Trong chốc lát kia, toàn bộ giác quan trống rỗng, hình như nàng lộn vài vòng, chờ sau khi bình tĩnh lại, sự đau đớn trong dự tính lại chưa xuất hiện. Hình như nàng ngã trên đệm, hai tay che chở bụng nhỏ, sắc mặt sợ hãi đến mức trắng bệch, tiếng kêu sợ hãi bên người còn chưa dừng lại.
Nàng còn tưởng rằng nàng căng thẳng đến mức quên đau, nhưng hồi lâu sau nàng mới phát hiện ra không đúng.
Hồi lâu sau, nàng mở mịt mở mắt ra.
Nàng nhìn sang bên cạnh, nhìn thấy Chu Kỳ và Chu mỹ nhân đang bảo vệ nàng vô cùng chặt chẽ.
Nhất là Chu mỹ nhân, sắc mặt trắng bệch, gần như không có một chút sức sống.
A Dư còn có thể nghe thấy âm thanh đau đớn của nàng, A Dư đột nhiên hàon hồ, được Chu Kỳ ôm đỡ dậy, nàng ấy bị dọa đến mức nước mắt tuôn trào: “Chủ tử, người không sao chứ?”
A Dư còn chưa lấy lại tinh thần từ sự cố kia, vừa định nói chuyện, chợt thấy đầu ngón tay bị người ta không nhẹ không nặng chạm một cái.
Lời nói vốn dĩ sắp nói ra miệng, lập tức chuyển một phát, nàng dựa vào lòng Chu Kỳ, vẻ mặt đau đớn khổ sở không chịu nổi, trầm thấp nghẹn ngào: “Đau... đau quá...”
Nàng cũng không phải chưa từng đau, chỉ cần ngẫm lại việc đã trải qua đấy, toàn thân nàng liền rét run, lúc này giả vờ lại khiến người ta nhìn không ra chút kẽ hở.
Lúc nước mắt lăn xuống, nàng còn chưa đi tới nhìn Chu mỹ nhân, đáy lòng khiếp sợ bị nàng giấu kỹ, mặc dù hai người từng có ước hẹn đồng minh nhưng nàng cũng chưa từng nghĩ tới, dưới tình huống vừa rồi, Chu mỹ nhân lại lựa chọn bảo vệ nàng.
Nàng nghe thấy Lặc Nguyệt khóc lóc đỡ Chu mỹ nhân dậy, nói: “Chủ tử, người...”
Nàng ta dường như muốn trách móc nhưng còn chưa nói ra miệng, lại bị nàng ta nuốt ngược trở lại.
A Dư không ngốc, chỉ nhìn một cách đơn thuần vị trí bây giờ của nàng là có thể đoán được vừa mới xảy ra chuyện gì, nàng cách vị trí cũ ít nhất ba bậc thang, lăn lộn vài vòng trong thoáng chốc cũng không phải là giả.
Chỉ là có người bảo vệ nàng.
Mà người bảo vệ nàng, không cần nói cũng biết.
Lăn xuống ba cái bậc thang, đau và có bị thương không, A Dư không biết, nhưng sắc mặt Chu mỹ nhân cũng đã nói rõ tất cả.
A Dư cúi đầu yếu ớt hít nhẹ vào một hơi, giống như đau đến mức không chịu nổi, nàng chui đầu vào giữa cổ Chu Kỳ, giấu đi ý lạnh trong con ngươi.
Nàng tin chắc mình ngã xuống là bởi vì có người đẩy nàng.
Nhưng người kia đẩy nàng từ phía sau, người lại nhiều, nàng cũng không thấy rõ người kia là ai.
Bỗng nhiên! Cách đó không xa truyền đến tiếng khóc, tiếng hô hào liên tiếp không ngừng: “Chủ tử... chủ tử...”
Đáy lòng A Dư hơi kinh ngạc, nàng ngước mắt nhìn lại, Trần tài tử nằm ở trên bàn chỗ kia, cung nhân bên người quỳ gối một bên khóc, cách các nàng không xa là Thẩm tần và Dung tần...
Bốn phía đột nhiên yên tĩnh trở lại.
