Bạch Cửu đứng ở điểm cuối của Đại Thiên thế giới, nhìn tinh không hỗn độn, biểu tình trầm ngâm vô định không hợp với khuôn mặt hướng về nơi nào đó thở dài.
"Haizz..."
Hành vi này của nó chọc cho nam nhân đang đi tới nhịn không được mà nhếch lên khóe môi mỏng.
"Lo cho nó à?"
Bạch Dữ ôm cái eo chuột, gác cằm lên đỉnh đầu nó hỏi, giọng điệu thì chẳng có chút lo lắng nào cho đứa con đang chẳng biết ở đâu kia. Mà nói cũng lạ, phàm là cái gì liên quan đến duyên mệnh thì cho dù là những người đã muốn đứng trên đỉnh thế giới như họ cũng đều bất lực không thể làm gì được, càng không thể nhìn đến.
Có điều tiểu chút chít Bạch Cửu mới rồi vẫn còn thở dài, lúc này nghe thấy hắn hỏi thì lại lắc đầu.
"Ta chỉ cảm thán thôi à..."
Còn cảm thán cái gì thì nó thật sự cũng không rõ.
"Tiểu long có kiếp nạn ta thấy cũng dễ hiểu. Kiếp nạn này thật ra là một bước cuối cùng ngăn cản nó đến với cấp bậc Đạo Tổ. Vượt qua được thì thành Vương, không được thì mãi không thể trở về nữa."
Bạch Cửu ngẩng đầu nhìn nam nhân đã bầu bạn bên người thời gian rất rất lâu và còn có thể lâu hơn nữa, giống như đang bàn luận chuyện của ai đó chứ không phải của con mình mà tỏ vẻ.
Một chút lo lắng đều không có.
"Con của chúng ta sao có thể bị cái này cầm chân chứ."
Nam nhân bình thường chẳng cho tiểu kim long kia chút sắc mặt, ở lúc này lại hất cằm mà tán dương nó.
Không, chẳng bằng nói đang trá hình tán dương hắn thì có. Bạch Thụy nếu nghe thấy thì nhất định sẽ nghĩ như vậy.
Bạch Cửu cười nhẹ. Thật sự thì nó cũng phải đồng ý với lời này, con của mình thì đương nhiên mình phải rõ hơn ai hết rồi. Hơn nữa...
"Cho dù nó không vượt qua được thì cũng sẽ không có nguy hiểm. Căn tiên thể kia vẫn đủ cho nó sống dài lâu hơn người khác. Nếu lỡ có tiêu vong thì cũng không phải là kết thúc."
Thần hồn lúc đó sẽ thoát ra, trở về vòng tay của thiên đạo, chẳng bằng nói là về với nó. Đến lúc đó nó có thể giúp tiểu long trùng thân, tu luyện lần nữa, cũng chẳng có ảnh hưởng gì.
Mà đó chỉ là kết quả cuối cùng. Chẳng sợ nó thật có nguy hiểm, họ cũng sẽ không để cho nó một mình chịu. Tấm thân kia là do Bạch Cửu nó sinh ra, làm gì có khả năng để cho nó chết đi như vậy được.
Lúc này còn bình tĩnh là vì họ còn nắm chắc mà thôi.
Đương nhiên, họ vẫn mong nó có thể không phụ sự kỳ vọng là tốt nhất. Phụ mẫu nào không muốn con mình giỏi giang nhất đâu.
"À đúng rồi, Hư bỗng nhiên có động tĩnh, ngươi chắc có cảm giác đi."
Bạch Cửu chuyển mắt đến tận sâu nơi biên giới giữa hỗn độn tinh mang và trung tâm của Đại Thiên, thuận miệng nói. Đặng nó than thở: "Cũng ngàn năm rồi mà."
Bạch Dữ so với Bạch Cửu lại không cần nhìn vẫn biết được tình huống của thanh thần binh mà hắn đã lấy được từ tuyệt địa Diệt Vương năm đó.
Là chủ nhân, cùng Hư có một mối liên kết mật thiết, chỉ cần tên đó có động tĩnh thì Bạch Dữ sẽ biết được trước tiên. Vậy nên khi nghe Bạch Cửu nói thì hắn gật đầu.
"Hắn thật sự có thể đúc thành thân thể à?"
Bạch Cửu tò mò hỏi.
Bạch Dữ lắc đầu tỏ ý không biết. Việc này là do Thiên Đạo nói, tình huống của Hư có lẽ cũng chỉ có Thiên Đạo mới biết. Nhưng thời điểm đặt Hư ở đó Thiên Đạo cũng cùng lúc ngủ say, mĩ danh là dưỡng thương, đến giờ vẫn chưa thấy động tĩnh. Đại Thiên đã bình yên, Bạch Dữ hiện tại lại không cần đến Hư nữa nên thường không chú ý đến hắn. Cái gọi là duyên thì chỉ có tới lúc nó xuất hiện họ mới biết được.
Hắn nghĩ bản thân Hư có lẽ cũng không để ý chuyện này, cùng lắm chỉ là đổi một nơi để nằm mà thôi.
