Nếu muốn dùng phép so sánh để hình dung cảm giác của Tả Linh Xuyên hiện giờ thì có thể tổng kết như sau: Khi y quyết định nhận nuôi chú chó con bẩn thỉu luôn bám theo mình thì mới phát hiện chó con còn có một chủ nhân khác ngoài y, thỉnh thoảng sẽ chạy tới nhà khác ăn.
Y cố nén lửa giận, cũng không tìm được chỗ phát tiết nên chỉ có thể từ từ tiêu hóa trong bụng.
Vì chuyện này mà chửi ầm lên sẽ làm mình mất giá, dù có tức nghiến răng nghiến lợi cũng phải giả bộ không thèm quan tâm chút nào.
Nhưng thật ra y vẫn quan tâm muốn chết, muốn nhốt Mạnh Triều Nhân lại rồi khắc tên mình vào tim cậu, từ nay toàn tâm toàn ý yêu mỗi mình y, không còn nhắc đến người khác trước mặt y nữa.
Ý nghĩ của Mạnh Triều Nhân hoàn toàn khác xa với y.
Không thuần khiết mà cũng chẳng trung thành.
Hàng giao sai mẫu, còn không có chỗ nào để khiếu nại.
Nếu là trước kia, y nhất định sẽ nổi giận quăng chó ra ngoài, phạt Mạnh Triều Nhân đứng úp mặt vào tường ở hành lang hối lỗi hai tiếng rồi mới được vào.
Nhưng giờ ở đây có người ngồi xổm chờ lượm chó, chỉ cần y dám ném thì Tề Kha Hàn sẽ dám ôm chó của y đi.
Tả Linh Xuyên vốn định gạt tay Mạnh Triều Nhân ra, nhưng cảm nhận được ánh mắt lom lom của Tề Kha Hàn đối diện, y có thể tưởng tượng ra cảnh buồn nôn khi mình đẩy cậu ra thì thằng bạn sẽ chạy tới hỏi han thiếu niên ân cần. Y nhíu mày, thậm chí bắt đầu cảm thấy đây là âm mưu của Tề Kha Hàn, đạp y xuống để ghi thêm điểm cho mình trong lòng Mạnh Triều Nhân.
Trong nháy mắt, y cầm ngược cổ tay mảnh khảnh của Mạnh Triều Nhân rồi cúi đầu cắn môi cậu, tay kia bóp gáy thiếu niên hung hăng hôn sâu hơn.
Muốn chơi ba người à?
Được thôi.
Hai người họ làm, còn Tề Kha Hàn làm khán giả.
Mạnh Triều Nhân ngoan ngoãn hé miệng tiếp nhận đầu lưỡi y luồn vào, chỉ giây lát sau đã đắm chìm trong nụ hôn cuồng nhiệt này. Sáng nay họ dùng chung kem đánh răng nên giữa răng môi có mùi bạc hà giống nhau, hai chiếc lưỡi như hai cành cây đan xen, gai nhỏ li ti trên cành cây đâm vào thân thể nhau, rót dịch thể của mình vào mạch máu đối phương.
"Tả Linh Xuyên, chính cậu nói không thích cậu ấy nên tớ mới ra tay mà." Tề Kha Hàn nhìn không nổi, ghen tị túm lấy cánh tay Mạnh Triều Nhân, muốn cướp đi thiếu niên trong ngực y, "Giờ cậu như vậy là sao? Không thích cậu ấy nhưng vì tớ muốn nên không nỡ thả cậu ấy đi à?"
Tả Linh Xuyên quàng tay ôm eo Mạnh Triều Nhân, cẩn thận liếm sạch nước bọt trên môi cậu rồi giương mắt nhìn bạn mình, lạnh lùng nói: "Tớ nghĩ thế nào liên quan đếch gì đến cậu."
"Liên quan đếch gì đến tớ?" Tề Kha Hàn tức đến nỗi chẳng còn kiêng dè gì nữa, "Đương nhiên là có liên quan rồi! Cậu cũng không danh không phận, chẳng có tư cách gì độc chiếm mông Mạnh Triều Nhân hết."
Tả Linh Xuyên: "......"
Tề Kha Hàn cảm thấy mình đã đâm trúng chỗ đau của Tả Linh Xuyên, rốt cuộc đắc ý nói tiếp: "Tả Linh Xuyên, cậu có chứng cớ gì chứng minh Mạnh Triều Nhân là vật sở hữu của cậu hả?"
Tả Linh Xuyên hít sâu một hơi rồi nói với Mạnh Triều Nhân bị hai người xem như dây thừng kéo co: "Lần sau đừng viết bằng bút dạ có thể tẩy đi nữa mà xăm tên tớ trên người cậu luôn đi."
Đôi bạn thân hơn mười năm tình nghĩa này khiêu khích lẫn nhau, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, cao ốc tình bạn đã lung lay sắp đổ.
Khi cả hai sắp sửa đánh nhau thì Mạnh Triều Nhân đứng bơ vơ bên ngoài mới định thần lại, mở to mắt can ngăn bọn họ rồi nghiêm túc nói: "Đừng phí sức đánh nhau được không? Lỡ các cậu đánh lâu quá thì lát nữa dì sẽ về đấy."