A Dư nhéo mạnh lòng bàn tay, trong nháy mắt con ngươi đỏ bừng, nước mắt rơi xuống từng chút một, nàng vội vàng thu tầm mắt lại, nhẹ giọng khóc ròng, cũng không dám xem sắc mặt Hoàng thượng và Hoàng hậu.
Hậu cung tranh đấu vậy mà lại vứt mặt mũi trên yến tiệc quốc giá.
Nàng nghe thấy một tiếng lạnh như băng của Hoàng thượng: “Giải tán yến tiệc!”
Cho dù hắn không nói, người cả điện có lẽ cũng không tiếp tục chờ được nữa, chỉ sợ rước họa vào thân, từng người rời đi rất nhanh, chớp mắt bên trong điện Thái Hòa lộ ra sự trống rỗng.
Chỉ có một người, vừa mới vào đại diện, trong chớp mắt nhìn thấy nữ tử ngã xuống bậc thang, hô hấp hắn ta suýt chút nữa cũng ngừng lại.
Nhưng may mắn, hắn vẫn còn lý trí, không gây thêm phiền phức cho người kia.
Hắn ta đứng trước cửa điện, dòng người đưa theo hắn ta ra ngoài, hắn ta ngay cả nhìn thêm chút cũng không dám, hình ảnh sót lại sau cùng trong đầu chính là dáng vẻ đau đến mặt mũi trắng bệch của người kia.
Hắn ta nhớ tới lời đồn đại trước đó, tân sủng của Thánh thượng Ngọc mỹ nhân có thai, cũng vào lúc phát hiện suýt chút nữa sinh non.
Hậu cung nguy hiểm, nhưng hắn ta chưa từng biết hậu cung lại nguy hiểm đến chừng này.
Chỉ là không chú ý một chút, người kia sẽ rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, cái này nối tiếp cái kia, như là đầm lầy, giãy dụa không thoát được, trốn không thoát.
Bước chân hắn ta hướng ra ngoài cung, hơi trầm, hơi nặng, như muốn làm hắn ta không nâng nổi chân.
Trước cửa cung màu đỏ thắm, hắn ta bỗng nhiên cúi đầu, cầm khối ngọc bội trên thắt lưng kia.
Đây là đồ vật duy nhất còn lại trên người sau khi hắn ta được nàng nhặt về.
Món nợ nàng, hắn ta cũng cần phải trả.
Sau khi quần thần rời đi, cũng không có nghĩa là trò hề đã kết thúc.
Bên trong điện Thái Hòa, Phong Dục trầm mặt.
Đã có cung nhân đi mời thái y nhưng vẫn chưa xong xuôi.
Ba vị phi tần bị thương, trong đó hai vị mang thai hoàng tự, một vị khác lại vì cứu hoàng tự mới bị thương.
Phong Dục đứng trên bậc thang, đi về chỗ nào cũng khó khăn.
A Dư không bị tổn thương, lại khóc đến thương xót hơn bất cứ ai khác, giọng nói nghẹn ngào yêu kiều nhỏ nhẹ, trầm thấp yếu ớt khiến lòng người đau đớn.
Nàng dựa vào lòng Chu Kỳ, ngước mắt nhìn về phía nam nhân, nàng biết cách đó không xa cũng có người bị thương nhưng con ngươi vẫn không che giấu được sự chờ mong và sợ hãi.
Phong Dục nhìn thấy, cho nên hắn do dự.
Nhưng mà Trần tài tử gần với hắn nhất, màu đỏ tươi dưới thân kia chói mắt nhất.
Phải thiên vị chói mắt, hay là chút áy náy của nam nhân, trong nháy mắt hắn liền có sự lựa chọn.
Không có thời gian cho Phong Dục do dự nữa.
Hắn ôm ngang Trần tài tử bên người lên, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, hắn nói: “Đưa hai vị mỹ nhân vào Thiên Điện!”
Điện Thái Hòa chỉ có một Thiên Điện, để làm nơi nghỉ ngơi.
Lúc này giường của Thiên Điện đã bị Trần tài tử chiếm dụng, lúc A Dư và Chu mỹ nhân được đưa vào, chỉ có thể dựa vào giường mềm nhỏ.
