Nhật Ký Thượng Vị Của Cung Nữ

Chương 102



Trong rừng che đi ánh mặt trời, ngược lại không nóng nực như bên ngoài.

A Dư vốn hồi hộp, sau khi đi được một thời gian ngắn, sau khi nàng phát hiện người sau lưng cũng kéo dây cương, liền thả lỏng xuống, thân thể mềm nhũn như không xương trực tiếp dựa vào lòng người ta.

Người trong ngực có chút động tác, Phong Dục liền phát hiện ra, hắn không nói gì, nhưng điều khiển từ đi nhanh thành bước chậm.

Đi săn, Dương Đức cũng đi theo bên người, mà thủ lĩnh cấm vệ quân, Phương Hằng Nhất đi theo bên ngựa.

Thuở nhỏ chính là thư đồng của Phong Dục, nói một câu là thân tín của Phong Dục tuyệt đối không quá.

Dù sao, thủ lĩnh cấm vệ quân, gần như là giao cả tính mạng bản thân và gia đình trong tay hắn.

Bây giờ các nàng đã vào trong rừng rậm, A Dư vừa nhìn thấy con thỏ, còn chưa kịp đứng dậy nhìn kỹ, đã thấy con thỏ kia bị bất ngờ nhảy vào bụi cỏ biến mất không nhìn thấy gì nữa.

A Dư bỗng chốc nắm lấy cánh tay Phong Dục, con ngươi hơi sáng: “Hoàng thượng!”

Đôi mắt Phong Dục mệt mỏi nhắm lại, hắn xùy nhẹ một tiếng, nói: “Nàng kêu lớn tiếng như thế, còn muốn săn được cái gì?”

Trong bụi cỏ có một loạt tiếng động, sau đó nơi đây ngoại trừ bọn họ ra, lại không còn thứ gì khác, hoàn toàn yên tĩnh im ắng.

Xoẹt, mặt A Dư đỏ lên, một mảng lan thẳng đến tai, Phong Dục cụp mắt có thể thấy được.

Sau khi nhìn đủ, hắn mới hỏi: “Muốn sao?”

Ngừng lại một lát, Phong Dục suy từ một hồi, nghĩ đến trong rừng rậm này đại khái sẽ có những gì: “Con thỏ, hồ ly hay là con gì đó, nàng muốn cái gì?”

Giọng điệu bình thường, phảng phất như A Dư nói muốn gì, hắn liền có thể săn được cho nàng.

A Dư đầu tiên là nghi ngờ mắt nhìn bao đựng tên cạnh lưng ngựa, do dự một hồi, mới nói: “Con thỏ đi.”

Trong ấn tượng của nàng, dù sao con thỏ cũng dễ săn hơn hồ ly chút.

“Nghe nói ban đêm có đống lửa, đúng lúc có thể ăn thịt thỏ.”

Một câu mềm mại vừa dứt, Phong Dục cạn lời một hồi, mới nuốt câu ‘Trở về làm cho nàng một chiếc tay áo’ xuống, nhẫn nhịu hồi lâu, hắn cũng không thể nói thêm câu nào nữa.

A Dư không phát hiện ra mình có cái gì không đúng.

Cũng không thể mang con mồi săn được về nuôi đi, trong cung đã có chỗ chuyên môn như thế, sao nàng còn đem những sủng vật có dã tính này về nuôi?

Lại nói, coi như thật sự thật sự làm bao tay áo gì đó, không giống với không sống nổi sao?

Hồi lâu không nghe thấy người sau lưng nói chuyện, A Dư quay đầu lại nhìn hắn, mím môi chằn chờ một lát: “Sao vậy?”

Phong Dục đã khôi phục bình tĩnh, hắn nói: “Không có việc gì.”

Chỉ là nàng dù sao cũng khiến hắn bất ngờ.

Nếu như là đổi thành phi tần nào khác ở chỗ này, cũng sẽ không nói thẳng ra như vậy, dù cho kết cục con mồi săn được quả thật biến thành vật trong miệng, nhưng cũng nên duy trì dịu dàng yếu đuối trên mặt.

Hắn nhớ kỹ năm trước lúc đi săn, Trần Việt săn được con hồ ly, không biết là phi tần nào không đành lòng đứng ra, sau một hồi giải thích bảo thả nó đi.

