Đã trôi qua ba ngày kể từ khi Hoàng thượng đến Ấn Nhã các, cuối cùng A Dư vẫn quên hỏi hắn, gánh xiếc kia có phải là để chê cười nàng phải không.
Ánh mặt trời bắt đầu chiếu sáng, hoa quế ở rừng hoa quế phía sau Ấn Nhã các bắt đầu rơi, nhất thời tràn ngập mùi hoa quế bao quanh Ấn Nhã các. Au Dư lười không muốn đi ra ngoài, liền dựa lên cửa sổ, nhìn các cung nhân quét những lá khô hoa rơi trên nền đá xanh.
Bỗng nhiên, ánh mắt nàng khẽ động, chỉ thấy sắc mặt Tiểu Phúc Tử nghiêm trọng mà chạy thẳng từ ngoài điện vào.
A Dư thu ý cười trên mặt lại, ngồi thẳng người, chỉ thấy tấm rèm bị xốc lên, Tiểu Phúc Tử nhíu chặt mày chạy vào, quỳ xuống đất hành lẽ: "Chủ tử an."
"Đứng lên trước đã." A Dư bỏ bánh ngọt trong tay ra, nhẹ giọng hỏi: "Việc gì mà gấp gáp thế?"
Tiểu Phúc Tử đứng lên, do dự một chút rồi mới nói:
"Thận Hình ty truyền tin đến báo Chá Vũ đã chết."
Tiếng thìa va vào thành bát kêu vang, A Dư ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Chu Kỳ nhíu chặt mày, nét mặt tràn đẩy vẻ không cam lòng: "Sao Thận Hình ty sẽ để cho nàng ta chết được chứ?"
"Nghe nói là, hôm qua vẫn đang rất tốt nhưng đến sáng nay, lúc đang làm nhiệm vụ thì liền phát hiện nàng ta đã chết."
Tiểu Phúc Tử nói đến đây, lại nói thêm một câu: "Là cắn lưỡi tự sát."
A Dư và Chu Kỳ liếc nhìn nhau, nàng nói: "Nàng ta đúng là chung thành."
Cũng không biết rốt cuộc người đứng sau cho nàng ta bao nhiêu chỗ tốt mới có thể khiến nàng ta chủ động chịu chết.
Nhưng cũng không sao, tóm lại nàng cũng mơ hồ đoán được ra người đứng sau là ai rồi. Chá Vu có sống hay không cũng chẳng quan trọng lắm.
A Dư ngẩng đầu, nhăn mày, có hơi khó hiểu nói: "Theo lý mà nói, Thận Hình ty không nên sơ sẩy như vậy chứ."
"Ai nói không phải chứ, Dương công công vô cùng tức giận, ra lệnh bắt giam toàn bộ người làm nhiệm vụ trực đêm hôm qua đi. Dương công công nói, nếu nhưu ngày mai Thận Hình ty còn không có kết quả thì e là... Toàn bộ Thận Hình ty đều gặp họa."
Ngược lại cũng không đến nỗi tất cả đều bị chôn cùng, nhưng mấy người hôm qua chắc chắn khôgn sống nổi.
Lúc Tiểu Phúc Tử nói lời này, cả người co rúm lại. Hắn ta biết, nếu không phải Hoàng thượng nể mặt chủ tử thì ngay cả bọn họ cũng không thiếu một chuyến đến Thận Hình ty đâu.
Người trở về từ Thận Hình ty đã nhiều ngày như vậy, đến nay vẫn còn nằm trên giường không thể nhúc nhích được.
Nghiệm trong nhất chính là Lạc Vân của lầu Trác Vân. Nàng ta như mất đi nửa cái mạng, khi bị khiêng về chính là bộ dáng thoi thóp.
A Dư đưa ô mai vào trong miệng, nhưng lại cảm thấy không chút mùi vị.
Nhưng nàng vẫn lắc đầu, để Tiểu Phúc Tử lui xuống.
Nàng không thể quản được việc này, cũng sẽ không đi quản việc này.
Bốn người đang làm nhiệm vụ, còn có thể để Chá Vu nhận được tin tức, còn cắn lưỡi tự vấn. Biết rõ đó là người quan trọng phải trông coi thật kỹ lại để xảy ra sơ sẩy như vậy, Hoàng thượng mà bỏ qua cho họ thì mới là lạ.