Cung nhân chuyển một chiếc giường mềm nhỏ vào, lúc này mới khiến hoàn cảnh không khó xử hơn.
Thái y kịp thời đuổi tới, thái y đang trực đều tới hết, lúc thấy rõ tình hình trong điện, có chút mơ màng.
Sao mà tài tử ở trên giường lớn, hai vị mỹ nhân lại ở giường mềm nhỏ?
Nhưng bọn họ không dám suy nghĩ nhiều, còn không hành lễ đã ngồi vào trước ba vị chủ tử, bắt mạch cho các nàng.
A Dư nằm trên giường mềm nhỏ, nắm thật chặt tay Chu Kỳ, nàng không còn khóc ra tiếng, khuôn mặt trắng bệch, cụp mắt lại, cắn chặt môi không thả, như muốn cắn cánh môi kia ra máu.
Đám người nhìn thấy Thánh thượng vốn dĩ đang ở giường khác chẳng biết lúc nào đã đi tới bên người Ngọc mỹ nhân, nắm lấy cằm của nàng, lạnh giọng nói: “Nhả ra.”
A Dư không nghe, không nhúc nhích, chỉ là nước mắt chảy ra càng nhiều.
Động tác Phong Dục khựng lại, nhớ tới vừa rồi trong đại diện, dáng vẻ nàng nghiêng đầu quay đi, đôi mắt đột nhiên ảm đạm.
Hắn biết nàng yếu ớt, cũng biết nàng tủi thân, trong nhất thời tất cả lời nói không nói ra khỏi miệng.
Dù cho bọn họ cũng đều biết, vào lúc đó hắn đi lo cho Trần tài tử mới là biện pháp thỏa đáng nhất.
Nhưng mà con người ai mà chả thiên vị, giữa Ngọc mỹ nhân và Trần tài tử, rõ ràng Ngọc mỹ nhân mới là người hắn thiên vị.
Cho nên, dù cho người sáng suốt đều có thể nhìn ra tình huống Trần tài tử nghiêm trọng hơn nhưng hắn vẫn đứng bên người nàng.
Chốc lát sau, Phong Dục thả lỏng tay nắm lấy cằm nàng ra.
Nhưng nữ tử không hề động đậy, Phong Dục nhìn qua đỉnh đầu nữ tử, đáy lòng bỗng nhiên có chút cảm giác khó chịu.
Hắn cũng có chút hối hận.
Thục phi thất thần nhìn Hoàng thượng.
Nàng ta hiểu rất rõ nét mặt này của Hoàng thượng, nàng ta từng thấy mấy lần.
Nhìn như bình thản không chút dấu vết, nhưng nàng ta biết, đây là ngài ấy đau lòng.
Sau khi nàng có thai liền sống trong điện, đây là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy cách Hoàng thượng đối xử với những phi tần mới này.
Nếu nói nơi này ai chú ý tới Thục phi nhất, thì tất nhiên là Chu mỹ nhân, dù cho nàng ta đau đến mức muốn ngất đi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Thục Phi, nàng ta liền không nhịn được muốn cười.
Nhưng nàng không bật cười.
Sau này có rất nhiều cơ hội nhìn người này khổ sở, không cần vì nhỏ mất lớn, lúc này để Ngọc mỹ nhân chọc mắt nàng ta.
Nàng ta cắn răng, nhịn đau, nói khẽ: “Hoàng, Hoàng thượng, tỷ tỷ thân thể nặng nền, xin Hoàng thượng ban cho tỷ tỷ ghế ngồi đi...”
Chỉ một câu nói đó giống như tiêu hao toàn bộ sức lực của nàng ta, nàng ta nhíu lông mày nhỏ nhắn, nhếch môi, không còn sức để nói thêm.
Trong giọng nói nàng toàn là lo nghĩ cho Thục phi, dẫn sự chú ý của Thánh thượng lên người Thục phi.
Mọi người đều bất ngờ mà nhìn nàng ta, đau đến mức này vẫn không quên tranh thủ tình cảm thay Thục phi, thật sự phải nói là không hổ là người nhà họ Chu lựa chọn đưa vào sao?
Chỉ có Hoàng hậu nhìn nàng ta thêm một chút, hai mắt híp lại.