Suy nghĩ khép lại, Phong Dục lại hỏi lần nữa: “Con thỏ?”

A Dư buồn bực, không hiểu hắn có ý gì, đành phải nói: “Chỉ cần là Hoàng thượng săn được, đều tốt.”

Nói xong, nàng mở to hai mắt nhìn hắn, giải thích như vậy hẳn là không sai nhỉ?

Phong Dục cười ha ha hai tiếng, đưa tay nhận lấy cung tên Phương Hằng Nhất đưa tới, rút ra một mũi tên từ bao đựng tên, vừa vặn lúc này, bởi vì các nàng bất động hồi lâu, con thỏ kia tưởng rằng an toàn, lại nhảy trở về, ngồi xổm ở nơi đó đang ăn cỏ.

Kéo cung, kéo căng thẳng hàng, nhắm chuẩn ---

A Dư chỉ nghe thấy một tiếng xé gió sắc bén dường như xẹt qua gò má nàng, con thỏ kia không kịp tránh liền bị dính chặt trên cây phía sau.



Phương Hằng Nhất ra hiệu, lập tức có cung nhân tiến lên thu hồi con thỏ.

A Dư run lên, nhìn thoáng qua nam nhân nhìn nàng như có như không, nàng lập tức trợn tròn mắt, làm bộ bất ngờ, mềm mại hô lên: “Hoàng thượng thật là lợi hại!”

Cho dù là làm dáng, hay là giọng điệu, đều giống như vô cùng chân thành.

Nhưng khóe miệng Phong Dục hạ xuống, bất thình lình búng trán nàng, phun ra hai chữ: “Ngậm miệng.”

Trán Phong Dục đau theo, bản lĩnh diễn trò này của nàng, sao mà có thể sống sót ở hậu cung?

Hắn trực tiếp ném cung cho nàng, lạnh lùng nói: “Nàng thử một chút.”

A Dư luống cuống tay chân ôm lấy cung, sắc mặt kìm nén đến đỏ bừng, bộ cung này sức kéo nặng chừng hai cục đá nặng, bây giờ nàng nhiều lắm chỉ có thể bế con mèo, bảo nàng kéo cung bắn tên?

Còn không bằng muốn mạng nàng, dễ dàng hơn.

Cung tên rơi xuống đất, vội vàng không kịp chuẩn bị, lại ở trong dự tính, Phương Hằng Nhất đã sớm nhìn chằm chằm, kịp thời nhận lấy cung tên, im lặng lui ở một bên.

A Dư sửng sốt, sau đó vội vàng khua tay giải thích: “Không phải thiếp thân cố ý ném.”

Nàng dứt khoát xốc ống tay áo lên, bận tâm có nam nhân khác ở đây, nàng chỉ lộ cái cổ tay, da thịt vốn dĩ nhẵn mịn trắng non ửng đỏ một mảng, nàng tủi thân nói: “Hoàng thượng người nhìn, cổ tay thiếp thân cũng đỏ lên rồi, thật sự là không cầm được...”

Phong Dục xoay ban chỉ, cuối cùng nắm chặt cổ tay của nàng, nhíu nhẹ lông mày, lòng bàn tay xoa xoa vết đỏ kia, hồi lâu sau mới thấp giọng nói: “Là trẫm không cân nhắc chu toàn.”

Cung tên cho nữ tử và nam nhi dùng vốn không giống nhau, quả thật là hắn làm khó nàng.

Nơi này không có con mồi, đành phải tiến lên đi vào bên trong, đi không bao xa, lại gặp được con mồi, Phong Dục kéo cung muốn bắn, đột nhiên nơi khác bắn ra một tên, đóng chặt con mồi Phong Dục nhìn trúng trên mặt đất.

Lập tức, bốn phía yên lặng đi, A Dư không nhịn được cười thành tiến, ngã vào trong lòng Phong Dục.

Nàng bị miệng, vui cười hớn hở hai mắt cong lên: “Hoàng thượng đây là bị đoạt con mồi rồi?”

Đôi mắt Phong Dục bình tĩnh, bỗng chốc cười lạnh một tiếng: “Ngày mai trẫm sẽ cho người dạy nàng làm thế nào để kéo cung.”

Còn không đợi A Dư bất ngờ, nghe thấy tiếng móng ngựa và tiếng bước chân tiếp cận, còn có tiếng cung nhân hoan hô: “Chủ tử, bắn trúng rồi!”

