Tỉnh lại đầu tiên Bạch Thụy không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy long châu bên trong đan điền vậy mà đầy đến ba phần tư luôn rồi. Cậu thiết nghĩ chỉ cần một trận làm tình như hôm qua nữa thôi thì nó nhất định có thể đầy. Dù cái trận hôm qua cậu ngẫm lại vẫn còn thấy sợ hãi à... Cậu hiện tại chỉ là mang tiên thân thôi chứ không hề có chút tiên lực gì, thật sự là chịu không nổi người kia dày vò kinh khủng như vậy. Thế mà ai đó một chút đều không có tỏ ra bất lực, ngược lại còn thần thanh khí sảng đến không ngờ. Cậu hoài nghi người này mới là tiên nhân chứ không phải cậu.
Bạch Thụy ngốc. Có lẽ lúc bị đánh rơi xuống đầu cậu bị chạm vào chỗ nào cho nên nó mới ngáo ngơ như vậy. Song tu, hai chữ này nó đã nói lên rất nhiều thứ rồi. Nhưng không biết tại sao, cho dù Bạch Thụy đã ngờ ngợ ra Khương Sầm nếu có thể cho cậu khôi phục tu vi thì hắn không hề tầm thường thì giống như quên mất cậu được lợi thì hắn cũng được. Cậu nhận mười thì ít nhất hắn phải nhận được một. Hắn đã khác thường còn thêm song tu với cậu, hắn chỉ có càng thêm mạnh mẽ thôi chứ không thể yếu đi. Cho dù thứ hắn nhận được không mang đến tính chất giống như cậu thì nó vẫn sẽ chuyển hoán thành thứ có lợi cho hắn. Hiện tại hắn có thể sống đến một trăm năm mươi tuổi lại không bệnh không tật ấy chứ.
"Ngốc luôn rồi?"
"A!"
Bạch Thụy bị âm thanh bên tai dọa cho mém chút nhảy dựng. Mà thật, nếu không phải cái eo cậu luôn bị nắm thì có khả năng này rồi. Nhưng âm thanh của hắn cũng đã thành công chứng minh sự tồn tại của mình với tiểu ngốc bức trong đầu đầy những suy nghĩ ngốc nghếch kia. Nếu hai vị phụ huynh nhà cậu mà biết họ nuôi cậu đến vô ưu vô lo như vậy, không biết sẽ nghĩ thế nào.
"Khương Sầm?"
"Chẳng lẽ là người khác? Trác Dịch?"
"..."
Được rồi đi... Đến giờ này rồi mà hắn còn đánh đổ bình giấm nữa.
Cậu chỉ là vô thức gọi một tiếng thôi mà... Người này là thiếu cảm giác an toàn thật hay cố tình gây sự đây... Nhưng mặc kệ là cái nào, vì tương lai hạnh phúc sau này, cậu không thể bỏ qua tâm tình của hắn được.
"Chào buổi sáng! Moa!"
Bạch tiểu hỗn sắc kim long không biết xấu hổ còn đầy bụng ranh mãnh Thụy lập tức lật người ôm cổ nam nhân hôn tới tấp, ý đồ muốn dùng ướt át lúc sáng sớm đi chặn bình giấm của hắn.
Khổ nổi...
"Lúc này là buổi trưa."
Ai đó nhìn thấu được mánh khóe của cậu lạnh tanh sửa lại cho đúng.
"..."
Nhưng Bạch Thụy không phải vì hắn không ăn cậu làm nũng bán manh chọc cho cứng đờ, cậu là bị ý nghĩa trong lời nói của hắn làm cho ngốc. Sau đó cậu gần như là muốn nhảy lên dù cuối cùng vẫn đổ ập xuống người nam nhân nào đó lại. Bạch Thụy ngẩng đầu từ trong ngực nam nhân nhìn hắn với biểu tình hoảng hốt: "Sao lại là trưa rồi!?"
Cậu cảm thấy bản thân chỉ ngủ một giấc thôi, không thể nào đã ngủ lâu như vậy mà một chút cảm giác đều không rõ. Bạch Thụy hoàn toàn không có nghĩ trách Khương Sầm tại sao không gọi mình. Ở trong tiềm thức cậu luôn tự lo cho mình, không tỉnh lại là do cậu, trách được ai. Nhưng hiện tại làm sao, cậu còn phải quay phim. Nếu biết sẽ đến cơ sự này thì hôm qua cậu đã xin Tiêu đạo nghỉ luôn rồi.
