Trong điện huân hương lượn lờ, như là tiên cảnh, cách một bức bình phong, nam nhân ôm nữ tử tựa trên giường mềm.
Trên bàn mâm đựng trái cây, Phong Dục một tay khoác lên eo người trong lòng, lộ ra áo ngoài, nhẹ nhàng vuốt ve lúc có lúc không.
A Dư hơi ngứa, đuôi mắt phiếm hồng, vẫn cứ một mực khó mà nói.
Nàng chui vào lòng hắn, đầu ngón tay nhẵn mịn mảnh mai trực tiếp móc lấy tay của hắn, dịu dàng mềm mại: “Thiếp thân thấy ngứa...”
Nàng quen yêu chiều nũng nịu, tận lực hạ thấp âm thanh, nhẹ nhàng quanh quẩn, chọc vào lòng người.
Con ngươi ướt át sáng quắc, khiến người hận không kéo vào lòng bắt nạt một phen.
Lúc này Phong Dục đúng là nghĩ như vậy.
Đôi mắt hắn hơi tối lại, hầu kết chậm rãi lên xuống, A Dư thấy sợ hại, sợ mình đùa quá trớn, vội vàng lùi bước xin tha: “Hoàng thượng...”
Nàng không thể nhiều lời, nam nhân kéo nàng qua, giam cầm trong ngực, cúi đầu hôn lên môi nàng.
Động tác của hắn không nhanh không chậm, nhưng chèn ép từng bước một, A Dư siết chặt vạt áo hắn theo bản năng, ngước cái cổ thon dài lên, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Áo khoác nhung cáo đã sớm cởi đi, nàng vốn để thoải mái dễ chịu nên không mang thắt lưng, lúc này ngón tay nam nhân động nhẹ một cái, khuy cài quần áo từng cái bị mở ra.
Xương quai xanh tinh xảo, mảng lớn da thịt trắng như gốm sứ, bất ngờ tiếp xúc với không khí lạnh, lại ửng đỏ lên trong nháy mắt.
A Dư có chút gấp gáp, nàng xô đẩy nam nhân, quần áo không nghe lời trượt từ trên vai xuống, cả phòng ngập tràn ám muội.
Cũng may, hắn còn có lý trí, biết không thể làm loạn.
Sau đó hôn mãnh liệt nhưng cuối cùng vẫn buông nàng ra, vuốt bụng của nàng, khàn khàn hỏi nàng: “Khó chịu?”
A Dư tựa vào lòng nam nhân thở nhẹ lấy không khí, trong thoáng chốc dần hoàn hồn, đột nhiên nghe thấy câu hỏi của nam nhân, tai đỏ hết lên, xấu hổ không dám ngẩng đầu: “Không... không khó chịu...”
Lời mới vừa ra khỏi miệng, nàng liền hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Xem nàng nói gì đây chứ!
Còn đang mang thai, liền cùng Hoàng thượng làm... làm xằng làm bậy như vậy!
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khẽ của nam nhân, A Dư không còn sự cẩn thận, chỉ còn thẹn quá hóa giận, dứt khoát chui vào trong lòng hắn, nắm chặt vạt áo hắn, dùng thân thể của hắn che đi thân thể của mình.
Phong Dục mặc nàng làm gì thì làm, không để lại dấu vết che chở tránh khỏi nàng té xuống.
Quần áo của A Dư không thể nào mặc lại nữa, khuy áo phía trên chẳng biết rơi mất từ lúc nào, lúc này nàng che giấu thế nào cũng không thể che hết được.
Phong Dục ung dung mà nhìn, A Dư lại cuống cuồng đến phát khóc, đưa tay đẩy hắn: “Hoàng thượng, người nhanh nghĩ cách đi!”
Phong Dục không hiểu nhíu mày, híp mắt hỏi: “Nghĩ cách gì?”
“Trẫm và ái phi ở trong điện, làm gì cũng là chuyện đương nhiên mà?”
Phi!
Dưới đáy lòng A Dư khinh bỉ một tiếng, nếu ngày bình thường thế này tất nhiên không quan trọng, bây giờ nàng đang mang thai còn như thế trong cung Càn Khôn, truyền đi có một số người cũng không biết sẽ biên soạn thế nào.
Cho dù nàng có thể coi như không nghe thấy, nhưng đạo lý lời người đáng sợ, nàng vẫn hiểu được.
