Nếu không phải trong ký túc xá còn có những người khác, nhất định Tề Kha Hàn sẽ chen vào tắm chung với Mạnh Triều Nhân.
Hắn cược không sai, tuy ngoài miệng Tả Linh Xuyên không nói ra nhưng trong lòng cực kỳ để ý ánh mắt người khác, bởi vậy còn lâu mới ngang nhiên đưa chó con về ký túc xá của mình như hắn, cũng chẳng ngăn được hắn.
Nếu có ai hỏi quan hệ giữa hắn và Mạnh Triều Nhân, hắn cũng không ngại để họ nghĩ theo hướng mờ ám. Yêu sớm nguy hiểm nhất ở chỗ bị giáo viên chủ nhiệm bắt gặp và phê bình, còn người khác bàn tán thế nào cũng chẳng quan trọng với hắn.
Tề Kha Hàn để quần áo sạch ở ký túc xá vì sáng thứ năm lớp họ có tiết thể dục, trưa về sẽ tắm nước lạnh rồi ngủ trưa.
Nam sinh bọn họ để tóc ngắn nên tắm xong chỉ cần lấy khăn lau là sẽ khô ngay, nhưng tóc Mạnh Triều Nhân vừa dài vừa dày, nếu không sấy thì phải cầm khăn lau rất lâu.
Tề Kha Hàn dựa vào thành giường nghĩ ngợi, chợt nhớ lại lần trước đến nhà Mạnh Triều Nhân, mình lấy khăn nóng ướt nhẹp lau người cho cậu, thiếu niên hệt như công chúa hạt đậu, hơi chà mạnh một chút sẽ làm làn da trắng nõn kia ửng đỏ, phải đợi hồi lâu mới tan đi.
Hắn phát hiện mình lại cương lên.
Mạnh Triều Nhân tựa như chiếc chìa khóa mở ra chiếc hộp tình dục của hắn, là đối tượng ý dâm không bao giờ thay đổi trong mộng xuân của hắn, ngay cả khí chất u ám kia hắn cũng thấy cực kỳ gợi cảm.
Tay nhỏ hơn hắn, khi nắm mềm mềm, điểm này hắn cũng rất thích.
Hắn đang nghĩ ngợi thì Mạnh Triều Nhân thơm ngào ngạt mặc đồng phục của hắn xuất hiện trước mặt.
Vóc dáng hai người chênh lệch rất lớn, Mạnh Triều Nhân hệt như đứa trẻ mặc trộm đồ người lớn, ống quần phải xắn lên, nếu không sẽ quết đất, còn phải túm lưng quần lại để tránh chiếc quần quá cỡ đối với cậu tụt xuống.
Đuôi tóc ướt sũng nước lúc tắm dính bết vào cổ cậu, nút cổ không cài để lộ vùng ngực trắng như tuyết, mơ hồ thấy được đầu vú nhô lên dưới lớp vải.
"Lão Tề, ai vậy?" Bạn cùng phòng ở giường đối diện tò mò ngắm nghía Mạnh Triều Nhân một hồi, rốt cuộc nhịn không được hỏi Tề Kha Hàn.
"Nhìn mà không biết à? Cậu ấy là bạn trai tớ đấy." Tề Kha Hàn lấy khăn lông trong ngăn kéo ra lau tóc cho Mạnh Triều Nhân rồi thuận miệng đáp.
Mạnh Triều Nhân chớp mắt, không lên tiếng phản bác.
"Thật hay giả vậy?" Ba tên bạn cùng phòng đều bị câu này của hắn làm kinh ngạc bật dậy trên giường, ai cũng nghĩ Tề Kha Hàn đang giỡn, nhưng hắn nói thì hời hợt mà vẻ mặt lại hết sức nghiêm túc.
"Lừa các cậu làm gì?" Tề Kha Hàn vén tóc mái Mạnh Triều Nhân sang một bên để lộ đôi mắt đen láy như cún con vừa đáng thương vừa đáng yêu của thiếu niên, đắc ý khoe khoang với mấy huynh đệ trong ký túc xá, "Mạnh Triều Nhân học lầu dưới đấy, dễ thương không?"
Hắn cũng chẳng sợ Mạnh Triều Nhân phủ nhận vì những lúc này thiếu niên rất tinh ý, biết cái gì nên nói và cái gì không nên nói.
Mạnh Triều Nhân không thích giao tiếp với những người mình không quan tâm. Nhưng khi Tề Kha Hàn giới thiệu cậu với bạn bè, cậu cảm thấy như chủ nhân đang khoe chó con mình nuôi với người qua đường vậy.
Làm chó con, cậu phải tỏ ra ngoan ngoãn đáng yêu hết mức để đáp ứng nhu cầu khoe khoang của chủ nhân.
Thế là cậu nhìn sang mấy nam sinh không quen biết kia, trên mặt nở nụ cười ngoan hiền, ngón chân trên mép giường bất an quặp lại, nhỏ giọng nói: "Tớ sẽ không ồn ào, không quấy rầy các cậu đâu."