Tay Phong Dục hơi khựng, đứng thẳng người lên, hắn lướt qua cung nhân một cái: “Chuyện gì cũng phải để trẫm tự mình dặn dò sao?”
Vẻ mặt u ám trầm thấp dọa người, không kiên nhẫn chê khiển trách một câu, khiến cho lòng người phát rét.
Cung nhân vội vàng chuyển ghế tròn vào, sau khi Thục phi ngồi xuống, mới vuốt bụng nhỏ, rầu rĩ nhẹ giọng nói: “Mấy vị muội muội gặp nạn, Hoàng thượng không cần nhọc lòng thêm với thiếp thân.”
Nàng ta vẫn không nhịn được nhìn về phía nữ tử trên giường nhỏ mềm.
Nhưng đập vào mắt lại là bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của nam nhân! Bóng người che kín chặt chẽ nữ tử kia, Thục phi không kịp nghĩ nhiều đây có phải là trùng hợp không thì nghe được một câu nhàn nhạt của Hoàng thượng: “Thân thể nàng nặng nề, cẩn thận thế nào cũng không đủ.”
Chỉ một câu nói bình thường này đã khiến Thục phi thu lại toàn bộ suy nghĩ, không kịp nghĩ quá nhiều, nàng cong nhẹ môi thu mắt lại, để lộ một tia dịu dàng.
Phong Dục dời ánh mắt, hắn nhíu mày, nhìn xem ba phi tần nằm ở ba khu không biết rốt cuộc thế nào, bỗng nhiên lại cảm thấy đau đầu.
Cả điện toàn mùi máu tươi, Phong Dục mím chặt môi mỏng, suy nghĩ lại trầm xuống hơn nữa.
Thái y bên cạnh Chu mỹ nhân nhíu mày, thấp giọng hỏi: “Mỹ nhân chủ tử, hãy nói cho vi thần trên người người đau chỗ nào?”
Chu mỹ nhân không nói ra, nàng ta chỉ cảm thấy đau đớn toàn thân.
Thái y mời cung nhân hỗ trợ, ấn từ phía sau lưng tới mắt cá chân, cho đến khi hỏi đến mức trán mình đổ mồ hôi lạnh mới dừng lại được.
“Bẩm Hoàng thượng, vết thương của mỹ nhân chủ tử không nhẹ, cột sống, xương cốt ở chân đều bị tổn thương, về sau cần phải dưỡng bệnh thật tốt mới được.”
A Dư bỗng khựng lại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Chu mỹ nhân.
Tổn thương kia nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của nàng, nàng không nhịn được hỏi: “Chu mỹ nhân cần dưỡng thương bao lâu?”
Thái y có chút khó khăn: “Cái này... Vi thần cũng không nói chính xác được, ít nhất cũng cần một tháng.”
Dường như Chu mỹ nhân đã sớm đoán trước, vẻ mặt nàng ta cũng không thay đổi, chỉ gắng gượng nhếch miệng, cười nhẹ với thái y: “Làm phiền thái y.”
A Dư cũng thu hồi ánh mắt, không cần phải nhiều lời nữa.
Nàng được bảo vệ cẩn thận, vốn là không có chuyện gì nhưng cũng bị kinh sợ, thái y chỉ có nói tình trạng nghiêm trọng hơn, bởi vậy thái y bắt mạch cho nàng, sau khi đứng dậy, còn lau mồ hôi trán, mới nói: “Mỹ nhân chủ tử bị kinh sợ, có chút động thai, may mà không đáng ngại, về sau uống mấy liền thuốc dưỡng thai là được.”
Động tác bấm ngón tay của Phong Dục khẽ thả lỏng, trên mặt vẫn lạnh lùng nặng nề như cũ, nhìn không ra bất cứ cảm xúc gì.
Trần tài tử tình huống nghiêm trọng nhất đã sớm hôn mê bất tỉnh, kết quả cũng còn chưa biết, lúc này mừng rỡ còn quá sớm.
Trán của thái y bắt mạch cho Trần tài tử không ngừng đổ mồ hôi lạnh, đáy lòng hắn ta hối hận vô cùng, sao hôm nay lại là hắn ta trực chứ?