Không biết có hên hay không nhưng cậu em nào đó của Khương tổng đã phồng lên cứng ngắt, muốn đâm phá hai lớp quần nhảy ra ngoài rồi. Dù vẻ mặt của hắn vẫn không khác bình thường... Đương nhiên nếu không tính cặp mắt sâu hun hút như vực sâu chứa đầy cảm tình khiến người run rẩy đang nhìn vào ai đó đã an vị trên chiếc giường trắng lại không trắng bằng cậu rồi. Ánh mắt kia chỉ hận sao không đem cậu ăn đến sạch.
Bạch Thụy trong lòng mang ý xấu cũng bị hắn nhìn đến toàn thân nổi lên phản ứng chân thật. Đóa hoa phía sau bị giấu giữa lớp áo sơ mi và nệm giường khẽ co rút vài cái thể hiện tâm tình của chủ nhân nó. Chú chim phía trước lại không giấu được nhiều mà tiết lộ triệt triệt để để cho người đàn ông biết cảm xúc của cậu.
Khương Sầm cùng cậu đối mắt mấy giây, bỗng nhiên ngã người dựa vào lưng chiếc ghế King vua bằng da cao cấp trong căn phòng tổng thống. Hắn mặc kệ cậu em đang kêu gào, cực nam tính mà bắt chéo đôi chân thon dài săn chắc của mình. Khủy tay hắn chống lên thành ghế. Bàn tay với ngón ngón hữu lực tuyệt đẹp lại đỡ lấy một bên thái dương rồi dùng một biểu tình, một ánh mắt cao ngạo bá đạo chết người khẽ hất cằm, liếc mắt nhìn tiểu minh tinh bại hoại bên kia lãnh liệt ra hiệu.
Mặt Bạch Thụy bất giác đỏ ửng lên khi nhìn thấy người đàn ông quyến rũ chết tiệt như vậy, giống như e thẹn lại không dám cùng người đàn ông kia đối mắt mà khẽ cụp mi xuống. Vốn dĩ là cậu câu dẫn hắn, không hiểu sao lúc này lại giống như hắn câu dẫn cậu vậy. Nhưng nghĩ đến bản thân là muốn dùng cách này để làm gì, Bạch tiểu hỗn sắc kim long Thụy vốn đã không sợ trời không sợ đất mà còn thành thật không biết ngại ngùng là gì mỗi khi cầu yêu với người đàn ông là lập tức lấy lại bản tính của mình đem ra dùng ngay.
"Khương Sầm... Anh muốn nếm thử cái gì trước..."
"..."
"Cái này được không..."
Tiểu bại hoại vừa nói vừa vươn bàn tay nữa bị ống tay áo dài che mất chạm vào khỏa anh đào bên dưới lớp sơ mi. Trong lúc đó cậu cũng không quên bóp nhẹ, vân vê nó.
"A... Khương Sầm..."
"..."
"Khương Sầm ư... Ngứa quá... Muốn anh cắn một cái..."
Bạch Thụy bị ánh mắt như muốn bóc trần cậu của người đàn ông và kích thích do vải vóc ma sát với nơi nhạy cảm chọc cho dần dần mất đi lý trí, lời sắc tình gì cũng dám nói. Càng ngày càng trở nên phóng túng mà vừa tự sờ soạn mình vừa ngân nga quyến rũ ngọt ngào mời gọi ai đó đang bị cậu câu đến đỏ cả mắt, hận không thể đem cậu nuốt vào bụng.
Cậu một tay chống nệm giường khẽ nghiêng người lại khẽ ưỡn ngực về phía màn hình điện thoại, một tay ra sức ngắt nhéo bé đậu của mình đến dựng đứng lên. Áo sơ mi bị cậu dày vò mà khẽ kéo cao một chút, để lộ hoàn toàn cặp chân trắng nõn cùng bé chim từ lúc nào đã dựng cao lên khóc chít chít đáng thương với hắn. Bạch Thụy tuy chưa từng có kinh nghiệm gì về chuyện này hành động không thể nói là thành thục cỡ nào, nhưng lại đủ sức đốn ngã người đàn ông trước đó chưa từng có quan hệ tình ái với ai còn sớm đã nhớ thương cậu mê đắm đến không biết đường về rồi. Có điều đối với Bạch Thụy đã có nhiệt tình long loại mãnh liệt, một khi cậu rơi vào thứ bản năng kia của mình rồi thì sẽ tự nhiên biết nên làm sao bày ra dáng vẻ khiến người chịu không nổi thôi.
