Phương Thần không biết thì thôi, biết rồi hắn sẽ không vô lý cho rằng Khương Sầm bá đạo. Hắn không nói rất hiểu Khương Sầm nhưng vẫn hiểu được ít nhiều. Tiểu minh tinh kia nhất định làm ra chuyện không đẹp. Bản thân hắn thật ra không hề bị vẻ bề ngoài cùng lời nói của một bên mà làm ra hành động ngu ngốc nên mới trước tiên đi tìm hiểu thử người phía sau kia là ai. Sống ở trong cái thế giới này nếu không có tâm tư sâu nặng thì đã sớm chết rồi, làm sao có thể làm được khoái hoạt như hắn chứ.
"Vậy cũng thôi đi, xem như cậu ta tự làm tự chịu. Nhưng mà Khương Sầm... Cậu thật sự là..."
"Chuyện này khiến anh khó tin đến vậy à? Hay anh đang có dự định giới thiệu đối tượng cho Khương tổng?"
Sùng Chinh ngẫm thấy thái độ của Phương Thần rất lạ thì không khỏi tỏ ra không bận tâm lắm dò hỏi. Đi theo Khương Sầm vài năm, còn trở thành tâm đắc thủ hạ, hắn vẫn biết lúc nào nên nhiều chuyện, thay ông chủ thấu đáo ẩn tình.
"Đối tượng gì... À, thật ra là có. Nhưng không biết có được tính là đối tượng hay không."
Phương Thần phản ứng lại thì không khỏi hứng thú nhìn Khương Sầm nói: "Cậu còn nhớ cô nàng Tống Thiên Kim? Trong lúc cậu đi công tác cô nàng đã về nước rồi đấy! Mấy hôm nay còn luôn đi theo tôi, bóng gió muốn tôi hẹn cậu ra gặp mặt. Cậu có muốn gặp không!?"
Hỏi rồi vẻ mặt hắn viết đầy hai chữ bát quái nhìn người đang lạnh lùng ngồi trên ghế tổng kia chờ đợi. Hắn không hề phát hiện ra thời điểm hắn nhắc đến Tống Thiên Kim lông mày của người kia khẽ nhíu lại thật khó thấy. Trong đáy mắt còn hiện lên vẻ âm trầm rõ ràng dù nó chỉ duy trì trong vài giây ngắn ngủi.
Sùng Chinh không khỏi bất đắc dĩ lại cảm khái khi nhìn thấy Phương Thần như vậy. Tính ra chỉ có mỗi mình Phương Thần là dám công khai hóng drama của ông chủ nhà hắn. Người thường không ai dám làm đâu. Nhưng Tống Thiên Kim cái người này... Sùng Chinh lén lút nhìn sắc mặt của ông chủ nhà hắn, trong lòng không khỏi tò mò không biết Khương Sầm sẽ làm gì. Sùng Chinh xem như là tâm phúc của Khương Sầm, đương nhiên biết được một số chuyện ít người biết. Tuy hiện tại họ vẫn chưa đến lúc xé rách mặt với Khương gia nhưng khó nói nếu Tống Thiên Kim chọc giận ông chủ thì Khương tổng ta có làm gì trước hay không. Thật ra nếu Tống Thiên Kim không phải dính dáng đến người kia thì Khương Sầm đã không để cho cô nàng nhảy nhót đến giờ rồi.
Hiện tại còn dám dùng Phương thiếu ra làm bàn đạp.
Có điều... Sùng Chinh nhìn thái độ của Phương Thần, trong lòng đã rõ đối phương đây chỉ là muốn hóng hớt chứ không có ý định giúp đỡ cho Tống Thiên Kim. Như vậy thật ra mới tốt... Ông chủ hắn chẳng có được mấy người có thể xem là bạn chứ không nói không có ai ngoài Phương Thần. Nếu đến cả đối phương đều mất thì...
Bỗng nhiên Sùng Chinh nhận được một cái liếc mắt của Khương đại tổng tài. Ẩn tình trong đó bởi vì não hắn đang nhảy số nên lập tức bắt được ý tứ của ông chủ nhà mình mà khẽ gật đầu một cái.
"Không rảnh."
Khương Sầm lạnh lùng thả lại một câu như vậy. Bởi vì hắn nói quá bất ngờ nên Phương Thần không kịp phản ứng. Đến khi hiểu được thì hắn lập tức nói: "Cậu lại có gì mà không rảnh."