Khương Sầm đương nhiên biết cậu tại sao lại gấp gáp như vậy. Hắn điềm nhiên nắm cái eo của cậu cứng ngắt, cố định cậu trong lòng ngực vừa bình thản nói: "Tôi đã xin nghỉ cho em rồi."
"..."
Bạch Thụy nghe lời này thì toàn thân như quả bóng xì hơi xẹp lép ở trên người hắn. Phải ha, còn người này mà. Gì chứ nếu hắn muốn thì chỉ cần nói một tiếng là được rồi. Tiêu đạo sẽ lập tức đem người dâng lên ngay. Ông chủ mà, với lại yêu cầu không hề quá đáng. Khương Sầm lại không phải là một tổng tài không nói lý, sẽ không có chuyện bắt giữ cậu mười ngày nữa tháng đâu mà lo. Cho dù là vậy thì nếu không ảnh hưởng quá trình quay phim thì Tiêu đạo vẫn sẽ đồng ý thôi.
"Sao em lại ngủ lâu như vậy?"
Dù vậy cậu vẫn không quên lầm bầm một cách rầu rĩ. Bạch Thụy hoàn toàn không có ý thức gì về chuyện nhập định, đủ thấy hôm qua cậu mệt mỏi cỡ nào.
"Việc này em có thể hỏi con vật nhỏ em nuôi. Có thể nó biết chứ tôi không biết."
Không hiểu tại sao nhưng trong lời này của hắn Bạch Thụy nghe ra được mùi vị chua chua, đến tiểu Sầm ở bên cạnh còn nghe ra được nữa. Nó không khỏi khổ sở trong lòng, đại giấm tinh này sao lúc nào cũng vỡ bình được hết vậy... Còn đi ghen với nó nữa... Nó không cần đâu!!!
Bạch Thụy mí mắt lật một cái, khẽ đưa mắt nhìn tiểu Sầm ở một bên đang đưa mắt nhìn mình ra hiệu, trong lòng lập tức hiểu rõ. Nhưng đối với người đàn ông tự nhiên nặc mùi giấm này cậu thật không biết làm sao để nói nữa. Cậu nhớ Khương thị không có kinh doanh giấm...
Trong lúc cậu đang tìm cách trung hòa giấm trong lòng, không biết Khương tổng của chúng ta đụng phải cái dây nào mà bất ngờ tha cho cậu. Nhưng mà: "Xem ra là đêm qua tôi đã rất cố gắng."
"..."
"Đành chịu, ai biểu tôi lại có một cái tiểu lẳng lơ bại hoại tinh như em. Nếu không phải tinh khí thần của tôi đầy đủ, nhất định sẽ bị em hút thành túi rỗng."
"..."
Bạch Thụy nghe mà thật muốn cấm dục hắn từ bây giờ ghê luôn. Làm như một mình cậu là có thể chơi được vậy... Khụ! Bạch Thụy bị những hình ảnh mới ngày nào đó bản thân tự chơi mình chọc cho ho sặc sụa không thôi.
Này gọi là tự vả đúng không...
"Sao em ngốc như vậy?"
Khương Sầm đối với cái tiểu ngốc bức tự làm mình bị sặc thật sự là bất lực vô cùng. Hắn vừa vỗ lưng vừa dựng cậu dậy, rót cho cậu ly nước còn không quên mắng cậu. Dạo này hắn thật là mắng đến thuận miệng luôn rồi.
Bạch Thụy trong lòng có quỷ nào dám phản bác tí. nào. Cậu vừa cúi đầu uống nước vừa khẽ lén lút nhìn người đàn ông bên cạnh. Nam nhân từng thớ cơ trên người không biết tập làm sao mà hoàn mỹ đến không có khuyết điểm. Càng nhìn càng khiến người ta chảy nước miếng thèm thuồng không thôi. Cậu có bị hắn quyến rũ đến mất hết lý trí là bình thường thôi đúng không...
