Mạnh Triều Nhân bị xách đi cắt tóc.
Mới đầu cậu tỏ vẻ phản kháng rất mạnh, đối với cậu tóc mái là lớp bảo vệ ngăn cách cậu với thế giới bên ngoài, nếu mất đi sẽ khiến cậu không có cảm giác an toàn.
Nhưng Tề Kha Hàn bảo cậu chó hoang có thể bẩn thỉu nhưng chó nuôi trong nhà phải tắm rửa sạch sẽ và ăn mặc thật đẹp.
Cậu cảm thấy Tề Kha Hàn nói rất có lý, rốt cuộc yên tĩnh lại rồi ngoan ngoãn ngồi trên ghế trong tiệm hớt tóc.
Thật ra Tả Linh Xuyên không mong Mạnh Triều Nhân cắt tóc cho lắm, điều này khiến y có cảm giác tệ hại như thể đồ tốt vốn chỉ có mình biết được phơi bày với cả thế giới, khó chịu nhưng chẳng có lý do gì để ngăn cản.
"Cậu ấy đâu thể như vậy mãi được," Tề Kha Hàn đập một cái không nhẹ không nặng lên cánh tay đứa bạn thân rồi nói, "Tả Linh Xuyên, cậu học chung lớp với cậu ấy, có thể bảo vệ cậu ấy khỏi bị đứa khác bắt nạt không? Nếu ngay cả bản lĩnh này cậu cũng không có thì Mạnh Triều Nhân thích cậu đúng là mù mắt mà."
Tả Linh Xuyên bực bội hất ra cánh tay Tề Kha Hàn sắp khoác lên vai mình: "Khỏi cần cậu dạy bảo."
Y giương mắt nhìn Mạnh Triều Nhân cách đó không xa. Khi thợ cắt tóc tỉa mái, thiếu niên nhắm tịt mắt, môi nhếch lên, mũi cũng hơi nhăn lại, nhìn như rất căng thẳng.
Rõ ràng chẳng có gì đẹp nhưng ánh mắt y cứ như dính chặt vào người cậu, làm thế nào cũng gỡ không ra.
"Cún cưng......" Khi y nghe Tề Kha Hàn gọi Mạnh Triều Nhân như vậy, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu không phải là "ngây thơ" mà là sao hắn có thể xưng hô với Mạnh Triều Nhân thân mật thế chứ.
Y không thể nào nói ra những lời sến súa này với Mạnh Triều Nhân, gọi cậu là "đồ đĩ" hay "lẳng lơ" còn dễ hơn nhiều.
Cách đây thật lâu, Tả Linh Xuyên cho rằng bạn đời phù hợp với mình phải là một cô gái nết na thùy mị, không bao giờ làm chuyện gì vượt quá khuôn phép. Mạnh Triều Nhân tự tiện chạy vào tim y, sau khi xáo trộn mọi thứ y sắp xếp gọn gàng còn nhìn y bằng ánh mắt vô tội, hoàn toàn không biết mình là thủ phạm.
"Nói thật đi," Tề Kha Hàn vừa ngắm khuôn mặt thanh tú của Mạnh Triều Nhân vừa nhịn không được hỏi đứa bạn, "Cậu cũng thấy cậu ấy đáng yêu lắm đúng không?"
Tả Linh Xuyên nói: "Cút sang một bên đi."
Tề Kha Hàn nói: "Hồi cấp một cậu cứ thẹn thùng thì lại bảo người khác cút sang một bên, thành thật chút được không?"
Nói xong hắn cau mày nghĩ ngợi rồi lầm bầm: "Không đúng, tốt nhất cậu cứ làm vịt chết mạnh miệng đi, để xem sau này Mạnh Triều Nhân còn thích cậu nữa không."
Tả Linh Xuyên: "......"
Cắt tóc xong, Mạnh Triều Nhân suýt bị thầy Tony chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè, may mà có Tề Kha Hàn ngăn cản, nếu không tuần tới sẽ thấy hình chó con treo trên tủ kính ngoài tiệm.
Đến chỗ vắng vẻ trong cư xá, Tề Kha Hàn rốt cuộc nhịn không được bế thiếu niên nhỏ nhắn xinh xắn lên, hôn mắt mũi cậu tới tấp rồi nói: "Phắc, thật là...... chưa cắt tóc đã đáng yêu lắm rồi, cắt xong đáng yêu vô địch vũ trụ luôn."
Mạnh Triều Nhân bị hôn choáng váng nhưng cảm giác được khen cũng không tệ, thế là cậu hôn lại Tề Kha Hàn một cái rồi cười với hắn, đôi mắt cong cong như chứa đầy sao.
Tề Kha Hàn bế cậu xoay một vòng, không thả cậu xuống ngay mà vừa bế cậu vừa hỏi Tả Linh Xuyên bên cạnh: "Đáng yêu không? Siêu đáng yêu luôn đúng không?"
Tả Linh Xuyên vẫn làm bộ không thèm để ý, hai tay đút túi, một ánh mắt cũng không thèm cho Mạnh Triều Nhân.
Mạnh Triều Nhân ôm cổ Tề Kha Hàn, áp sát vào người nam sinh rồi ngoẹo đầu nhìn Tả Linh Xuyên, thầm nghĩ chắc y thấy mình xấu quá nên cắt tóc xong không thèm nhìn mình lần nào.
"Trên mặt toàn nước miếng......" Sau khi xuống khỏi người Tề Kha Hàn, cậu chợt nghe Tả Linh Xuyên bực bội lầm bầm, "Không hôn tớ thì có gì đáng yêu chứ."