Rầm!
Trác Dịch vừa đi thì Sùng Minh lại gần như từ bên ngoài chạy ào vô. Biểu tình còn rất khó coi.
"Cậu không sao chứ! Anh vừa mới thấy..."
Sùng Minh nhìn Bạch Thụy áo mũ chỉnh tề không chút lộn xộn đứng ở đó, lời bên miệng nói không hết nhưng lại triệt để yên tâm rồi.
"Hắn nói gì cậu? Mẹ hắn để trợ lý quấn lấy anh!"
Bạch Thụy nhìn hắn lồng lộn lên mà tự nhiên cảm thấy buồn cười.
"Anh không phải nghĩ hắn sẽ làm gì tôi đấy chứ?"
Nói đùa sao? Trác Dịch mà dám tới cậu sẽ cho hắn vào đi thẳng nhưng ra thì lết.
"Anh biết cậu giỏi rồi."
Sùng Minh đến là bất đắc dĩ. Trời biết hắn lo cỡ nào. Nhưng hắn đúng là quên Bạch Thụy không dễ trêu. Có điều ai biết Trác Dịch sẽ chơi cái mánh bẩn thủi gì đâu. Quan trọng nhất là...
"Không phải hắn hướng cậu thổ lộ đấy chứ?"
Sùng Minh ngờ vực nhìn Bạch Thụy.
Bạch Thụy mí mắt lật lật nhưng vẫn nói: "Đại loại vậy."
"Rồi cậu thấy sao?"
Sùng Minh gấp. Đừng nói bị hắn đào gốc tường thật nha.
"Anh nghĩ gì vậy?"
Bạch Thụy bị ánh mắt ngờ vực của anh ta chọc cười.
"...Anh mặc kệ! Anh không biết đâu. Nhưng để cho Khương tổng biết cậu ở cùng hắn gần mười lăm phút trong phòng thay quần áo thì anh thật sự không biết gì đâu đấy." Lời nói gần như buông xuôi đầy hờn dỗi của Sùng Minh khiến Bạch Thụy cứng đờ.
"..."
Bạch Thụy tuy biết hắn không nói, cậu không nói thì sẽ không ai biết. Nhưng lỡ người kia biết thật, dù cậu với Trác Dịch không có chuyện gì người kia nhất định cũng sẽ đánh đổ bình giấm... Bạch Thụy nghĩ mà không khỏi đau đầu. Hi vọng Trác Dịch sẽ không lợi dụng tình huống ngày hôm nay để gây ra cái hiểu lầm gì. Nhưng nhìn cái đống thứ trên mạng, cậu cảm thấy mạng nhỏ của mình nguy ngập dễ sợ.
"Ngày mai Minh Tinh Đại Chiến Tràng sẽ chiếu tập một đấy."
Sùng Minh ở bên ngoài canh cho Bạch Thụy thay đồ còn không quên nói.
"Ân."
Bạch Thụy đáp một tiếng còn không nhanh không chậm hỏi: "Có cần tôi làm gì không?"
"Không, anh giúp cậu đăng lên trang cá nhân là được rồi."
Sùng Minh nói.
"Nhưng nếu cậu muốn xem thì bật ra xem. Hậu kỳ có thể nhìn được toàn diện mọi mặt, cậu sẽ hiểu về đối thủ của mình hơn."
Thật ra Sùng Minh không nói cậu vẫn sẽ xem thôi.
"Ngày mốt ghi hình tập hai anh nói cậu chưa?"
"Ân."
Giờ biết vẫn được.
Đợi Bạch Thụy thay đồ xong đi ra, Sùng Minh ngập ngừng một chút rồi vẫn là nói: "Cậu xem mà làm đi."
Bạch Thụy ngốc một chút rồi mới hiểu hắn đang nói đến cái gì. Nhưng chuyện này nhìn có vẻ khó quá. Nó còn khó hơn chuyện trước đây nữa. Nếu người kia dò hỏi cậu cả hai đã nói gì thì cậu biết nói sao? Nhưng không nói... Để hắn biết không rõ ràng từ miệng Trác Dịch hay người khác... Bạch Thụy không khỏi đánh cái rùng mình.
"Ghi hình tập hai ở đâu vậy anh Minh?"
Hi vọng là ở thành phố S...
"Anh biết cậu nghĩ gì, nhưng mà không có cửa đâu. Chúng ta sẽ ghi hình ở đây."
Bạch Thụy bị hắn tuyệt tình tạt cho một gáo nước lạnh lập tức ỉu xìu như cọng bún thui.
