"Không thích."
"Từ đầu hắn đã cho em cảm giác không thoải mái."
Khương Sầm nhìn vẻ khó chịu trên mặt cậu thì hiểu, cậu thật sự không ưa tên kia. Có điều...
"Em phải dựa vào cảm giác như vậy sao? Có khi nào nó sai không?"
Hắn nghi ngờ hỏi.
"Không thể sai được."
Một tiên nhân nữa bước Thần Vương như cậu nếu không cảm nhận được khí tức của một người là thuận hay không thuận mắt thì quá là vô lý đi. Người này dám nghi ngờ cậu! Phập!
Khương Sầm bị ai đó đầy mặt hờn giận gặm cho một cái thật mạnh lên môi, có cảm giác xuống tay rất nặng mà không khỏi buồn cười. Tuy nhìn cậu xù lông lên rất thú vị nhưng họ vẫn còn chính sự phải làm, cho nên...
"Vậy tôi với người khác em nhìn thuận mắt thế nào?"
Hắn nữa ôm eo, nữa đưa tay vuốt ve túm lông... À không, túm tóc ngố sau gáy tiểu ngốc bức dịu dàng trấn an. Rốt cuộc đã giải cứu thành công môi dưới của mình còn được ai đó liếm liếm vài cái như mèo... Đúng là tiểu ngốc bức đáng giận, giỏi nhất là lấy lòng hắn bất kể mọi lúc mọi nên.
"Anh thuận mắt nhất."
Nghe, này mà sao chịu cho nổi. Khương đại tổng tài trong lòng cảm thấy thỏa mãn đến mức muốn bay lên.
"Nhưng mà, quan trọng là phải khiến em không dám phản kháng nữa cơ."
"..."
Này là kiểu tinh thần chịu ngược gì đây?
Nói thì nói vậy thôi chứ Khương Sầm cảm thấy mình hiểu được ý cậu. Chính là cảm giác thuần phục trước kẻ mạnh. Với cá tính của Bạch Thụy, nếu không áp được cậu thì cậu sẽ không thuần phục, đương nhiên sẽ không có chuyện tự hạ mình. Cho nên tuy là nói đơn giản như vậy nhưng bên trong lại có rất nhiều yếu tố để khiến cho Bạch Thụy nhận định một người là vừa ý với mình. Hắn vừa khéo lại là người có đủ các yếu tố cần thiết, còn đi trước một bước.
"Vậy giờ em có thể kết luận được chút nào về việc em có tình cảm với tôi chưa?"
Xong rồi hắn tổng kết lại một câu nhìn cậu hỏi.
"Vậy anh thích em à?"
Lần này không hiểu sao Bạch Thụy lại nhanh nhạy ra, hỏi ngược lại hắn.
Khương Sầm cùng cậu đối mặt một lúc rồi mới quái dị nói: "Không thích em tôi sẽ cho em trèo đầu cưỡi cổ?"
"Nói bậy! Anh toàn bắt nạt em!"
Bạch Thụy lật một cái mí mắt mạnh mẽ phản bác hắn trợn mắt nói mò.
"Em không nghe câu đánh là thương mắng là yêu à?"
Khương Sầm thản nhiên nói, không chút chột dạ nào.
"Em không có ngốc đâu!"
Bạch Thụy quay mặt qua một bên hất cằm nói. Cho nên cậu cũng không nhìn thấy người đàn ông nào đó khẽ nhếch môi một cái.
"Phụ thân toàn để cha trên đầu thôi."
"Tôi chưa cho em ngồi lên đầu à?"
Khương Sầm buồn cười nói.
Bạch Thụy nghe là biết hắn trêu mình, không thèm nhìn hắn luôn.
Khương Sầm nhịn không được nắm cằm cậu lại hôn một trận mãnh liệt cho bỏ ghét. Hắn cảm thấy hôm nay là không khai thông được cho cái tiểu ngốc bức này rồi. Xem ra vẫn cần phải có thêm thời gian. Nhưng ít ra cậu không phải không có tình cảm với hắn, hắn không ngại từ từ khai thông cho cậu.
Có điều chưa đợi cho Khương Sầm khai thông xong cho tiểu ngốc bức kia thì hắn đã phải trở lại thành phố S rồi.
Sau đó lại là một chuỗi ngày yêu xa đáng ghét!