Trong điện bỗng trở nên yên tĩnh, Chu Kỳ bê bát thuốc đã nguội trên tay, đưa cho một cung nhân bê xuống.
Nghe lời A Dư phân phó, trong điện hiện giờ đã không có lư hương, lúc này cửa sổ vẫn đang mở một cánh. Mùi hoa quế tràn vào trong phòng, Chu Kỳ ngồi xổm xuống, sửa lại vạt áo cho a Dư, nghĩ lại lời Tiểu Phúc Tử vừa nói, nói:
"Mấy ngày nữa trời trở lạnh rồi, trong khố phòng có lông hồ ly mà Hoàng thượng vừa thưởng. Vừa lúc dùng để trải giường sẽ rất em, hai ngày nữa nô tỳ may một cái gối dựa, để chủ tử nằm cho thoải mái."
A Dư kinh ngạc: " "Ngươi còn biết làm như nhiều như vậy?"
"Nô tỳ không có nhiều bản lĩnh lắm, chỉ có thể phục vụ chủ tử thoải mái hơn một chút mà thôi." Chu Kỳ ngửa mặt cười cười.
A Dư vỗ vỗ tay nàng ấy, trấn an nàng: "Vậy là đủ rồi."
Từ khi nàng hôn mê tỉnh lại, liền phát hiện hình như Chu Kỳ có hơi tự trách, điều này có thể nhìn được ra từ trong những hành động ngày thường mà nàng ấy làm.
A Dư bất đắc dĩ, cũng không biết nên khuyên nàng ấy như thế nào. Thấy Chu Kỳ như thế này thì dường như trong lòng mới hơi thoải mái một chút, vậy thì đành tùy theo nàng ấy đi.
"Được rồi, gần đây Trần tài nhân có đi thỉnh an không?"
Tuy Chu Kỳ không hỏi vì sao nàng lại hỏi chuyện này, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Có đi."
A Dư nhất thời bóp trán, có chút đau đầu, nàng rầu rĩ không vui mà dựa vào nhuyễn tháp, khiến cho Chu Kỳ thấy kỳ lạ: "Chủ tử, làm sao vậy ạ?"
A Dư thở dài: "Lúc đầu có ý chỉ của Hoàng hậu, ta không muốn phải tự hành hạ mình mà chạy đi thỉnh an làm gì."
Nhưng bây giờ không giống vậy, cả hai người bọn đều có thai, mỗi sớm Trần tài nhân đều có thể đi thỉnh an được mà nàng lại không đi lấy một lần. Người biết thì cho là nàng lo lắng cho bào thai trong bụng, kẻ không biết liền sẽ cảm thấy nàng ỷ có thai mà không coi Hoàng hậu ra gì.
Cân nhắc trước sau, nàng vẫn nên đi thỉnh an. Dù sao ở trong cái hậu cung này, đắc tội đến ai cũng không thể đắc tội Hoàng hậu.
Chu Kỳ được nàng chỉ điểm, cũng đã hiểu được vấn đề nghiêm trọng, nhất thời cũng có chút đau đầu.
Ngày hôm sau khi gặp Hoàng thượng, A Dư liền nói việc này cho Hoàng thượng nghe. Mím mím môi, mang theo chút bất đắc dĩ nói:
"Nếu thiếp không đi thì sẽ bị người nói ra nói vào."
So với quy tắc thì đương nhiên Phong Dục càng coi trọng thai nhi trong bụng nàng hơn, nhưng cũng đúng như lời nàng nói, mỗi ngày Trần tài nhân đều đi thỉnh an mà nàng không qua thì cũng không tốt.
Các triều đại trước cũng chưa từng có phi tử nào mang thai mà không cần thỉnh an.
Bây giờ cũng chỉ có một mình Thục phi là ngoại lệ mà thôi.
Ngón tay Phong Dục gõ trên mặt bàn, trầm giọng nói: "Tất cả những chuyện này phải chờ đến khi thân thể tốt lên rồi tính tiếp."
Mắt A Dư sáng ngời, bỗng nhiên nàng cười rộ lên, nũng nịu nói:
"Hoàng thượng nói đúng." Nàng vỗ về bụng dưới, nửa thật nửa giả thở dài: "Ai da, thân thể này của thiếp thân đúng là vô dụng, sợ là phải chăm sóc một thời gian mới tốt lên được."