"Khương Sầm ư... Nó nhớ anh rồi nè... Hư..."
Vốn dĩ Bạch Thụy cũng không có ý định gài kỹ mấy cái nút áo. Trước đó chỉ khẽ gài có ba cái ở giữa, cứ như vậy theo động tác của cậu mà dần dần buông lơi hai cái phía trên, nhất thời chỉ còn lại một cái ở gần bụng nhỏ. Cổ áo mở rộng trễ hẳn một bên vai đến tận khủy tay cậu đang chống xuống nệm, để lộ khỏa trân châu không được yêu thương bên kia. Nó rơi vào mắt ai đó lại khiến hắn hận không thể nắm lên chơi đùa. Nhưng dù không tự mình làm được thì hắn vẫn có thể mở miệng.
"Chơi bên kia."
"A?... Hư..."
"Ngoan, sờ bên kia đi."
Ai đó nữa dụ dỗ nữa lại mạnh mẽ ra lệnh cho tiểu ngốc bức đã muốn bởi vì cảm xúc nguyên thủy mà biến thành quyến rũ chết người mau mau yêu thương báu vật đang bị vắng vẻ bên kia của hắn nữa.
"Ư đây sao..."
Bạch Thụy lúc này đã hiểu được, ánh mắt ướt át mơ hồ nhìn nam nhân bên kia vừa đưa tay còn lại lên khẽ ưỡn ngực cao hơn rồi bắt đầu xoa xoa bé đậu bên kia.
"Ngoan lắm... Nắm lấy, kéo ra. Ân, xoắn tròn. Giỏi lắm!"
Nam nhân đặc biệt hài lòng với biểu hiện của cậu. Ánh mắt hắn sâu thẳm vừa dùng chất giọng khàn khàn nam tính nhiễm đầy sắc dục chết người kia dẫn dắt tiểu minh tinh của hắn tự mình chơi đùa chính mình đến rên rỉ mất hết lý trí. Nhưng chính bản thân hắn còn không phải đã bị chọc đến cậu em cứng như đá, không thể không đem nó giải phóng ra bên ngoài.
"Ưm!... Muốn anh... Ngứa quá..."
Bạch Thụy lần đầu tiên tự mình chơi mình như vậy, ấy thế mà chơi đến bản thân chịu không nổi. Từ lúc nào mông tròn trần trụi đã khẽ ma sát với nệm chăn bởi vì nơi nào đó trở nên ngứa ngấy khó nhịn còn giống như rỉ ra nước.
"Tiểu bại hoại ngứa chỗ nào?"
Hắn biết còn cố hỏi, tay lớn lại đã nhịn không được chạm lên cậu em của mình mà nhẹ tuốt. Hắn vậy mà bị tiểu hỗn đãng kia câu đến mức tự mình an ủi. Phải biết rằng ba mươi năm làm người của hắn chưa từng tự thỏa mãn bao giờ. Đôi khi khí huyết mãnh liệt vào buổi sáng sớm khiến hắn ở trong giấc mộng nhịn không được mà bắn ra thôi. Trong lúc tỉnh táo hắn chưa từng bị bản năng chi phối đến mức không khống chế được hành vi của mình. Lần đầu tiên hắn bị người chuốt thuốc lại là cùng tiểu bại hoại này dính lên. Từ đó tìm không ra lối thoát nữa...
"Ngứa ở đây này ưm..."
Bạch Thụy trong lúc mơ hồ lại bởi vì góc độ camera mà không nhìn thấy được động tác của hắn. Người đàn ông kia dù bên dưới căng phồng như vậy nhưng biểu tình trên khuôn mặt lại chưa từng thay đổi, chỉ đó đôi mắt là khiến cậu nhìn vào là thấy nhộn nhạo hết cả lên thôi. Vừa nghe hắn hỏi cậu đã hơi chu mông lên, vừa đưa tay sờ xuống nơi mềm mại bị cậu mài đến có chút ướt vừa mềm nhũn nói.