Tóm lại A Dư không muốn việc này truyền đi.
Phong Dục còn định nói thêm gì đó, A Dư bỗng nhiên tiến về phía trước, há miệng cắn lên hàm dưới của hắn.
Không đau, hơi ngứa mà thôi.
Nhưng thân thể Phong Dục vẫn cứng đờ, đáy lòng vừa tức giận vừa buồn cười, hắn trách mắng: “Vô pháp vô thiên, còn không buông ra!”
Nếu như để lại dấu vết ngày mai hắn tảo triều kiểu gì?
A Dư không dám dùng sức, lại không nhả ra, cứ vậy mà nói: “... không buông, Hoàng thượng lưu cái dấu vết thì biết không dám gặp người vậy nếu chuyện này truyền đi thì thiếp thân biết làm sao bây giờ?”
“Các tỷ muội hậu cung còn không phải sống sờ sờ mà lột da thiếp thân sao!”
Nàng cố ý nói quá, Phong Dục quả thực không có tai nghe, hắn nắm lấy cằm của nàng, khiến nàng không thể không mở miệng.
“Dám uy hiếp trẫm rồi?”
A Dư rụt thân thể một cái, rẫu rĩ tủi thân nói: “Không dám, rõ ràng thiếp thân cắn rất nhẹ...”
Phong Dục liếc nàng một cái, nếu không phải nàng biết nặng biết nhẹ, hắn chỉ cần gọi bên ngoài một tiếng, cho dù nàng mang thai hoàng tự, hành vi lần này cũng phải trị nàng tội bất kính.
Thấy vẻ mặt hắn hơi thả lỏng, A Dư liền giữ chặt tay của hắn, làm nũng: “Không được!”
“Bộ đồ này của thiếp thân không thể nào mặc được, Hoàng thượng tìm cho thiếp thân một bộ, không được để lộ!”
Bốn chữ cuối cùng nàng cố tình nhấn mạnh, tỏ vẻ quan trọng, sau đó cứ lẩm bẩm dây dưa nam nhân không thể không đồng ý.
Phong Dục vỗ trán, có chút đau đầu.
Cuối cùng, hắn vẫn gật đầu, biên độ rất nhỏ, A Dư suýt nữa không nhìn ra.
Nàng lập tức cười cong mắt, ôm lấy cổ nam nhân như không xương, nũng nịu dịu dàng: “Thiếp thân biết Hoàng thượng là tốt nhất.”
Sau khi hắn dặn dò liền dời ánh mắt, nhắm mắt lại, cũng không nhìn nữ tử.
Mỹ nhân đẹp đẽ, nhưng nhìn được mà không thể chạm vào, chỉ gây khó chịu, còn không bằng không nhìn.
A Dư vùi vào khuỷu tay hắn, ngủ cùng hắn đến trưa, cho đến khi bị cung nhân đánh thức mới thản nhiên trở về cung.
Về phần nàng ở cung Càn Khôn lâu như thế, đáy lòng những người khác chửi mắng thế nào, nàng nghe khônng thấy, cũng lười nghĩ tới.
Trở lại các Ấn Nhã, A Dư quả thực nhẹ nhàng thở ra.
Nàng hiểu rõ ý của Hoàng hậu khi bảo nàng tới ngự tiền, nhưng cho đến khi nàng trở về cũng không nhắc gì tới chuyện này với Hoàng thượng.
Nàng cũng không có ngốc, mình có thai không thể thị tẩm, nam nhân không đến hậu cung thì liên quan gì tới nàng?
Bảo nàng đi mời sủng cho người khác?
A Dư nhếch nhẹ khóe miệng, vẫn thôi đi, nàng người này không làm được việc này, ngược lại chặn người khác được sủng, có lẽ là có thể để ý.
Hoàng hậu không nói rõ, chỉ nói bảo nàng tới xem một chút, nàng đi cũng đi, nhìn cũng nhìn rồi, còn khuyên Hoàng thượng chú ý thân thể, về phần cái khác nàng không biết gì hết.
---
Tin tức Ngọc mỹ nhân đi ngự tiền nhanh chóng truyền khắp hậu cung, nhận được tin tức đầu tiên là cung Khôn Hòa và cung Càn Ngọc.
Thục phi giờ thìn nhận được tin, cũng không muốn ăn trưa.
Nhờ trung thu hôm đó ban tặng, nàng ta rốt cuộc biết được bây giờ Hoàng thượng đối xử với những người được sủng kia thế nào.