Tiếng hoan hô của cung nhân lập tức im bặt dừng lại, người tới cũng bất ngờ nhìn qua: “Hoàng thượng? Ngọc tu nghi?”

A Dư nhìn Trần mỹ nhân ngồi cao cao trên lưng ngựa, và một đống con mồi trong tay cung nhân, trong lúc nhất thời cũng không biết Trần mỹ nhân này là trùng hợp gặp phải hay là cố ý thiết kế.

Nhưng không trở ngại nàng cong môi nói một câu: “Trần mỹ nhân thật là lợi hại.”

Khi đang nói chuyện, nàng nhìn qua cung nhân đi theo bên cạnh bọn họ, trong tay ngoại trừ con thỏ hoang thì không còn gì, nhất là vừa so sánh với đối diện, càng thê thảm.

Phong Dục vốn dĩ còn không để ý, lúc này bị ánh mắt này của nàng làm trong trong ngực nghẹn lại ngột ngạt một trận.

Nếu không phải muốn chú ý đến nàng, sao mà đến nay hắn chỉ săn được con thỏ hoang?

Nàng ngược lại tốt rồi, còn ghét bỏ.

Trần mỹ nhân ngược lại khéo hiểu lòng người, lập tức dịu dàng nói: “Thiếp thân lại sang bên cạnh nhìn xem, sẽ không quấy rầy Hoàng thượng.”

Đuôi lông mày A Dư khẽ nhúc nhích, hơi bất ngờ, không khỏi nhìn chằm chằm nàng ta một cái.

Trần mỹ nhân đối diện với tầm mắt của nàng, chỉ cong môi cười, sau khi nhận được cái gật đầu của Phong Dục, lập tức mang theo đám người lui ra, phảng phất đi qua nơi này chỉ là một trùng hợp mà thôi.

Nhưng mà lúc này A Dư cũng không để ý tới nàng ta rốt cuộc có phải trùng hợp không, bởi vì người sau lưng đột nhiên bóp lấy phía sau cổ nàng, dán bên tai nàng, lạnh lùng nói: “Trần mỹ nhân thật là lợi hại?

A Dư như muốn lạnh run, nàng rụt cổ lại, yếu ớt nói: “Thiếp thân cũng đã khen Hoàng thượng thật là lợi hại.”

Nàng nháy mắt, dáng vẻ rất là vô tội.

Phong Dục cười lạnh một tiếng, cái nàng gọi là khen, xác định không phải là chế giễu chứ?

Một màn náo loạt này, Phong Dục cũng không còn tâm tư ở lại rừng đi săn, đánh ngựa sang hướng quay về, A Dư ôm eo của hắn, do dự: “Hoàng thượng, chúng ta chỉ săn được một con thỏ hoang.”



Phong Dục liếc nhìn nàng, không để ý tới, chẳng lẽ lại còn chưa đủ nàng ăn?

A Dư nhận lấy ánh mắt của hắn, vội vàng im lặngm không còn dám nhiều lời một câu.

Chờ bọn họ ra khỏi, thời gian còn sớm, Phong Dục trực tiếp dẫn nàng đến chỗ chuồng ngựa, gọi cung nhân chọn cho nàng một con ngựa nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn, lạnh lùng nói: “Nàng cưỡi con này luyện đi.”

A Dư không dám tin: “Không phải người nói lúc này học cưỡi ngựa cũng không kịp sao?”

“Dứt khoát nàng cũng không có việc gì, không luyện mất công không luyện.” Phong Dục cụp mắt, giọng điệu bình thản, nhưng lại mang theo chút không được chen miệng vào.

A Dư giật khóe môi, ai nói nàng không có việc gì làm, nàng còn có thể vào rừng rậm dạo một vòng mà.

Đáng tiếc, A Dư không dám nói ra, đáy lòng hối hận vô cùng, sớm biết nhưu thế, nàng cũng không nhiều một câu kia.

Con ngựa dịu dàng ngoan ngoãn thế nào, người mới học vẫn cảm thấy khó, lúc A Dư được cung nhân đỡ lên ngựa, cả người cứng ngắc vô cùng, trông mong nhìn nam nhân, hi vọng hắn có thể mềm lòng.

