Mạnh Triều Nhân bị cấm phát ngôn.
Nhưng cậu cũng chẳng thấy lời mình nói có vấn đề gì cả.
Nói vậy là vì cậu vẫn tưởng Tề Kha Hàn là người trung gian cần thiết, dù sao Tả Linh Xuyên cũng sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây.
Hơn nữa cậu rất có hứng thú với những món đồ chơi kỳ quái kia.
"Còn hơi sốt nhẹ." Tả Linh Xuyên ngồi trên ghế salon đọc nhiệt kế rồi lạnh lùng liếc cậu, "Ngủ đến mai sẽ khỏe thôi."
Mạnh Triều Nhân ngoan ngoãn gật đầu.
Tề Kha Hàn ngồi bên kia ghế salon hỏi cậu: "Tối nay muốn ăn gì?"
Mạnh Triều Nhân tròn xoe mắt, chỉ nhếch môi nhìn hắn chứ không nói năng gì.
Tề Kha Hàn hít sâu một hơi rồi nói: "Lúc trả lời cậu được phép lên tiếng."
"Chẳng muốn ăn gì hết." Mạnh Triều Nhân nghĩ ngợi, "Trong nhà có rau, tớ sẽ tự nấu cháo."
Sau tuổi dậy thì, giọng Mạnh Triều Nhân không trở nên ồm ồm mà vẫn rất trong trẻo êm tai. Nhưng cậu hiếm khi nói chuyện với người khác, dù có mở miệng cũng chỉ nói lí nhí nên ở trường có mấy người còn tưởng cậu thật sự bị câm.
"Cậu là bệnh nhân," Tề Kha Hàn tì khuỷu tay lên đầu gối, quay sang nhìn đôi mắt bị tóc mái che khuất của cậu rồi nói, "Ngoan ngoãn để người khác chăm sóc là được rồi, đừng có làm gì hết."
Ánh mắt Mạnh Triều Nhân và Tề Kha Hàn giao nhau giây lát, cậu lẩm bẩm: "Cậu không cần chăm sóc tớ đâu."
Trong thế giới của cậu chỉ có nỗ lực từ một phía và trao đổi, quen Tề Kha Hàn chỉ vì giao dịch chứ không muốn thiết lập quan hệ xa hơn với đối phương.
"Cậu đúng là có bản lĩnh lắm đấy Mạnh Triều Nhân," Tề Kha Hàn nắm hai môi mỏng của cậu, "Nói mười câu thì hết chín câu tớ không thích nghe rồi."
Trong lúc hai người nói chuyện thì Tả Linh Xuyên bên cạnh đang loay hoay điện thoại của cậu, lấy vân tay cậu để mở khóa.
Mạnh Triều Nhân cũng không ngại nam sinh khám phá bí mật của mình, dù sao mọi bí mật cậu đang giữ đều có liên quan đến Tả Linh Xuyên.
Sau khi nhận lại điện thoại, cậu giật mình phát hiện trong danh bạ có thêm một người.
Cậu đang nhìn sững ảnh đại diện của Tả Linh Xuyên thì điện thoại lại bị Tề Kha Hàn cướp mất.
Sau đó trong danh bạ lại có thêm một người nữa.
"Tả Linh Xuyên, cậu nghĩ cho kỹ đi." Tề Kha Hàn nắm chặt cánh tay Mạnh Triều Nhân nói với đứa bạn bắt cậu xóa mình, "Cậu và tớ chẳng khác gì nhau đâu. Dù cậu không cho cậu ấy add tớ thì tớ vẫn có thể chịch mông cậu ấy thôi."
Mạnh Triều Nhân nhìn thì ngoan nhưng mạch não vô cùng khác người nên người bình thường không cách nào khống chế được cậu. Cậu chỉ muốn kiểu kích thích tức thời chứ không phải kiểu tình cảm nhẹ nhàng, vết thương và đau đớn sẽ làm tâm trạng cậu vui vẻ, chỗ lở loét sẽ liên tục làm cậu hưng phấn như thuốc phiện, để cậu mãi sống trong trạng thái mơ màng.
"Chẳng phải muốn tôi chơi cậu à?" Tả Linh Xuyên không còn khăng khăng xóa Tề Kha Hàn nữa mà nói với Mạnh Triều Nhân, "Vậy rửa bên trong cho sạch đi, bất cứ lúc nào cũng làm được cả."
Mạnh Triều Nhân há hốc miệng như đang ngây dại.
Một lát sau, cậu nắm chặt điện thoại của mình rồi bắt đầu huyên thuyên như vòi nước bị vặn ra: "Chơi tớ trong nhà vệ sinh ở trường được không? Xem tớ như cái bô, bịt miệng tớ lại, bắn phồng bụng tớ, sau đó bắt tớ mang theo những thứ đó về lớp học......"
Cậu càng nói càng hăng, còn kéo tay Tả Linh Xuyên áp lên khuôn mặt đỏ bừng của mình: "Đúng rồi, cậu còn có thể bắn vào miệng tớ nữa, không cho tớ nuốt xuống mà bắt tớ ngậm về nhà, nếu vậy tớ sẽ không thể há miệng nói chuyện với bất cứ ai nữa."
Mạnh Triều Nhân ra sức phát huy trí tưởng tượng, hoàn toàn không để ý người nghe mình nói có phản ứng gì.
Cả hai nam sinh đều cạn lời.
Tề Kha Hàn nghĩ thầm khá khen cho Mạnh Triều Nhân, nói đến đây cổ họng hết đau ngay đúng không.
Hắn rất cáu tiết nhưng lửa dục phía dưới cũng cháy rất mạnh, thế là càng tức hơn.
Hắn quay đầu nhìn, Tả Linh Xuyên còn bày đặt ra vẻ lạnh lùng nhưng rõ ràng chỗ khóa quần cũng đang nhô lên như túp lều.