa dứt lời, đột nhiên rút ra ngoài.
Không hề có chút dừng lại, nhanh chóng rút ra, liên đới dường như đụng phải ghế đá.
Nghe thấy âm thanh trầm đục này, và tiếng nữ tử hít vào một hơi, Phong Dục cũng có thể cảm thấy sự tủi thân lúc này của nàng.
Phong Dục nhíu mày, quay đầu nhìn nàng.
Nữ tử ôm lấy tay, đau đến mức nước mắt đầm đìa, Phong Dục cũng không biết nên đau lòng hay là buồn cười, hắn tức giận thấp giọng nói: “Lại ầm ĩ gì vậy?”
A Dư già mồm nói: “Thiếp thân không có ầm ĩ.”
Hắn đã nói không cần quan tâm nàng, còn hỏi những cái này làm gì?
Nàng vừa dứt lời, liền có cung nhân đi vào đình nghỉ mát, trong tay bưng khay, Dương Đức tự mình đi lên phía trước, bưng canh trong khay xuống, đặt trước mặt A Dư.
Bên trong bát ngọc là một mảng màu trắng sữa, phía trên không biết bỏ hạt óc chó hay là gì, tóm lại đều là đồ đại bổ.
A Dư nghe thấy nam nhân nói: “Ngự thiện phòng mới khám phá ra món mới, trẫm vừa để Dương Đức đi lấy cho nàng một bát.”
Thân thể A Dư hơi cứng lại, mặt lập tức đỏ tới mang tai.
Nàng cúi đầu xuống càng thấp, ngại ngùng muốn chôn xuống, nàng thì thào lầm bầm nghe không rõ lời: “Cảm, cảm ơn Hoàng thượng.”
Phong Dục đã sớm nhìn thấy nàng con người này, lập tức cười lạnh ha ha hai tiếng.
Nếu không phải lúc này còn có mấy người Thẩm tần ở đây, hắn nhất định phải châm chọc khiêu khích vài câu.
Tính tình nóng vội, không có quy củ, ngay cả lời mới chỉ nghe một câu đã dám tỏ thái độ.
Tính tình càng ngày càng lớn, thật sự là nuông chiều nàng rồi!
Thẩm tần nhìn qua hai người, bỗng nhiên đặt chén trà xuống, nước trà vừa nhấp vào miệng cũng cảm thấy không rõ vị nữa.
Nàng nói: “Vẫn là Hoàng thượng đau lòng Ngọc mỹ nhân.”
A Dư đang bị cười mỉa mai đến nóng mặt, vừa định tủi thân đưa mu bàn tay đụng đỏ hết cả lên cho nam nhân nhìn, làm nũng một cái, kiếm chút đồng cảm thì nghe thấy những lời này của Thẩm tần.
Vẻ mặt trên mặt nàng hơn khững lại, vừa vươn tay ra lại giấu vào trong tay áo.
Dáng vẻ đau đến vậy của nữ tử, Phong Dục không phải không đau lòng, lại thêm hắn vốn yêu thích hai tay của nàng, vốn đã chuẩn bị nhìn kỹ một chút, kết quả còn chưa đụng vào, nữ tử lại đột nhiên thu về.
Ngón tay Phong Dục hơi động đậy, cuối cùng cũng thu hồi lại.
Hắn đẩy ngón tay, không tiếp lời của Thẩm tần.
Đáp lại, nữ tử sợ là sẽ được đã tiến thêm một bước. Đáp không được, chút nữa người nà có thể trực tiếp khóc mất.
Chuyện tình thế khó xử, Phong Dục dứt khoát coi như làm bộ không nghe thấy.
Chu mỹ nhân nhấp nước trà, không để lại dấu vết lườm Thẩm tần một cái.
Đáy lòng nàng ta cười thầm.
Đây chính là hậu quả ngày thường đoan trang, cho dù bất mãn cũng phải duy trì khoan dung, cái gì cũng không được nói.
Việc ngày hôm nay, nếu là đổi một chút, đổi thành Ngọc mỹ nhân ngồi ở vị trí của Thẩm tần.
Nàng hẳn sẽ trực tiếp làm nũng, nói một câu ‘Hoàng thượng bất công’.
“Ngọc tỷ tỷ mang thai, Hoàng thượng thương tỷ ấy chút cũng là chuyện đương nhiên.”