Đáng tiếc lòng chàng như sắt, trên mặt Phong Dục không có chút thay đổi nào, bình tĩnh gật đầu, ra hiệu cung nhân có thể bắt đầu.

A Dư nắm chặt dây cương, sắc mặt sụp đổ, cung nhân thấy thế, vội nói: “Ngọc tu nghi thả lỏng, người không cần nắm chặt dây cương như thế, nô tài sẽ kéo ngựa, người cứ yên tâm.”

Sau lưng không có ai, lại ở trên cao, A Dư sao có thể yên tâm?

Cách đó không xa, Phong Dục đứng chắp tay, nhìn thấy một màn này, môi mỏng nhếch dần thành một đường thẳng.

Hắn không thể nào ở cạnh nàng mỗi ngày, nếu như nàng không học, mấy ngày sau đều ở lại trong lều sao?

Cuối cùng A Dư vẫn không học cưỡi ngựa được, nửa đường, lúc nàng nhìn thấy Thẩm quý tần đi về phía Phong Dục, liền lập tức gọi cung nhân đỡ nàng xuống, thừa dịp Phong Dục chưa nhìn thấy, dẫn Chu Kỳ vội vàng chạy đi.

Nàng bây giờ áo đến thì đưa tay, cơm đến thì há miệng, lại không cần thi đậu công danh, vì sao phải mất công chịu tội thế.

Chuyện vào rừng rậm cùng Hoàng thượng một chuyến, trở về lại bị ép cưỡi ngựa chạy hai vòng, A Dư cũng chỉ cảm thấy hai cái đùi kia căn bản không phải của mình, nhất là bẹn đùi, bị ma sát đau nhức.

Nàng trở về lều trại liền suy yếu ngồi phịch trên giường, mặc dù còn chưa nhìn, nhưng nàng khẳng định, chỗ kia của nàng tất nhiên bị ma sát rách da rồi.

Quả nhiên, sau khi đổi quần áo, nhìn thấy trên quần dính chút tơ máu, mặc dù không nhiều, nhưng đặt trên màu trắng, cũng rất dễ thấy.

Chỗ da thịt kia vốn nhẵn mịn, bây giờ bị ma sát thành một mảng đỏ, quả thật bị thương rồi, lúc này nóng rát đến mức đau nhức.

“Sao lại biến thành thế này!” Chu Kỳ bất ngờ dậm chân: “Nô tỳ đi mời thái y!”

A Dư không có cản, bởi vì quả thật có chút đau đớn kịch liệt.

Chỗ bãi săn, Thẩm quý tần đi tới, vừa mới nói được hai câu, lúc Phong Dục xoay người đi tìm nữ tử thì phát hiện A Dư đã sớm không còn bóng dáng.

Khóe miệng Phong Dục kéo nhẹ, có chút đau đầu vỗ trán.

Thẩm quý tần nhìn thấy, không để lại dấu vết nhìn lại theo ánh mắt hắn, không nhìn thấy bất cứ thứ gì, nàng ta siết lòng bàn tay, hỏi: “Hoàng thượng, sao vậy?”

Phong Dục khoát tay, tùy ý ứng phó: “Không có gì.”

Thẩm quý tần lẻ loi một mình khiến Phong Dục không khỏi nhìn qua sau lưng nàng ta: “Sao bên người không có ai phục vụ?”

Nghe vậy, Thẩm quý tần thản nhiên cụp mắt: “Đều chịu phạt, không thể nào hầu hạ.”

Lời này vừa nói ra, Phong Dục mơ hồ đoán được nàng ta có ý gì, đuôi lông mày nhạt đi.

Nô tài hành cung không ít, như thế nào cũng không đến mức khiến một quý tần như nàng ta đi ra ngoài ngay cả một người phục vụ cũng không có.

Thẩm quý tần nhìn ra sự biến hóa của hắn, mắt sắc khẽ nhúc nhích, cuối cùng bình tĩnh lại, nàng ta lại không tự chuốc nhục nhã, cúi người nói một câu: “Thân thể thiếp thân khó chịu, lui xuống trước.”

Phong Dục nhíu nhẹ mày, lại không cản lại, chờ sau khi nàng ta rời đi, mới không kiên nhẫn vuốt mi tâm, trầm giọng phân phó: “Đưa mấy cung nhân qua.”

Cũng không thể thật sự khiến nàng ta bên người không ai có thể dùng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv