Trong một cái chớp mắt cậu như có ảo giác nhìn thấy trong đôi mắt đó một chút hương vị của hỗn độn khiến cậu vô thức nuốt nước miếng. Nhưng giây tiếp theo mọi thứ lại đã như thật sự trở thành ảo giác khiến cậu vô thức đưa mặt lại muốn nhìn cho thật kỹ người trước mặt.
Cho đến thời điểm chóp mũi chạm chóp mũi Bạch Thụy mới nhận ra hành động của mình có bao nhiêu khờ khạo. Nhưng mà cậu muốn chạy cũng chạy không được nữa... Cái eo thon gầy không chút thịt thừa đã bị người nắm trong tay, rõ ràng đối phương không dùng lực nhưng cậu lại không thể nhúc nhích. Ý niệm trong đầu kia nhất thời lại lớn thêm một chút, nhưng cũng đồng dạng khiến cho cậu không cảm thấy sợ hãi đối với hắn như trước đây nữa mà còn có chút thân thiết. Người kia lúc cậu còn ở trong trứng, bản thân là một thanh thần binh không phải vẫn rất hay bắt nạt cậu ư? Bắt nạt còn có thể bắt ra thói quen nữa đó!
"Khương Sầm..."
Cậu nhỏ giọng gọi. Hơi thở thơm ngát vờn quanh chớp mũi ai đó.
"Nhìn cái gì?"
Sự nguy hiểm trong đáy mắt nam nhân không hiểu mà nhạt đi không ít theo âm thanh lấy lòng không tự chủ của người trước mặt. Giọng nói mang theo giọng mũi vì mới ngủ dậy mà từ tính trầm thấp lại khàn khàn tràn ngập quyến rũ. Bàn tay đang nắm lấy eo thiếu niên còn vô thức siết chặt khiến cho hai người họ dán đến kín kẽ, tay chân quấn lấy nhau, hơi thở lại giao triền. Cứ như họ vốn sinh ra là đã mọc ở trên người nhau rồi vậy, thân mật lại khăng khít gần gũi nhất.
"Nhìn anh. Có ai nói với anh là đôi mắt anh rất đẹp chưa?"
Con tiểu hỗn sắc kim long nào đó bắt đầu phát huy miệng lưỡi ngọt như mật, tìm cớ lấp liếm cho qua chuyện. Nhưng mà cậu lại không có nói sai, đôi mắt của Khương Sầm thật sự rất đẹp. Tù đường nét vành mắt cho đến lông mi dày mà dài còn xếp hàng đều đặn tựa như một mũi kiếm. Tròng mắt màu mặc thạch đen đặc không chút tạp chất... Mỗi lần cậu nhìn đều như bị nó hút lấy, không thoát ra được. Người ta nói đôi mắt là cửa sổ của hỗn độn. Hỗn độn ở đây không phải hỗn độn nơi tận cùng của Đại Thiên mà là thế giới trong tinh thần hải của một người. Nó có thể phản chiếu đầy đủ bản chất bên trong vào những khoảng khắc chủ nhân thả lỏng nội tâm. Cho nên cậu thà tin trước đó bản thân đã nhìn đúng, ít nhất cậu cảm thấy người trước mắt thân thiết hơn nhiều. Cậu sẽ không sợ hắn nữa, còn sẽ bất giác lấy ra tính tình thật sự của mình đi đối diện với hắn. Con người ta thường thích tránh nặng tìm nhẹ như vậy đó.
Tuy không biết hiệu quả thế nào nhưng ít nhất Khương Sầm bị cảm xúc của cậu ảnh hưởng, đối với những lời cậu nói độ tin tưởng lại cao thêm một chút rồi.
"Không đẹp bằng của em."
Lời này vẫn là một lời nói đúng, tuy nó phát ra từ trong miệng hắn có vẻ hơi khó tin.
Chỉ là Bạch Thụy tin. Trong lòng cậu còn đắc ý vì bản thân đã lừa dối chót lọt rồi. Khóe môi cậu không khỏi nở một nụ cười rực rỡ, ánh sáng trong đôi mắt kia lại càng thêm lung linh: "Đương nhiên rồi! Cha em nói nhìn vào có thể nhìn thấy cả một mảnh tinh hải."
Khương Sầm nhìn con tiểu minh tinh nào đó vừa được khen đã vẫy đuôi đắc ý quên mình đến bật nóc, khóe môi vô thức nhếch lên đến hắn đều không phát hiện ra. Nhưng mà đầu óc đại tổng tài nhạy bén vẫn là bắt được tin tức từ trong câu nói nghe thì phóng đại nhưng hắn lại không chút chần chừ đồng ý rồi.