"Tôi đã nói cho bên Tiêu đạo không thêm tình tiết nào liên quan đến em vào phim nữa."
Khương Sầm nắm eo nhỏ của tiểu minh tinh trong tay, lời nói còn mang chút mùi giấm: "Né cái tên kia ra cho tôi."
Bạch Thụy ở trong lòng bĩu môi.
"Hiện tại có Tô Miện, anh ta sẽ không có nhiều cơ hội."
Nhưng cần trấn an cái người này thì vẫn phải trấn an. Sau lần nói chuyện kia tuy nhìn như giữa họ vẫn thật bình thường nhưng Bạch Thụy dù ngốc vẫn cảm thấy thích bầu không khí hiện tại hơn. Cậu cảm thấy nếu lúc này mình muốn ngồi lên đầu ai đó cũng được tất.
Nếu Khương Sầm mà biết cậu nghĩ gì, trước khi cho cậu ngồi phải đánh nát mông cậu. Cái tiểu ngốc bức được chiều sinh hư. Mà vậy mới biết trước đây cậu được cưng sủng thế nào mới có thể nhạy bén cảm giác được đến ai sẽ đối xử tốt với cậu. Sau đó đương nhiên là tận tình trèo đầu cưỡi cổ rồi.
"Cái Tô Miện kia cũng là ổ rắc rối, em cẩn thận chút đi."
Khương Sầm ngược lại không có yên tâm mà ném ra một câu.
Bạch Thụy bình thường chỉ có ngốc trên mặt tình cảm chứ không phải ngốc thật. Tuy không biết tại sao hắn lại nói vậy nhưng cậu vẫn là để trong lòng, dù cậu thấy mặc cho Tô Miện là ổ rắc rối thì cậu vẫn có thể giải quyết được. Giống như cái tên nào đó nếu không phải để ý bộ mặt hình tượng, cậu đã cho hắn phi thăng từ lâu. Nếu đánh một lần không sợ thì đánh đến khi sợ mới thôi.
"Được rồi, tôi đi đây."
Khương Sầm lời nên dặn đã dặn rồi, không lại nấn ná thêm nữa. Vừa nói hắn vừa nắm mặt tiểu minh tinh nhà mình lên hôn một cái thật sâu, lúc rời đi còn liếm láp vành môi cậu mấy lần mới chịu buông tha.
"Không cần em tiễn thật sao?"
Bạch Thụy tự nhiên lúc này mới thấy quyến luyến hắn, ôm cái eo hông rắn chắc của hắn chu môi mềm nhũn hỏi.
"Tôi còn muốn cho em làm diễn viên. Hơn nữa tôi không muốn để một số người sớm biết được sự tồn tại của em lại gây ra rắc rối không cần thiết."
Tựa như cái việc hắn đến thành phố H lại phải tính toán không để cho người ta biết. Tuy có lẽ sớm muộn đối phương vẫn nghe được phong thanh nhưng không có bằng chứng xác thực cũng sẽ không cho rằng cậu là cái gì quan trọng của hắn. Có khi sẽ tìm cậu mua chuộc thì dễ nói hơn. Nhìn thì hành vi dạo gần đây trông có phần lộ liễu nhưng người trong đoàn làm phim không phải ngu. Đã làm trong cái ngành này thì giữ miệng là một kỹ năng, không phải muốn nói là nói. Đương nhiên không ngoại lệ có người muốn khuấy nước đục. Nhưng đối phương nếu còn đè chừng hắn thì sẽ không quá mức rêu rao, đến lúc đó hắn vẫn có thể kịp thời xử lý tình huống.
"Vậy anh đi đi."
Bạch Thụy tuy là nói nhưng đầu lại dụi dụi vào cổ hắn như cún con. Mười phần quyến luyến.
"Không nỡ xa tôi rồi?"
Khương Sầm nhìn cậu như vậy vẫn không quên tranh thủ khai thông cho ai kia.
"Ừm..."
Giọng nói mềm nhũn của tiểu minh tinh ở trong hỏm cổ hắn vang lên. Nếu là vì trùng tu long châu thì không nói, nhưng cậu cảm thấy cảm xúc của mình lúc này rất khác, rất muốn dính lên người hắn luôn. Trước đây cũng không có như vậy... Nhưng trước đây họ nào có xa cách một ngày không gặp nhau đâu, làm sao mà có cho được. Hiện tại lại liên tục cách mấy ngày, thứ tình cảm đã được bồi đắp theo thời gian kia lập tức trồi lên, thể hiện sự tồn tại của mình ngay.