Sùng Minh nhìn mà không khỏi buồn cười.
"Chẳng bằng cậu tranh thủ quay xong sớm rồi về."
Hắn an ủi nói.
Sớm cũng nữa tháng nữa lận... Cậu sợ nữa tháng này sẽ còn xảy ra đống chuyện...
Nhưng biết làm sao...
"Tên Trác Dịch này thật khó đối phó quá. Anh sợ mình kham không nổi..."
Sùng Minh trên đường về vẫn còn âu lo nói.
"Mai em sẽ mang tiểu Sầm theo."
"Nó thì giúp được gì cho cậu?"
Sùng Minh lập tức nghi ngờ hỏi lại. Cái con vật kia chút éc à, không khéo bị người đạp trúng thì sao.
"Không ấy cậu nuôi con gì có sức chiến đấu chút đi."
"Phụt!"
Bạch Thụy bị cách nói chuyện của hắn chọc cho bật cười. Cũng có phải đi đánh nhau đâu chứ. Mà cho dù vậy thì mình cậu kham được tất. Chủ yếu là có người hỗ trợ những tình huống không thể một mình đối phó như hôm nay.
"Anh cho ý kiến xem."
Bạch Thụy nghĩ thì nghĩ nhưng ngoài mặt vẫn là hớn hở theo Sùng Minh tiếp tục đề tài dở người này.
Sùng Minh thấy cậu một bộ không lưu tâm nhưng trạng thái có vẻ vẫn còn tốt, không giống bị ảnh hưởng bởi chuyện xảy ra mới nãy thì yên tâm hơn, cũng không vì cậu vô tâm mà khó chịu. Thật ra hắn biết người như Bạch Thụy sống được khoái hoạt nhất, khiến người ganh tị mà không được. Mà cái tiêu sái của cậu còn có thể ảnh hưởng người. Ít nhất Sùng Minh ở lâu với cậu dần dần đã dùng một tâm thái khác để bồi dưỡng cậu thành một minh tinh theo cách của cậu.
"Anh đừng xem tiểu Sầm nhỏ mà khinh thường nó nhé."
Bạch Thụy cứu vớt mặt mũi cho vật nhỏ nhà mình.
Sùng Minh cảm thấy lời này nên để lại xem xét kỹ hơn. Dù hắn cảm thấy con vật nhỏ kia đáng yêu mềm mại lại linh tính mười phần đó, nhưng có làm nên cơm cháo gì không khó mà nói chắc. Có điều mang nó theo cũng được, để nó ở trong phòng miết sẽ dễ bị trầm cảm. Hắn nghe bảo chuột hamster nếu không được chơi đùa, xả stress đầy đủ thì rất dễ buồn chết.
Bạch Thụy nếu biết hắn nghĩ gì thì nhất định sẽ cười lăn cho xem. Tuy hắn nói không sai nhưng tiểu Sầm đâu có giống. Nó ở nhà không làm gì thường sẽ nằm tu luyện, nào có phải chuyện buồn chán... Mà không, tu luyện giả tuổi thọ dài lâu, buồn chán nếu khó chịu đựng như vậy thì tu luyện giả sẽ chết hết đó. Nhưng cậu không biết, dù biết cũng sẽ không phản bác.
Bạch Thụy về đến nhà, theo thường lệ là báo tin cho ai kia. Sau đó cậu mới cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Nhưng đang tắm nữa chừng cậu lại nghe thấy tiếng điện thoại.
Nhìn bản thân một thân đầy bọt xà phòng, Bạch Thụy quyết định trước xả một chút, sau đó quấn khăn tắm chạy ra. Chủ yếu là cậu sợ người kia gọi đến, nếu không cậu cũng mặc kệ.
Nhìn khuôn mặt ai đó hiện lên trên màn hình chờ, Bạch Thụy không khỏi nói quả nhiên. Cậu không chút do dự nhấn phím chấp nhận.
Khương Sầm người còn đang ở trên xe vừa nhìn thấy bộ dạng ai đó tròng mắt lập tức sâu hun hút. Hắn không nói hai lời lấy tai nghe từ trong túi quần ra mang lên. Hắn sợ cái con tiểu bại hoại nào đó không lựa thời điểm mà câu dẫn hắn. Hắn không ngại cậu câu dẫn nhưng mà hắn sợ người khác nghe được. Người bên kia màn hình hoàn toàn giống như không để ý bản thân hiện tại mê người cỡ nào. Mái tóc kim sắc ướt sủng. Nước nhỏ giọt xuống đôi vai trần, trượt dài trên làn da trắng sáng khỏe khoắn, trượt qua đôi xương quai xanh tuyệt mĩ rồi mất hút dưới lớp khăn tắm. Đôi mặc mâu hỗn độn vừa nhìn thấy hắn đã như hận không thể dán lên đều long lanh ướt át chọc người mơ màng giống vậy. Chỗ nào cũng đang âm thầm câu dẫn hắn. Con tiểu bại hoại đáng giận.