"Tăng ca."
"..."
Tăng ca???
"Mịa... Đừng nói cậu tăng ca để có thời gian đi thăm ban tiểu minh tinh nhà cậu nha!"
Phương Thần lập tức đoán được tâm tư của Khương Sầm, nhảy dựng lên nói. Hắn sao không biết Bạch Thụy đang quay phim ở thành phố H. Chỉ là hắn không ngờ...
Khương Sầm trái ngược không có quan tâm, càng không đáp lời hắn.
Nhưng thế này thì khác nào cam chịu?
Phương Thần hết nói nổi. Người này bình thường rất khó mời, hiện tại còn bị con quỷ tình yêu nó quấn lên, đến bạn bè như hắn còn sợ không có chỗ đứng, Tống Thiên Kim... Thôi khỏi nói, nhất định là không đáng một đồng.
Hắn đã từng nghĩ người này khi yêu đương sẽ là cái dạng gì, không ngờ...
Chính là một bộ đánh mất lý trí mẹ nó rồi.
"Vậy bao giờ cậu đi!? Tôi cũng muốn xem! Nói sao thì với quan hệ của chúng ta cậu vẫn phải phụ trách giới thiệu chút chứ?"
Phương Thần bắt đầu mặt dày mày dạng đeo bám.
Nhưng Khương Sầm để ý mới lạ. Có điều: "Không cho làm phiền em ấy."
"Xì!"
Phương Thần khinh bỉ ra mặt. Chưa gì đã bảo vệ, chiếm hữu rồi. Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy thôi, hắn cũng không có ngu mà vượt mặt Khương Sầm đi quấy rầy tiểu minh tinh kia. Không khéo tình bạn đều mất chứ chẳng chơi.
Có điều...
"Cậu thật sự không định gặp Tống Thiên Kim? Nếu để cô nàng biết cậu có người yêu thì kiểu gì cũng sẽ không để yên đâu. Mấy hôm nay tôi thăm dò, cảm thấy cô nàng có vẻ rất quyết tâm, không phải cái kiểu như trước đây vẫn còn giữ tâm thái kiêu ngạo của mình."
Khương Sầm nghe vào tai, ngoài miệng nói: "Mặc kệ cô ta."
Có điều thông qua chuyện này Khương Sầm đã có chút phán đoán hữu ích cho bước đi sau đó của hắn. Đến việc đối phương nhận ra sự tồn tại của Bạch Thụy... Khương Sầm ngẫm nghĩ một chút rồi cảm thấy đây có lẽ là một cơ hội không tồi.
...
Choang!
"Tại sao có thể như vậy!??"
Trình Khâm mạnh mẽ đập vỡ một cái tách trà sau khi nghe thấy tin dự án bản thân đã đập vào bao nhiêu là tiền đến phút cuối cùng còn bị cướp mất. Giận dữ là không sao nói hết được.
"Ông chủ, giờ phải làm sao?"
Lý Nam nghĩ đến số tài sản thế chấp cho lần tranh đoạt dự án lần này, tay không kiềm chế được khẽ run.
Trình Khâm sao lại không phải giống hắn. Hiện tại mọi chuyện như ván đã đóng thuyền, trừ khi đối phương từ bỏ chuyện này thì may ra ông ta mới có đường chuyển cơ. Nhưng nói thì dễ. Một cái dự án mấy chục tỷ, tiền đầu nhập không phải là con số nhỏ chứ đừng nói vì cướp được hợp đồng mà đã phải bỏ ra bao nhiêu trước đó. Hiện tại trừ khi có chuyện không thể cán đáng, đối phương tìm người chuyển nhượng để tránh lỗ nặng, còn không sẽ không có chuyện đó.
Này còn không phải người si nói mộng.
Đối phương khi bắt đầu ra tay nhất định đã tính toán sẵn đường đi sau này. Nếu không phải biến cố to lớn hoặc gặp chuyện không thể không thỏa hiệp...
Nghĩ đến đây Trình Khâm bỗng nhiên khựng lại hẳn.
Đúng vậy, chỉ cần ông ta tìm được điểm yếu của đối phương...
Hiện tại ông ta đã là người đến đường cùng, còn có cái gì phải sợ. Khoản hứa hẹn vây mượn kia nếu không giải quyết, đợi ông ta chính là phải ngồi tù.