Chờ sau khi dưỡng thân thể tốt thêm rồi tính tiếp, nhưng khi nào thân thể tốt lên thì ai mà biết được?
Rõ ràng nàng nghe ý trong lời hắn nói, hơn nữa cũng rất quan tâm đến đứa bé trong bụng nàng. Nhưng không hiểu sao Phong Dục nhìn thấy bộ dáng này của nàng thì liền không nhịn được mà đau đầu bóp trán.
Dừng một chút, Phong Dục đột nhiên hỏi nàng nghĩ thế nào về chuyện của Chá Vu.
A Dư ngẩn ra, sau đó trợn tròn mắt nói: "Thần thiếp còn đang mang thai, Hoàng thượng lại để thiếp quan tâm chuyện này?"
"Không phải Hoàng thượng nên bận tâm chuyện này mới đúng sao?"
Liếc mắt nhìn sắc mặt nam nhân hơi đen, nàng như cũng phát hiện ra lời nói của mình không đúng, lập tức vội vàng đổi miệng:
"Ý của thiếp là, cho dù Hoàng thượng có làm gì thì thiếp đều sẽ tin tưởng người."
Nhưng sắc mặt Phong Dục vẫn đen, hiển nhiên là càng tin nàng đang lấy lý do thoái thác câu nói phía trước. Nhưng dù là thế thì hắn cũng không nói gì thêm.
Hắn không ở lại lâu, trong cung ngoài cung còn có rất nhiều chuyện cần hắn giải quyết.
Nàng hơi dừng lại, chỉ có thể tiếp tục la lên: "Vậy phải làm thế nào?"
Lại giống như lần của Chu mỹ nhân kia? Đơn giản không giải quyết được vấn đề gì sao?
Nụ cười trên mặt A Dư tắt dần, ánh mắt thờ ơ, tỉnh táo nói:
"Nếu như Hoàng thượng muốn tra thì không cần ta nhiều lời, hắn luôn có thể điều tra được."
Còn nếu không thì cho dù nàng có nói hết lời thì việc này cũng không có kết quả.
Nàng nhếch khóe miệng nở nụ cười: "Nếu như thế, chửng bằng ta cứ thả lỏng ra, đỡ khiến cho hắn phiền chán."
Chu Kỳ bất đắc dĩ nhưng không thể không thừa nhận nàng nói không sai.
Trong điện không có người, ánh mắt A Dư nhìn quanh một vòng, rồi mới vỗ vỗ vào lòng bàn tay nàng ấy, nhẹ giọng nói:
"Yên tâm, ta biết chừng mực."
Đang yên đang lành nàng lại phải chịu ấm ức, sao có thể để cho người nọ ung dung mà thoát thân chứ?
Hai người đang thì dừng lại, chợt nghe có người bẩm báo: "Chủ tử, Chu mỹ nhân đến."
Tay cầm nước ô mai của A Dư chợt dừng lại, khẽ cười nói: "Mời nàng ấy vào."
Nàng ngồi yên trên nhuyễn tháp, nói thân thể không thoải mái, không nhúc nhích lấy một cái. Lúc Chu mỹ nhân vào, nàng cũng chỉ liếc nhìn một cái cười nói:
"Sao hôm nay Chu mỹ nhân lại rảnh rỗi mà đến đây như vậy?"
Cung nhân mang một cái ghế tròn đến, đặt ở bên cạnh giường, Chu mỹ nhân ngồi xuống, kéo kéo ống tay áo, hai tay đặt trên đùi, mới dịu dàng nói:
"Ta vốn muốn đến thăm Ngọc tỷ tỷ từ trước, nhưng lại sợ quấy rầy tỷ tỷ dưỡng thân thể nên lúc này mới đến."
A Dư cảm thấy, cả cái hậu cung lớn này, người có thể tự nhiên gọi nàng là tỷ tỷ mà không hề có vẻ bất mãn cũng chỉ có vị Chu mỹ nhân này mà thôi.
A Dư nháy mắt ra hiệu cho Chu Kỳ, sau đó cung nhân trong điện liền lui xuống hất.