Nghe lời này, Thẩm tần liền biết là Chu mỹ nhân, nàng ta nhì qua, chỉ thấy nụ cười dịu dàng trên mặt Chu mỹ nhân: “Huống gì Ngọc tỷ tỷ chọc người như vậy, ai mà không đau lòng?”
Thẩm tần còn chưa nói gì, A Dư đã đẩy nhẹ nàng ta một cái, giống như xấu hổ không dám gặp người: “Chỉ có muội cứ trêu chọc ta.”
Lúc nàng nói những lời này, còn lôi kéo nam nhân vào cùng, nói: “Hoàng thượng, người mau nói nàng đi.”
Phong Dục đương nhiên sẽ không phản ứng lại lời này, nhưng cũng phối hợp nhìn qua, Chu mỹ nhân lại liên tục xin tha.
Trong đình nghỉ mát không khí vui vẻ, duy chỉ có Thẩm tần cảm thấy không ăn khớp.
Vẻ mặt Thẩm tần càng ngày càng lạnh đi.
Lúc này nàng ta cảm thấy đồng ý yêu cầu ra ngoài một chút này của Hoàng thượng cuối cùng vẫn có chút tính sai, ở cùng một chỗ với những hậu phi này, luôn khiến người ta chán ghét.
Lúc này, một người bước nhẹ tới trên đường nhỏ.
Chu mỹ nhân đang đối diện với đường mòn, lúc nhìn thấy rõ người tới, ý cười lập tức nhạt đi, nàng ta “a” mọt tiếng, hình như có chút kinh ngạc: “Trác ngự nữ này sao lại mang theo hộp gỗ tới đây?”
Giống như trước đó nàng ta và A Dư ở trong đình nghỉ mát chưa từng nhắc gì tới người này.
Mấy người quay đầu nhìn lại, Trác ngự nữ hiển nhiên là vừa nghe được tin tức cố ý chạy tới, nàng ta đi hơi gấp gáp, sợi tóc bị gió thổi lên.
Trác ngự nữ, ba chữ này, trực tiếp vẻ mặt Phong Dục lạnh nhạt đi.
A Dư nhìn thoáng qua, đuôi lông mày hơi nhúc nhích, nàng cũng nghiêng đầu xem thử, trong lúc vô ý, nàng vung nhẹ tay.
Lúc rút mạnh tay ra ngoài, vô ý va vào ghế đá, quả thực hơi đau, nàng không xem thử, nhưng có thể đoán được, trên tay nhất định đã bầm tím.
Trác ngự nữ nhìn thấy Hoàng thượng trong đình nghỉ mát, mắt sáng lên, nàng ta cúi người hành lễ: “Thiếp thân thỉnh an Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn phúc kim an!”
Nàng ta hành lễ rất tiêu chuẩn, mặc dù không tiến cung một cách chính thức, cũng có thể nhìn ra Trác phủ đặt tâm tư trên người nàng.
Dung mạo nàng thanh tú xinh đẹp, bây giờ còn chưa trưởng thành hoàn toàn, còn mang theo sự ngại ngùng bất an của tiểu nữ tử.
A Dư chỉ nhìn qua đã biết là người khó chơi.
Nàng cười khẽ một tiếng, giận dỗi nhìn về phía nam nhân: “Thiếp thân biết ngay Hoàng thượng lại lừa thiếp thân.
Phong Dục nhận lấy ánh mắt của Trác nữ tử, sắc mặt có chút không ngờ, nghe thấy lời của người bên cạnh, lập tức quát nhẹ: “Nói năng lung tung, trẫm lừa ngươi khi nào.”
A Dư hừ nhẹ một tiếng: “Còn nói không có? Trước đó mấy ngày Hoàng thượng mới khen thiếp thân xinh đẹp, nhưng hôm nay Trác ngự nữ đến nơi này đã lâu, trong mắt vẫn chỉ có một mình Hoàng thượng, thiếp thân như thế không được nhìn thấy, sao mà được gọi với hai chữ xinh đẹp?”
Phong Dục nhớ lại tình cảnh hôm đó đi xem nàng theo lời của nàng, lập tức có chút đau đầu.
Lần đấy, lúc hắn tới, đúng lúc gặp nàng đang ngồi trước gương đồng, thấy hắn, cũng không hề hành lễ, mà u oán hỏi hắn: “Có phải thiếp thân xấu đi rồi không?”