Nhưng đi đâu tìm điểm yếu của đối phương... Khoan, quan trọng đối phương là ai mới được?
"Có tra được ai đã hớt tay trên không?"
Lý Nam bỗng nhiên bị ông ta hỏi thì trước là ngẩn ra, sau đó mới máy móc khó hiểu nói: "Là Phương thiếu gia, Phương Thần của Phương gia."
"Phương gia?"
"Không phải Phương gia, nghe đâu là Phương thiếu tự mình bỏ tiền."
"Xì!"
Trình Khâm khinh thường ra mặt: "Phương Thần kia làm gì có đủ tiền mà làm việc này. Trước đó hắn còn đã giật áo vá vai, vốn nên từ bỏ... Nhất định là có người hợp tác với hắn."
"Ông chủ nói đúng, nhưng Phương Thần tuy có tiếng ở thành phố này lại không người không biết hắn không được Phương gia yêu thích. Thiếu trợ thuẫn từ Phương gia, ai sẽ chịu bỏ ra nhiều tiền như vậy giúp hắn?"
"A đúng rồi! Ông chủ!"
Lý Nam bỗng nhiên nghĩ ra cái gì, vội vàng nhìn Trình Khâm nói: "Có khi nào là Khương đại..."
Nhưng hắn chỉ nói được đến đây đã tắt tiếng.
Là ai cũng được, ít ra còn dễ giải quyết. Nếu là Khương gia người kia...
Trình Khâm sao lại không hiểu ý hắn. Nghĩ đến người kia là Khương Sầm, đến ông ta còn cảm thấy khó nhằn nữa chứ nói chi. Nhưng mà ông ta đã còn đường lui nào?
"Tìm hiểu xem Khương Sầm có điểm yếu gì không? Chắc chắn là hắn ta đứng sau giúp Phương Thần."
Ông ta chỉ lo nói mà không nhìn thấy vẻ mặt quái dị của Lý Nam. Thời điểm thấy lời mình nói không được ai đáp lời thì ông ta không khỏi nóng nảy quát lên: "Đi đi!"
"Không phải chứ ông chủ!"
Lý Nam rốt cuộc nhịn không được nói: "Khương Sầm hắn nếu có điểm yếu thì đám người Khương gia kia đã đi trước một bước lợi dụng rồi."
"..."
Lời này của Lý Nam thật ra không hề sai chút nào. Khương Sầm hắn cũng không phải là người sống được suông sẽ, nhưng ở giữa sóng gió đại tộc như vậy mà hắn còn sinh long hoạt hổ, đủ để nói lên hắn vừa không dễ bắt nạt còn không có điểm yếu.
"Không, không người nào là không có điểm yếu. Nhất định có! Chỉ là hắn ta giấu được sâu thôi. Mà cho dù không có thì chúng ta vẫn có thể lợi dụng đám người không ưa gì hắn kia giúp chúng ta chèn ép hắn. Ngươi phải biết rằng nếu dự án này thật sự vụt khỏi tay, chúng ta sẽ chết chắc!"
Biểu tình của Trình Khâm bỗng trở nên đầy sự dữ tợn khiến Lý Nam không khỏi giật mình sợ run. Nhưng hắn lại biết ông ta nói đúng...
"Đúng rồi, vẫn chưa tìm ra được hậu thuẫn phía sau của thằng nhóc kia sao?"
Thời điểm này còn nghĩ đến gái gú trăng hoa, Lý Nam khó giữ được biểu tình nhìn ông chủ mình một cái quái đản. Nhưng hắn vẫn là trước nói: "Chưa tìm được. Người bên đoàn làm phim kia đều rất kín miệng, mua một cái tin tức còn bị chặt chém."
Đúng vậy đấy, tin đồn trên mạng kia là do Lý Nam mua chuộc người trong đoàn làm phim mà có được. Nhưng lại chỉ được một tin chẳng ra gì như vậy. Không tạo nên được sóng gió thì thôi, còn giống như thổi lửa cho đối phương càng bay càng cao.
"Bỏ nhiều tiền hơn đi."
"Ông chủ! Chúng ta bây giờ làm gì có tiền!"
Lý Nam vừa nghe đã không đồng ý.
"Ngươi không hiểu!"