Nhưng hắn vẫn ra sức trấn định tâm thần dò hỏi: "Hôm nay về có vẻ trễ hơn mọi khi. Quay phim không thuận lợi?"
Bạch Thụy vừa nghe trong lòng đã không khỏi lộp bộp, cũng không biết giấu đi mà có chút chột dạ không dám nhìn hắn. Có lẽ chính bản thân cậu thật ra không hề muốn giấu hắn. Nhưng để cậu chủ động nói cậu lại không làm được.
Khương Sầm mắt vẫn luôn nhìn cậu, cho dù là nhìn nơi nào đó chứ không hẳn là mặt cậu nhưng biểu tình vừa mới rồi của cậu hắn vẫn thành công bắt được. Trong lòng không khỏi trầm xuống.
"Có chuyện gì?"
Bạch Thụy đang chột dạ bị giọng điệu trầm thấp của hắn dọa cho cong đuôi rụt cổ. Nhưng cậu nhất thời lại không biết làm sao nói.
"Đang tắm?"
Chưa đợi cậu nghĩ xem nên nói thế nào thì ai đó đã lại hỏi. Bạch Thụy theo bản năng gật đầu.
"Vào tắm cho xong đi."
Thời tiết đã muốn vào thu, cho dù trong phòng có điều hòa thì để toàn thân ướt nhẹp như vậy vẫn rất dễ bị cảm.
"Ân."
Bạch Thụy ngốc ngốc đáp một tiếng rồi cứ thế cầm điện thoại đi thẳng vào nhà tắm. Không phải cậu muốn câu dẫn gì ai đó đâu, cậu chỉ là không muốn tắt cuộc gọi của hắn thôi.
Ai đó cũng không có nói gì, cứ thế nhìn cậu đi vào nhà tắm, nhìn cậu tìm chỗ đặt điện thoại cẩn thận rồi tháo khăn tắm chui vào bồn tắm lại. Tự nhiên như người Hà Lội. Khương Sầm nhìn mọi thứ, im lặng che cái loa của điện thoại rồi bảo Sùng Chinh lái xe nhanh lên. Hắn sợ con tiểu minh tinh này sẽ không biết tốt xấu chọc hắn không giữ được mình.
Nhưng dù quá trình sau đó vẫn rất kích thích nhưng Bạch Thụy thật sự không có tận lực làm gì cả mà chỉ ở trong bồn tắm cọ rửa tí thôi. Tuy bả vai cùng hai khỏa tiểu đậu ẩn hiện trong nước cùng với lẳng chân lâu lâu bị cậu vươn ra khỏi mặt nước kì cọ vẫn khiến ai đó kiềm lòng không đậu nhưng vẫn còn may. Trong lúc đó Khương Sầm lại không có rảnh rỗi mà nghĩ xem cậu đang giấu hắn cái gì. Hắn đang định nếu cậu dám giấu thì hắn sẽ gọi cho Sùng Minh hỏi rõ ràng. Đến lúc đó hắn sẽ xử đẹp cái con tiểu minh tinh chỉ vừa được cưng sủng một chút đã muốn lật mái ngói, dám cả gan lừa dối cả hắn này.
Nhưng may sao Bạch Thụy không có như vậy. Có lẽ là do cậu khá mẫn cảm với nguy hiểm.
Đợi Bạch Thụy mặc áo sơ mi của hắn cùng quần nhỏ trèo lên giường thì cũng là lúc Khương Sầm về đến nhà. Lại nói, lúc đi Khương Sầm đã để lại toàn bộ áo sơ mi của mình cho cậu, cực kỳ dứt khoát, không chút tiếc nuốt nào. Bạch Thụy đương nhiên không có khả năng từ chối rồi. Dù sao áo sơ mi của hắn chất liệu rất tốt, tuy sáng sớm bởi vì cậu lăn lộn mà sẽ bị kéo cao lên nhưng cũng không ảnh hưởng gì. Người ta còn có thể trần truồng ngủ được kia mà.
"Rồi nói đi. Hôm nay có chuyện gì?"