Nàng chưa đánh phân trang điểm, ôm lấy mặt, làm nũng không ngừng hỏi hắn, nếu như hắn nói có thì sẽ sầu não buồn bực.
Không nói đến sau khi nàng mang thai thêm phần dịu dàng, càng hiện lên sự lóa mắt, cho dù là xấu thật, khi đó Phong Dục sao dám nói thật?
Hắn dỗ hồi lâu, khen nhiều câu xinh đẹp mới khiến cho người này hiện lên nụ cười lần nữa.
Bây giờ nàng lại nhắc tới việc này, Phong Dục không nhịn được đỡ trán.
Nàng không hài lòng Trác ngự nữ không thỉnh an nàng, nỏi thẳng ra là được, sao phải làm loạn với hắn?
Chu mỹ nhân nghe ra ý tứ bên ngoài của nàng, nhẹ giọng đáp lời: “Ngọc tỷ tỷ đừng coi nhẹ bản thân, hôm nay thiếp thân cố ý đánh phấn trang điểm, muốn tranh cao thấp với sắc hoa trong ngự hoa viên này, cho dù ăn mặc tỉ mỉ như thế cũng không thể tiến vào mắt Trác ngự nữ.”
Trong đình nghỉ mát, mấy lời tùy tiện của mọi người đều vào tai Trác ngự nữ.
Gương mặt vốn dĩ vì bước nhanh mà phiếm hồng của Trác ngự nữ lập tức trắng bệch, nàng ta cắn nhẹ môi, lại cúi người, nhút nhát nói: “Là lỗi lầm của thiếp thân, thiếp thân hành lễ với mấy vị tỷ tỷ, thỉnh an mấy vị tỷ tỷ.”
Hai tay nàng ta xoắn vào nhau, giống như không biết đặt ở đâu, toàn thân lộ ra sự luống cuống.
Trác ngự nữ cúi đầu, hôm đó nàng ta mới vào cung, từng tới cung Khôn Hòa thỉnh an một lần, cho nên nàng ta có thể nhận ra Chu mỹ nhân.
Bây giờ, một câu ‘Ngọc tỷ tỷ’ của nàng ta đã đủ để Trác ngự nữ biết được người vừa rồi mới nói chuyện là người phương nào.
Sủng phi mới lên cấp của hậu cung bây giờ, Ngọc mỹ nhân.
Tỷ tỷ của nàng, từng là Trác tần chính vì vị Ngọc mỹ nhân này.
Nàng ta sống trong nhà cũng an nhàn sung sướng, bây giờ hành lễ lại ngồi xổm thật lâu, thân thể hơi không ổn định, nhưng mãi mà không nghe thấy tiếng Hoàng thượng bảo nàng ta miễn lễ.
Chỉ chốc lát sau, nàng nghe thấy một giọng nói tò mò của nữ tử: “Trác ngự nữ mang theo hộp cơm, đây là từ đâu tới vậy?”
Trác ngự nữ còn chưa kịp trả lời, nghe thấy nữ tử kia nói tiếp: “Hoàng thượng, ngài còn không bảo người ta đứng dậy? Đợi lát nữa mỹ nhân mệt nhóc, Hoàng thượng lại phải đau lòng.”
Sau đó nữ tử thở nhẹ một tiếng, Trác ngự nữ cúi đầu, không biết xảy ra chuyện gì.
Nhưng sau đó, nàng ta chỉ nghe thấy tiếng nam tử mình luôn luôn nghĩ về nhàn nhạt không giống với bất đắc dĩ như vừa rồi nói chuyện với nữ tử, không có một chút cảm xúc.
“Đứng lên đi.”
Trác ngự nữ đứng lên, ngước mắt nhìn vào trong đình nghỉ mát.
Bốn người ngồi trong đình nghỉ mát, nam nhân đang nói chuyện với nữ tử bên cạnh, nữ tử kia ôm trán, mắt như chưa ngôi sao, đôi mắt rực rỡ lại phong tình, nhỏ giọng nói chuyện với nam nhân, dường như đang làm nũng giận dỗi.
Trác ngự nữ không nghe rõ bọn họ đang nói gì, nhưng tình cảnh này nàng ta lại nhớ rất lâu.