"Nhìn chưa đủ?"
Bạch Thụy theo bản năng lắc đầu.
Đến lúc nhận ra cậu mém chút là lại tự làm mình bị sặc nữa. Ánh mắt lập tức không dám nhìn loạn nam nhân nào đó đang cười đến là đáng đánh lại quyến rũ chết người nhìn mình, trong lòng thầm mắng bản thân bị sắc đẹp mê tâm.
Tiểu Sầm ở một bên thật sự không khỏi vì chủ nhân nhà mình bất lực đỡ trán. Cho nên là do chủ nhân tự làm tự chịu, khiến cho người ta được nước lấn tới chứ có phải tự nhiên đâu... Chỉ khổ cho nó...
Cốc cốc cốc...
Bỗng nhiên lúc này cửa phòng cậu bị người gõ vang, theo sau là tiếng của Sùng Minh: "Bạch Thụy, tôi mang đồ ăn đến."
Bộp!
Bạch Thụy còn chưa kịp làm gì đã bị một cái chăn phủ lên, trùm đến kín mít. Trước mặt lập tức chỉ toàn là một màu đen.
Vốn còn định cựa quậy nhưng một giây sau đó đã có tiếng Sùng Minh mở cửa đi vào. Bạch Thụy chỉ đành ngồi im trong đó, có điều khóe miệng lại vô thức cong lên đến chính mình còn không nhận ra. Chính là một bộ bị mê hoặc đến không có phương hướng bản thân còn không tự phát giác.
"Khương tổng..."
Sùng Minh nhìn không thấy minh tinh nhà mình mà chỉ thấy mỗi mình người đàn ông trên người chỉ mặc một cái quần ship nam tính thì không khỏi nghi hoặc một chút. Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện trên giường còn có một ngọn núi nhỏ phủ bằng chăn nữa thì lúc này mới hiểu ra. Hắn không đợi Khương Sầm nói tiếng nào đã chủ động nhanh nhẹn bày thức ăn ra bàn, tựa như cái cách hắn vào phòng mà không đợi ai cho phép. Đáng lẽ hắn sẽ bị ai đó dùng ánh mắt lạnh lùng giết chết, bởi vì nếu không phải ai đó nhanh thì tiểu minh tinh của y đã bị người ta thấy hết rồi. Nhưng chính là ai đó lại không như lẽ thường mà chỉ ngồi im, ánh mắt từ đầu chí cuối đều chỉ nhìn cái ụ to trên giường.
Thật ra chuyện rất dễ hiểu. Đây là phòng của Bạch Thụy, Sùng Minh cho dù quen thuộc đúng ra vẫn nên đợi Bạch Thụy ra mở cửa. Đặc biệt là bên trong còn có Khương Sầm. Nhưng lúc này chính bởi vì có hắn có nên Sùng Minh mới chỉ đánh tiếng xong đã đi vào. Nguyên nhân là bởi vì phòng của họ xung quanh còn có những người khác. Cái việc ở cửa chào hỏi nhau là chuyện rất bình thường nếu vô tình bắt gặp. Lúc này Bạch Thụy ra là không có khả năng, Khương Sầm thì càng chết. Cho dù là một trong hai người chỉ lên tiếng một chút thôi hay Sùng Minh ngừng ở ngoài cửa lâu hơn đều có khả năng chịu người ngoài hỏi đến. Cho nên việc Sùng Minh tự ý đi vào mới không bị Khương Sầm xử đẹp. Đương nhiên Sùng Minh vẫn phải biết lúc này mình vào được. Nếu không để hắn vào đúng lúc hai người kia đang... Khó nói hắn có bị giết không.
Sùng Minh sau khi làm xong mọi thứ không có chần chừ trong phòng lâu. Hắn cầm lấy đồ bẩn của hai người họ, nói một tiếng buổi chiều đến đón Bạch Thụy rồi rời khỏi phòng ngay.
Lúc hắn đi tiểu Sầm cũng chít một tiếng nhảy xuống đất chạy theo hắn luôn. Sùng Minh đón lấy nó, ra khỏi phòng hắn mới không nhịn được hỏi: "Sao ngươi còn sống được vậy? Hôm qua quên mất mang ngươi theo."