Những người khác nàng ta không biết, nhưng vị Ngọc mỹ nhân này lại để lại ấn tượng sâu đậm với nàng ta.
Chạng vạng tối, Anh Du nhìn vẻ Hoàng thượng không tốt, cẩn thận từng li từng tí nói: “Nếu không nô tỳ đi mời Hoàng thượng nhé?”
Thục phi nhìn nàng ta một cái, bực bội khua tay, không để nàng ta.
Đi ra ngoài một chuyến, cuối cùng cũng khiến nàng ta tỉnh táo hơn chút, không còn làm những chuyện ngu xuẩn trắng trợn kia nữa.
Khác với sự ngột ngạt của cung Càn Ngọc, trong cung Khôn Hòa Hoàng hậu vuốt búi tóc, ra hiệu cho cung nhân truyền lời lui xuống, thản thiên nói: “Ngọc mỹ nhân là người thông minh.”
Nàng ta lật trang sách, dáng vẻ hững hờ.
Cẩn Ngọc hơi khựng lại, nhíu mày: “Nhưng nàng ta đi ngự tiền cũng chưa chắc giống với nương nương suy nghĩ.”
Ngọc mỹ nhân xưa nay tùy tiện, nàng sẽ ngoan ngoãn bảo Hoàng thượng đến hậu cung như nương nương mong muốn?
Diệu Cầm có chút không tin.
Đâu chỉ Diệu Cầm không tin, Hoàng hậu cũng không nghĩ rằng nàng sẽ truyền lời, nàng ta cụp mắt nói: “Cho dù nàng ta nói cái gì, chỉ cần nàng ta đi, Hoàng thượng cũng có thể hiểu rõ ý của bản cung.”
Những ngày này Cẩn Ngọc cẩn thận hơn nhiều, nghe vậy liền không nói thêm gì nữa.
Hoàng hậu đột nhiên đặt sổ sách trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Cẩn Trúc yên lặng một bên: “Ngày mai người của Trác phủ tiến cung sao?”
Trung thu hôm đó nàng ta không bảo vệ Trác tần, việc người Trác phủ tiến cung thỉnh an với nàng ta là ân điển Hoàng thượng cho nàng ta.
Cũng là ân điển cho Trác phủ.
Đáy lòng Hoàng hậu rõ ràng, cũng thỉnh cầu Hoàng thượng chuyện này.
“Đúng vậy, ngày mai giờ mùi một khắc sẽ tiến cung.”
Người bên ngoài vào cung, trình tự bên trong rườm rà, trước tiên cần xin ý chỉ, được Hoàng thượng hoặc Hoàng hậu gật đầu, sau đó phái cung nhân truyền ý chỉ tới, quy định sẵn thời gian, sớm một khắc, trễ một khắc cũng không được.
Nhắc tới việc này, Cẩn Ngọc liền mím chặt môi: “Những năm này nương nương một mực che chở Trác tần, thậm chí vị trí này của Trác tần cũng là lúc trước nương nương xin cho, nương nương đã làm đủ nhiều rồi.”
“Ngay cả Trác phủ, Hầu gia cũng đã dìu dắt, nhưng thế còn chưa đủ hoàn trả công ơn của Tư chủ tử sao?” Bây giờ gọi Trác phủ vào cung, còn có thể vì chuyện gì?
Trác tần không còn, hậu cung này không còn người của Trác phủ, tuyển tú ba năm một lần, không nói đến lúc đó Trác phủ có nữ tử vừa độ tuổi hay không, chính là thời gian ba năm này, Trác phủ cũng không chờ được.
Thánh thượng đăng cơ hơn bốn năm, chưa từng có nữ tử tiến cung không phải từ tuyển tú, Trác thị này là phủ đệ duy nhất được ân điển.
Nàng ta vừa dứt lời, chỉ thấy nương nương lạnh lùng nhìn chằm chằm mình, Cẩn Ngọc cảm thấy căng thẳng, chân lùi về sau, luống cuống hô: “Nương nương...”
Đôi mắt Hoàng hậu lạnh lùng, nàng ta không nhanh không chậm hỏi: “Ngươi cảm thấy mạng của bản cung không đáng với những thứ này?”