Bạch Cửu không hỏi nữa. Nhưng trong lòng nó lại có chút ngờ vực khoảng khắc Hư xuất hiện biến hóa khác thường. Có điều Bạch Cửu không có nói ra, cũng không bận tâm nữa.
...
Bạch Thụy không biết hai cha đang nhung nhớ mình, cậu cuộn người trên sofa cầm kịch bản Sùng Minh đưa hôm qua chăm chú đọc.
Khương Sầm một thân đồ bộ hưu nhàn nhưng xa xỉ thoải mái ngồi bên cạnh. Hai chân dài miên man săn chắc bọc trong lớp quần ống rộng bắt chéo. Ở trên đùi đặt một chiếc ipad, ngón tay thon dài như một tuyệt tác lâu lâu khẽ lướt. Ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình, biểu tình nghiêm túc mang theo mị lực chết người không thể che giấu còn đặc biệt hút mắt.
Lướt một hồi lại cảm thấy bên cạnh có ánh mắt cẩn thận lại nóng rực nhìn mình.
Hắn quay đầu qua, không ngoại lệ bắt gặp cặp mắt to đen láy kia.
"Làm sao?"
Hắn trầm giọng hỏi.
Bạch Thụy theo bản năng nuốt nước miếng, cẩn thận đưa kịch bản trong tay ra.
"Rốt cuộc tôi phải làm gì vậy?"
Với khả năng của cậu, đọc một lần là muốn nát nhừ quyển sách mỏng này rồi. Bảo cậu nghiền, cậu cũng không biết mục đích là gì, sao mà nghiền ngẫm được. Nếu đọc giải trí thì dễ hiểu.
Khương Sầm nhìn chằm chằm vào mặt cậu một hồi, cuối cùng cũng nhận mệnh rằng cậu thật sự không biết gì cả.
"Sùng Minh không có nói cho em, rằng em nên làm gì?"
Giọng hắn trầm dễ sợ, đến Bạch Thụy rõ ràng biết hắn không phải nhắm vào mình mà vẫn thấy hơi run rẩy. Nhưng cậu vẫn là thành thật lắc đầu.
Khương Sầm trong lòng lập tức nghĩ không biết có nên đổi người trợ lý mới cho tiểu minh tinh hay không, vừa nhận kịch bản từ trong tay cậu.
Sùng Minh vừa trở về nhà không hiểu mà đánh cái rùng mình, sau lưng như có gió lạnh thổi vù vù. Hắn không hiểu tại sao trong nhà ấm áp mà hắn lại thấy lạnh, nhưng nghĩ sắp tới phải chạy đôn chạy đáo với tiểu minh tinh nhà mình, hắn vẫn là chạy vào tắm nước ấm lại nghỉ ngơi cẩn thận tránh lại bị bệnh thì nguy. Khó khăn lắm mới được hoạt động như một trợ lý đúng nghĩa, không thể mới ra trận đã tự thất thủ trước được.
Hắn nếu biết bản thân vì ỷ y mà khiến cho tiểu chủ nhà mình một chút đều không hiểu ý đồ của hắn khi hắn đưa kịch bản cho cậu, để rồi khiến Khương tổng nảy ra suy nghĩ muốn đổi hắn đi thì nhất định sẽ khóc thét.
Mà cũng tại hắn, Bạch Thụy mới vào nghề, chưa nói có biết kịch bản hắn đưa sẽ gạch đỏ dưới vai diễn muốn cho cậu thử, chỉ nói cậu vốn không rõ hắn đưa kịch bản cho cậu để làm gì thôi thì hắn vẫn phải nhận trách nhiệm rồi. Cho dù lúc đó hắn nói vai diễn của cậu là gì thì chưa chắc cậu đã hiểu kịp lời hắn.
Cứ thế mà ra tình huống dở khóc dở cười này.
Khương Sầm tuy không phải diễn viên nhưng hắn chỉ cần nhìn là hiểu rồi. Chỉ có thể nói tiểu minh tinh của hắn cái gì cũng không biết mà thôi. Còn có hiểu hay không chuyện này cần phải quan sát thêm. Trước mắt thì hắn thấy cậu ngốc nghếch thôi, cũng không đến mức cho rằng đơn thuần khờ khạo là không thông minh.
Cơ mà chuyện cậu cái gì cũng không biết hắn không phải đã sớm đoán được ở thời điểm lần đầu nhặt cậu về rồi sao. Vậy nên hắn chỉ có thể đổ hết tội lỗi lên đầu Sùng Minh.
"Đây là vai diễn em sẽ thử. Tất cả những chỗ có gạch đỏ này đều là lời thoại của em."
Hắn đưa kịch bản đến trước mặt tiểu minh tinh không biết từ lúc nào đã ngồi dựa vào bên cạnh mình, chỉ cho cậu những nơi được gạch chân màu đỏ, âm thanh từ tình có ma lực nói.
Bạch Thụy ngốc ngốc gật đầu, đưa mắt nhìn kịch bản.
"Ý anh là... Tôi phải trở thành nhân vật này sao?"
Cậu hơi hơi hiểu mà nhìn sườn mặt nam nhân hỏi.