Khương Sầm lần này cảm thấy vừa đủ cho cậu nhận thức được một chút thì ngừng. Đúng là có những thứ không thể muốn nhanh là nhanh được, có khi đó chỉ là cảm xúc nhất thời. Hắn có thời gian, không sợ.
Nhưng cho dù họ có dính nị với nhau cỡ nào thì đến lúc rồi Khương Sầm vẫn phải đi.
Bạch Thụy nhìn căn phòng trống không, rõ ràng trước đó cậu ở một mình vẫn không thấy sao, hiện tại lại cảm thấy nó trống trải lạ thường.
"Chít?"
Tiểu Sầm thấy cậu kỳ lạ thì phốc phốc trèo lên đầu vai cậu dò hỏi.
"Rốt cuộc tôi thích hay không thích anh ấy?"
Bạch Thụy giống như hỏi tiểu Sầm lại giống như tự lẩm bẩm một mình.
"Chít..."
Tiểu Sầm ái ngại cúi đầu. Chuyện mấy hôm nay nó biết, nhưng loại vấn đề này chỉ có thể là chủ nhân nó tự mình nghiệm ra, cho dù là ai nói chủ nhân vẫn sẽ tồn một tia không chắc chắn.
Rõ vậy, Bạch Thụy cứ mãi đinh ninh thứ tình cảm quyến luyến kìa là vì long châu. Ngay từ đầu trùng tu long châu đã là thứ gắn kết hai người họ với nhau, cho dù miệng cậu nói là vì hợp mới không bài xích, nhưng trong lòng nào không phải đang giấu giếm một nguyên nhân khác. Cậu đã nghĩ nếu để người kia biết được từ trước đến nay cậu đều là lợi dụng hắn vì mục đích riêng... Nhất định sẽ tức giận cho coi.
Tự nhiên Bạch Thụy cảm thấy hoảng hốt đến mức long châu trong đan điền đều chấn động theo. Đúng vậy, nhất định không thể để cho hắn biết. Loại chuyện này ai cũng không nhìn ra được, trừ khi chính miệng cậu nói ra... Không, chính miệng cậu nói chẳng khác nào đang dùng nó làm cái cớ rằng từ trước đến nay cậu chưa từng có tình cảm với hắn. Cho dù cậu không hiểu loại tình cảm này đến đâu thì từ trong sâu thẳm cậu vẫn biết cậu có cảm tình với hắn. Ít nhất là cậu quyến luyến không muốn rời xa. Lời này nói ra đến cậu còn không chấp nhận được, không thể chấp nhận chứ nói chi là người kia. Mà lỡ cậu thật sự có nói ra, với tính tình của hắn, mặc kệ cậu có thích hắn hay không, dám hắn sẽ bá đạo đem cậu nhốt lại... Quan trọng là cậu không muốn hắn giận... Cho dù lỡ có một ngày cậu trở lại tiên giới, vậy vẫn sẽ không làm hắn khó chịu... Cậu sẽ...
"Bạch Thụy, làm gì ngẩn ngơ ra thế?"
Bạch Thụy bị người đẩy một cái thì giật mình, mém chút là theo phản xạ bẻ gãy cái tay kia rồi.
"Tiêu đạo gọi cậu kìa."
Tô Miện nhìn hồn cậu đã trở lại thì bất đắc dĩ nói. Tuy cậu ta ngờ ngợ được nguyên nhân tại sao Bạch Thụy trở nên thẩn thờ như vậy nhưng có cần đến thế không. Một ngày không gặp như cách ba thu... Cũng có lẽ do cậu ta không hiểu được cảm giác của Bạch Thụy. Cậu ta với người kia...
Bạch Thụy a lên một tiếng rồi đứng dậy.
Tô Miện nhìn người chớp mắt đã vào trạng thái lãnh tĩnh trước đây thì không khỏi than thở. Người với người đối đãi thật khác nhau mà. Cho dù là cậu ta thân thiết với Bạch Thụy nhất vẫn cảm thấy cách cậu đối xử mới mình khác hoàn toàn với người kia. Đối với người khác lại càng khỏi phải nói. Dù sao nó vẫn tốt hơn.