Ban đầu Mạnh Triều Nhân không định đi với Tề Kha Hàn.
Cậu đoán lát nữa Tả Linh Xuyên sẽ vứt cơm hộp của mình vào thùng rác, phải nhân lúc không có ai tìm hộp cơm về mới được.
Nhưng Tề Kha Hàn xách cổ áo cậu như túm gáy mèo con rồi dễ dàng nhấc cậu lên, giọng nói đã hơi mất kiên nhẫn: "Nhanh lên, dẫn cậu ra cổng trường ăn."
Mạnh Triều Nhân không quan tâm đến ánh mắt người khác nhưng cũng chẳng muốn bị chú ý quá mức. Vì vậy mặc dù không muốn đi nhưng cậu cũng không cãi lại Tề Kha Hàn, càng không giãy giụa thoát ra sự khống chế của hắn.
Nói thật thì cậu rất thích Tề Kha Hàn, cũng không bài xích hắn nắm tay mình.
Nhưng thích và yêu của cậu chẳng liên quan gì nhau cả, chỉ vì Tề Kha Hàn giữ lời hứa, lại còn sẵn lòng giúp cậu thực hiện những nguyện vọng phi lý kia nữa.
Nói muốn vòng cổ, muốn khóa nhỏ, hôm sau Tề Kha Hàn sẽ đem ngay cho cậu.
Muốn làm tình với Tả Linh Xuyên giờ cũng thực hiện được rồi, hệt như đang mơ vậy, thật hạnh phúc làm sao.
Vì vậy khi bị kéo ra ngoài, cậu nghĩ ngợi rồi ngẩng đầu nhìn nam sinh cao hơn mình nửa cái đầu đi phía trước, nhịn không được gọi tên hắn.
Khi Tề Kha Hàn quay đầu nhìn cậu, Mạnh Triều Nhân hết sức tự nhiên nhào tới ôm eo đối phương rồi nhỏ giọng nói: "Cảm ơn cậu nhé."
"Cậu......" Tề Kha Hàn không ngờ Mạnh Triều Nhân đột ngột nhào tới nên ánh mắt run lên một hồi, trước khi kịp định thần lại tay đã khoác lên lưng gầy của thiếu niên, thuận thế ôm cậu vào lòng.
Sau khi bị ôm chầm, Tề Kha Hàn mới cảm nhận được ánh mắt của các bạn học khác trên hành lang, tai hắn như bị đốt cháy, mặt cũng nóng lên nhưng vẫn không muốn đẩy Mạnh Triều Nhân ra.
Thậm chí hắn còn thấy hơi đắc ý, vui vẻ cúi đầu ôm Mạnh Triều Nhân chặt hơn rồi nghĩ thầm: Xem đi xem đi, đây chính là chó con hắn nuôi, là chó ngoan Triều Nhân đáng yêu của hắn đó.
"Cậu gầy quá," Tề Kha Hàn giơ tay nhấc bổng Mạnh Triều Nhân lên, "Sau này tớ sẽ giám sát cậu ăn thịt, nuôi cho cậu mập lên."
Ôm xong hắn vén tóc mái lòa xòa trước trán Mạnh Triều Nhân, đang định hôn trán cậu một cái thì chợt nghe thiếu niên thì thầm hỏi mình: "Không đẹp à?"
"Hả? Cái gì không đẹp cơ?" Tề Kha Hàn cúi đầu cẩn thận sờ hai gò má trắng mịn của Mạnh Triều Nhân, đôi tai tròn, sống mũi cao thanh tú và hàng mi cong vút rồi nói, "Nhìn đâu có vấn đề gì."
Mạnh Triều Nhân lấy kẹp tóc ra khỏi túi kẹp lại tóc mái như lúc nãy, chớp mắt mấy cái rồi hỏi Tề Kha Hàn tốt bụng: "Thế này xấu lắm à?"
Tề Kha Hàn nhìn một hồi mới nói: "Đệt."
Mạnh Triều Nhân mờ mịt gỡ kẹp tóc xuống, sờ cổ mình nghĩ thầm: Ồ, xấu đến nỗi phải chửi thề luôn sao?
-
Khi Tề Kha Hàn cúi đầu đọc menu, trong lòng nhịn không được nhớ lại hình ảnh chó con sáng lấp lánh mà Mạnh Triều Nhân phóng vù vù về phía mình lúc nãy.
Hắn ngẩng đầu nhìn thiếu niên đối diện đang bưng ly hút nước, đưa lưỡi đụng hàm trên rồi nghĩ thầm: Mẹ, rốt cuộc Mạnh Triều Nhân là sinh vật gì vậy? Sao lại đáng yêu thế chứ?