"Cha em?"
Lộp bộp...
Bạch Thụy cảm thấy trái tim mình vừa mới rơi xuống còn vang lên âm thanh thanh thúy. Thôi xong, cậu nhất thời quên mất... Người ta nói quả là không sai, đắc ý thì hại thân... Cậu vậy mà quên, cho dù cậu có hoài nghi người này là thanh thần binh bên người phụ thân mình thì hiện tại hắn vẫn là một linh hồn hoàn toàn mới, không có ký ức trước đây cũng như có đầy đủ nhận thức của một con người thế giới này. Cậu còn đang giấu giếm thân phận không thể dễ dàng nói cho người biết. Cho dù là thời điểm cậu chắc chắn thân phận của hắn thì vẫn không thể tùy tiện để lộ chứ nói chi bây giờ cậu chỉ là hoài nghi thôi. Một không cẩn thận để cho hắn biết, hậu quả cậu thật sự là mơ hồ lại không dám đi thử. Ít nhất là trước khi hắn đối với cậu có đầy đủ sự tin tưởng cậu không có hại đối với hắn thì cậu không thể tùy tiện để lộ. Cậu không có quên người đàn ông cho cậu cảm giác nguy hiểm cỡ nào...
Cậu phải nói làm sao đây nhỉ...
Ủa nhưng mà... Bạch Thụy nhất thời nhận ra. Không phải hắn chỉ là hỏi người thân của cậu thôi sao? Cậu cũng không phải từ tảng đá chui ra, đương nhiên phải có thân nhân rồi. Cậu chỉ cần tiếp tục...
"Đúng vậy. Phụ thân nói em có đôi mắt giống cha. Xem, vừa nghe là biết phụ thân đang trá hình khen cha em."
Nói đến đây Bạch Thụy còn vô thức bĩu môi tựa như ủy khuất lắm. Giọng điệu có đủ sự tự nhiên tựa như đang nói chuyện nhà, một chút phòng bị đều không có. Nhưng chỉ có cậu biết thời thời khắc khắc cậu đều để lực chú ý lên người nam nhân bên cạnh. Đối phương không có biểu tình nguy hiểm như lúc nãy khi nghe cậu nói như vậy nhưng lại đang nhìn cậu bằng một cái ánh mắt kỳ lạ...
Cậu cảm thấy mình có thể lý giải được nguyên nhân. Từ khi sinh ra cậu đã biết mình khác với đại đa số người trong tu chân giới chứ không nói là cả Đại Thiên. Cậu có hai người cha. Cậu còn là từ bụng cha mình chui ra, không phải được nhận nuôi. Nhưng nam nhân sinh con có thể nói là hiếm như phượng mao lân giáp, còn là chuyện rất khó tin. Cậu nghĩ ở đâu thì cái khái niệm này đều sẽ không thay đổi. Nếu không nói rõ ra thì người ta sẽ cho rằng cậu là được nhận nuôi, không phải con ruột của họ. Bản chất tiên cốt là hoàn mỹ nên trông cậu cũng không hẳn giống họ. Mà người có thể giống người cái mắt cái mũi, không nhất định phải là cùng huyết thống mới có thể giống. Chỉ có thể từ trong huyết mạch mới phán đoán đến được sự thật thôi.
Thật ra cậu đã nghĩ nói như vậy có nên không. Nhưng nam nhân bên cạnh cậu không phải hạng tầm thường. Cho dù hắn không phải người tu chân thì cậu vẫn biết không thể khinh thường tư chất của nhân loại trong ba ngàn thế giới. Nếu cậu nói dối thì rất dễ bị hắn nhận ra. Chẳng bằng cậu nói thật lại không nói hết, có khi sẽ chót lọt...
"Dậy thôi."
Không rõ hắn có nhìn ra được tâm tình thấp thỏm của tiểu minh tinh bên cạnh không, nhưng Khương Sầm không lại tiếp tục bàn đến chuyện này nữa mà vừa nói vừa trước tiên đứng lên rời khỏi giường.
Bạch Thụy lén lút nhìn theo thân hình hoàn mỹ của hắn trong lòng lại không khỏi vô thức thở ra một hơi. Hù chết bảo bảo...
Tuy không biết đối phương nghĩ thế nào, làm sao lại buông tha cho cậu dễ dàng vậy nhưng tránh được lúc nào hay lúc ấy thôi.