"Xoay mông lại đây tôi xem."
Đáng chết em. Không có tôi ở đó mà em còn có thể bại hoại như vậy. May mà không có người thấy, nếu không tôi sẽ cho em biết tay.
Bạch Thụy còn không biết hành vi của mình bất ngờ gây ra tác dụng phụ mà sau đó đã có đoạn thời gian khiến cho cậu dục tiên dục tử đến chết đi sống lại. Cậu nghe hắn hỏi thì lập tức lổm ngổm bò dậy, còn rất biết bày ra dáng vẻ quyến rũ nhất, quỳ bò trên giường chu mông về phía hắn còn không quên quay đâu giương đôi mắt nhiễm đầy hoan ái nhìn hắn.
Phựt!...
Một hàng tiếng dứt gãy kéo dài cho thấy ai đó đã đến giới hạn của sự câu dẫn rồi khi nhìn thấy hình ảnh sắc tình bên kia màn hình của tiểu minh tinh nhà mình. Đối diện với màn hình là đóa hoa với mị thịt hồng hồng còn vươn chút chất lỏng trong suốt khả nghi khiến người phun máu.
"Chỗ đó ngứa?"
"Ân... Muốn anh..."
"..."
Khương Sầm cảm giác cậu em giật thình thịch không ngừng trong tay vì lời nói thành thật lại quyến rũ sắc tình của ai đó. Hắn hận không thể bắt máy bay về làm chết cái tiểu bại hoại bên kia màn hình ngay.
"Em làm tôi hài lòng rồi tôi sẽ thương em."
"Anh muốn người ta làm gì a..."
"...Lấy tay tách nó ra rồi cho hai ngón vào. Đúng rồi..."
Hắn vừa nói người bên kia đã không chút chần chừ làm theo. Không chỉ thế, cậu vậy mà dám một lúc dùng ba ngón tay cho vào...
Phụt!
"Ư!..."
Tiếng dị vật mãnh liệt đâm vào mị thịt mềm mại cùng tiếng rên rĩ chết người của tiểu minh tinh... Còn có hình ảnh ba ngón tay vừa vào đã khuấy đảo không có quy tắc bên trong hang động chọc người đỏ mắt. Tất cả đều khiến cho ai đó không chịu nổi chứ không nói cái tiểu bại hoại đã bị khoái cảm làm cho rên rỉ ngọt như đường mật kia.
"A! Khương Sầm... Ư hư..."
Tiểu ngốc bức nào đó còn không biết bản thân đã câu dẫn người kia đến cỡ nào. Trong lúc tự chơi mình còn theo bản năng gọi tên hắn đến dính nị như vậy... Đây là tiết tấu muốn bị hắn chơi chết sau khi hắn về đây mà.
Khương Sầm nhìn con tiểu minh tinh nào đó gần như quỳ sấp trên giường, mặt úp vào nệm chăn, hai tay một banh một móc không ngừng nơi riêng tư của mình đến tiếng nước lách nhách, đã có xu hướng muốn rỉ cả mật ra ngoài còn không quên gọi tên hắn, cậu em đã sắp không chịu nổi nữa rồi. Bàn tay đang nắm vật nóng rực căng đau của mình tuốt đến mức xuất hiện cả tàn ảnh. Mặc kệ bản thân mấy hôm nay đã nghĩ bản thân có phải đã có chút tình cảm không bình thường với con tiểu minh tinh nào đó rồi hay không khi thấy người khác mơ ước đến cậu mà khó chịu không xong, hắn chỉ biết hắn đã muốn bị cái sự bại hoại của người bên kia màn hình ăn chết rồi. Cho dù cậu có là người là yêu gì thì hắn cũng sẽ không buông tha cho cậu.
Cậu chỉ có thể là của riêng hắn mà thôi.
Trác Dịch, Trác gia... Hừ! Có ý đồ với người của hắn, vậy cũng đừng trách hắn rồi.
"A!..."
"Hừ..."
Không biết qua bao lâu, hai thứ âm thanh mang âm sắc khác biệt nhưng đồng điệu quyện vào nhau mới đồng thời vang lên bên trong căn phòng.