Thấy vậy, trong mắt Chu mỹ nhân cũng hiện lên ý cười, nàng ta nói: "Xem ra tỷ tỷ cũng biết mục đích mà ta đến."
A Dự dựa người trên nhuyễn tháp, đẩy chén trà trong tay về phía nàng ta rồi mới chậm rãi nói:
"Thật ra ta cũng không muốn biết, nhưng ngươi nhiều lần đến đây, lại cố ý để ta nợ ngươi một ân tình, nếu ta còn giả bộ ngốc thì cũng quá không biết điều."
"Tỷ tỷ đúng là một người khéo léo." Chu mỹ nhân lại khen nàng một câu.
Nhưng trong lòng Chu mỹ nhân thực sự nghĩ như vậy. Ngay cả việc trước đó giả ngốc mà bây giờ cũng thản nhiên nói ra, tóm lại ở trong cung này, Chu mỹ nhân cũng chưa từng gặp qua người như vậy.
"Không phải ta khiêm tốn, mà là ta không cảm thấy Chu mỹ nhân cần đồng minh, cần gì phải tốn công sức lên người ta?"
Chu mỹ nhân cười nhẹ một cái, nhưng giọng nói có chút lạnh lùng:
"Bởi vì, vẫn chưa đủ."
Từ sau khi nàng ta xảy thai, cũng đã gặp qua người nọ rất nhiều lần, cũng ít hoặc nhiều hiểu người nọ nghĩ gì trong lòng. Đối với người đó, hài tử không quá quan trọng, cho dù là mất đi hài tử thì đối với người đó cũng sẽ không có cảm giác đau đơn như nàng ta."
Dương như đối với người đó, Hoàng thượng và ân sủng còn quan trọng hơn cốt nhục của chính mình.
Nàng ta mất đi năng lực sinh sản, đối với người trong hậu cung này mà nói, sớm đã không quan trọng, địch ý đối với nàng ta cũng sẽ không quá rõ ràng, ngay cả bị kia cũng chột dạ hơn là kiêng kỵ nàng ta.
Thế nhưng nàng ta hiểu rõ, ân sủng gần đây của Hoàng thượng đối với nàng ta, hơn một nửa là xuất phát từ sự hổ thẹn.
Mà những cảm xúc hổ thẹn này lại dễ dàng trở thành gông xiềng nhất, đến cuối cùng là không muốn nhớ tới nữa.
Thế cho nên, sự ẩn sủng này của nàng ta quá mức giả tạo, cũng không ai biết có thể duy trì được bao lâu.
Vì vậy nàng ta cần có người trợ giúp, nhưng người có thể giúp nàng trong cung này, e là cũng chỉ có vị trước mắt này mà thôi.
Cũng không phải vì hiện tại Ngọc mỹ nhân là người được sủng ái nhất. Ân sủng của Thẩm tần cũng không nhỏ, nhưng người thích hợp nhất chỉ có Ngọc mỹ nhân mà thôi.
Bởi vì, Ngọc mỹ nhân không có bất kỳ trợ lực nào ở trên triều.
Nàng ta hận người nọ, nhưng cũng không quên nàng ta là người nhà họ Chu.
A Dư buông chén nước trên tay xuống, nhìn về phía nàng ta. Không hiểu sao lại nhớ đến lần đầu tiên khi gặp nàng ta.
Ở trong tốn thâm cung này, cảnh dễ nhìn thấy nhất là cảnh còn người mất.
Khi nàng thu tầm mắt lại, vô tình liếc thấy chuỗi phật châu trên cổ tay Chu mỹ nhân, ánh mắt hơi ngừng.
A Dư không tự chủ được để tay lên bụng dưới, nếu có người hại con nàng, nàng sợ dù có rút gân lột da người nọ thì cũng không giải được mối hận trong lòng.
Cuối cùng vẫn là A Dư mở cửa, nàng nói rất nhỏ: "Ta đây chỉ mong tâm nguyện của người thành sự thật."
Chu mỹ nhân có chút ngẩn người,
Sau một lúc lâu, nàng ta mới nở nụ cười, nàng ta nói:
"Ta nghe nói vài ngày trước ở Trác phủ, có nô tỳ sinh được một bé trai, phu quân nàng ta sướng đến phát điên lên rồi."