Mới đầu nam sinh chỉ giẫm rất nhẹ, Mạnh Triều Nhân bị trêu chọc phát ra tiếng rên yếu ớt, hé miệng thở dốc, phần đỉnh màu hồng run rẩy, khi đối phương nhấc chân lên, giữa ngón chân còn dính tơ bạc trong suốt.
Thật, thật thoải mái...... Đừng dừng lại mà......
Mạnh Triều Nhân hết sức bất mãn, nũng nịu rên rỉ muốn đối phương tiếp tục chà đạp mình.
Khi cậu thất vọng tưởng thế là hết rồi, nam sinh lại thô bạo giẫm mạnh hơn lúc nãy làm dương vật đã đứng thẳng bị ép sát vào bụng cậu, lòng bàn chân ra sức nghiền ép quy đầu mẫn cảm không chịu nổi.
Cậu đang sảng khoái đến mức muốn kẹp chân lại thì hai túi thịt còn chứa ít tinh dịch bên dưới đột nhiên bị đối phương giơ chân còn lại đá mấy cái.
Lẽ ra cậu phải thấy đau nhưng giờ khoái cảm đã chiếm thế thượng phong, cứ như có một dòng điện cao thế lan tỏa khắp người cậu vậy.
Xưa nay Mạnh Triều Nhân luôn dựa vào ảo tưởng và thủ dâm để thỏa mãn mình chứ chưa bao giờ có được sự kích thích chân thực như vậy.
Nói thật thì kỹ thuật tự xử của cậu khá kém cỏi, cơ bản đều là tinh thần lên đỉnh còn khoái cảm thể xác không mạnh lắm.
"Ê, đừng có giẫm hỏng cậu ấy chứ," Tề Kha Hàn thấy thiếu niên vùi nửa mặt vào gối, lông mi run rẩy liên hồi như sắp khóc thì nhịn không được nói với Tả Linh Xuyên, "Chơi thế đủ rồi đấy."
Tả Linh Xuyên lạnh giọng nói: "Có hỏng cũng không sao."
Tề Kha Hàn sầm mặt bực bội nói: "Lỡ cậu chơi hỏng cậu ấy thì tớ lấy gì chơi hả?"
"Cậu ta muốn bán mông," Tả Linh Xuyên dùng mu bàn chân gảy gảy dương vật thiếu niên, vẻ mặt vẫn lạnh như băng, "Phía trước có hỏng cũng đâu ảnh hưởng gì."
Vóc dáng Tả Linh Xuyên rất cao, size giày cũng lớn.
Chỗ kia của Mạnh Triều Nhân non mềm thưa thớt lông, bị chân y đạp lên càng thêm nhỏ nhắn xinh xắn.
Y dùng chân làm Mạnh Triều Nhân bắn ra, côn thịt của mình cũng sưng phồng.
Tả Linh Xuyên rút khăn giấy lau sạch tinh dịch trên người rồi cúi xuống áp tay lên lồng ngực chi chít vết đỏ của Mạnh Triều Nhân, ngón tay ấn lên đầu vú sưng tấy, lực tay mạnh như vậy chắc chắn sẽ làm đau Mạnh Triều Nhân.
Là "nạn nhân" của trò đeo bám này, đương nhiên y biết Mạnh Triều Nhân không giống những người khác.
Khi theo sau nhìn trộm y, Mạnh Triều Nhân luôn lộ ra nụ cười si mê, đôi mắt lóe sáng dưới tóc mái bù xù như đang nhìn y nhưng lại không giống đang nhìn y.
Y có lý do để tin rằng Mạnh Triều Nhân chỉ thích một ảo ảnh tên "Tả Linh Xuyên" chứ không phải con người thật của mình.
Y ghét khuôn mặt tươi cười này.
Nhưng dù có ấm ức cỡ nào Mạnh Triều Nhân cũng sẽ không khóc.
"Tả Linh Xuyên......" Mạnh Triều Nhân cười khúc khích dưới người y rồi khàn giọng mời gọi y, "Đến, đến chơi tớ đi......"
Tả Linh Xuyên rũ mắt vỗ mấy cái không nhẹ không nặng lên hai gò má đỏ bừng của thiếu niên rồi nói: "Mạnh Triều Nhân, cậu không có tư cách đó đâu."
Bẩn chết.
Toàn mùi của người khác thôi.