Cẩn Ngọc lập tức quỳ xuống đất ‘phịch’ một tiếng, mồ hôi lạnh đổ đầy sau lưng, cho nàng ta gan to bằng trời, nàng ta cũng không dám nói những lời này!
Nàng ta hoảng hốt vội nói: “Nô tỳ không dám! Là ánh mắt nô tỳ hạn hẹp, cầu xin nương nương thứ tội!”
Hoàng hậu không nói gì, chỉ là ánh mắt nhìn nàng ta vẫn còn chút lạnh lẽo.
Cẩn Trúc quét mắt, đến cùng vẫn là tình cảm qua lại nhiều năm, nàng ta đi lên trước, cúi người nói: “Nương nương bớt giận.”
Nàng ta nháy mắt ra dấu với Cẩn Ngọc, mới thấp giọng nói: “Cẩn Ngọc cũng là lo lắng cho nương nương, nương nương nhớ rõ ơn cứu mạng của Tư chủ tử không sai, nhưng nếu nương nương quá tốt bụng, Trác phủ chắc gì đã không được đà lấn tới.”
“Lấy Trác tần làm ví dụ, nàng ta chính là gan lớn dần, ỷ vào nương nương sẽ cứu nàng, cái gì cũng dám làm.”
“Vết xe đổ bày ở đáy, nương nương dù còn ơn, cũng phải bận tâm chút tới chính mình.”
Bình thường Cẩn Trúc ít nói, nhưng Hoàng hậu coi trọng nàng ta nhất, kể cả tiếp xúc với Hầu phủ ngoài cung cũng giao cho nàng ta, cũng chính bởi vậy nàng ta cũng biết một vài đức hạnh của Trác phủ.
Tóm lại không phải người tốt lành gì.
Nuôi lớn một khuê nữ tốt, có thể bất chấp tất cả, mạng cũng không cần, cũng phải lấy được tiền đồ cho mẫu tộc.
Cũng vì Tư chủ tử lúc ấy ra đi quá thê thảm, nếu không cũng không khiến nương nương nhớ lâu như vậy.
Cẩn Trúc hiểu rõ tâm trạng của Cẩn Ngọc, Cẩn Ngọc vốn là người thiên vị nương nương nhất, một phần tốt cũng không muốn cho người bên ngoài, huống gì Trác phủ như vậy, hút máu nương nương?
Không phải cảm thấy nương nương báo ân không đúng, chỉ là không quen nhìn đám người Trác phủ kia, một đám bùn nhão không dính nổi tường, còn được nuông chiều sẽ gây chuyện thị phi.
Hoàng hậu cụp mắt, nàng ta nhấp nước trà, để Cẩn Ngọc đứng dậy, giọng nói trầm thấp yếu ớt: “Sao mà bản cung không biết, nhưng bản cung vừa nghĩ tới tình cảm hôm đó liền cảm thấy thiếu nàng.”
Cẩn Trúc không nói gì nữa, đối với Tư chủ tử, nàng ta cứu được nương nương một mạng, nàng cũng cảm kích, nhưng cũng chỉ giới hạn trong Tư chủ tử mà thôi.
Nàng ta suy nghĩ một hồi, nói tới một sự kiện gần đây của Trác phủ: “Tiểu thiếu gia của Trác phủ trước đó mấy ngày phóng ngựa làm bị thương người trên đường phố Chu Tước, không chỉ có vậy, lúc Kinh Triệu Doãn phái người đuổi bắt hắn ta, hắn ta còn kêu gào tỷ tỷ mình là sủng phi của Hoàng thượng.”
“Nô tỳ suy đoán, hôm đó lúc Hoàng thượng giải quyết Trác tần, chưa hẳn không suy tính này trong đó.”
Đáy mắt Hoàng hậu hiện lên một tia chán ghét, lại nhanh chóng giấu đi, nàng ta nhàn nhạt nói: “Đừng để ý tới hẳn ta, chờ người Trác phủ đưa tới vào, đừng để nàng ta chết là được, về những việc khác, chúng ta không cần quản nhiều.”
Nàng ta đồng ý với những người kia, chẳng qua là đảm bảo một phần vinh dự của Trác phủ mà thôi.
Những năm này, nàng ta đã dốc lòng quan tâm giúp đỡ, lại cho Trác phủ một ân điển, chính là việc làm cuối cùng mà nàng báo ơn.
Nghe thấy câu nói này của nàng, mắt Cẩn Trúc lóe lên, hiểu rõ thái độ của người.