“Sao vậy? Không phải đã xong rồi sao?”
Bạch Thụy ngơ ngác hỏi lại.
“Anh quên nói với em, đạo diễn Tiêu mời cả đoàn phim đi ăn bữa tiệc ra mắt.”
Sùng Minh đứng bên cạnh trả lời thay Tô Miện. Hắn rõ ràng là không nhớ nên khi nghe Tô Miện nói thì lập tức vỗ trán cái bộp tỏ vẻ hối lỗi.
“Giờ nói cũng không muộn.”
Tô Miện nhún vai nói.
“Tiểu Sầm thì sao?”
Bạch Thụy ngược lại không có dị nghị, chỉ nhìn Sùng Minh hỏi.
“Nó có người chăm sóc rồi, cậu cứ yên tâm.”
Sùng Minh nhìn cậu ẩn ý nói. Bạch Thụy hiểu được. Nhất định là người kia thay cậu chăm.
“Tiểu Sầm là ai?”
Tô Miện nghe cuộc nói chuyện của hai người thì buột miệng hỏi.
“Thú cưng của cậu ấy.”
Sùng Minh theo bản năng muốn nói tổ tông nhưng nữa đường nhịn lại.
“Là con gì vậy?”
Tô Miện có vẻ rất hứng thú, lại hỏi.
“Chuột hamster.”
Bạch Thụy hờ hửng đáp.
“Ớ?”
Tô Miện thật sự không ngờ Bạch Thụy lại nuôi cái vật nhỏ như vậy, nghệch mặt nhìn cậu không tin được.
“Nó rất dính người, còn rất khó hầu hạ.”
Sùng Minh cuối cùng vẫn không nhịn được mà chê cười tiểu tổ tông kia. Thật ra nói thì nói vậy, chứ một con vật nhỏ, có gì khó chăm. Đơn giản là vì nó so với hắn có địa vị hơn, chăm sóc phải cẩn thận lại còn không thể nặng lời không thể hung dữ mà thôi.
“Đáng yêu vậy á? Dễ nuôi không?”
So với hắn thì vẻ mặt của Tô Miện khi nghe thấy điều này trông rất háo hức. Thái độ của cậu ta chẳng khác nào nếu Bạch Thụy nói dễ nuôi thì cậu sẽ lập tức chạy đi nuôi một con ngay vậy.
Cuối cùng dưới sự cật lực bôi đen của trợ lý mình và Sùng Minh, Tô Miện đã chịu từ bỏ ý nghĩ muốn nuôi một con hamster trong đầu.
Ngược lại là Bạch Thụy lúc trên đường đến nơi tổ chức tiệc chúc mừng thì thủ thỉ nghiêm túc với Sùng Minh là: “Anh ở trước mặt nó đừng có nói xấu nó như vậy, nó sẽ không vui, không cho anh chạm vào đâu.”
Đúng là tổ tông, Sùng Minh trong lòng nghĩ khi nghe cậu nói vậy.
Nhưng hắn thật sự cảm thấy con vật nhỏ kia từ khi về với Bạch Thụy lại càng có linh tính, hắn không muốn bị nó ghét nên quyết định để lọt tai mấy lời Bạch Thụy nói.
Xe dừng trước nhà hàng Hạt Sóc, Bạch Thụy không giống những minh tinh khác trùm đến kín kẽ nhưng cũng chỉ có hai con mắt lộ ra ngoài. Có điều cậu lại không cần sự hộ tống của Sùng Minh mới thuận lợi tiến vào nhà hàng được. Ngược lại là đám người kia, bởi vì hiện tại trời còn sáng nên họ đến mắt đều phải che, dưới sự che chở của trợ lý mình mới thành công lần lượt chạy vào phòng riêng đoàn phim đã đặt trước.
Một đoàn làm phim của họ tính cả diễn viên lẫn nhân viên hậu cần, trang điểm, trợ lý minh tinh các kiểu thì chỉ từ tầm ba bốn mươi người thôi. Ban đầu Bạch Thụy nghĩ là như vậy. Nhưng lúc vào phòng bao, ngồi một hồi lại nhìn thấy vài người nữa đi vào Bạch Thụy mới biết bên phía nhà đầu tư cũng có tới vài người. Buổi tiệc này thật ra là do bên phía nhà đầu tư tổ chức theo thông lệ. Mục đích là để cho các diễn viên biết rõ họ, tránh đắc tội với người không nên đại loại vậy, vân vân và mây mây.
Bạch Thụy nghe vào tai, hiểu rõ thì thôi.
Cậu không có giống những người khác đi mời rượu mấy người kia, ngược lại ngồi ở một chỗ chỉ lo ăn uống của cậu. Hình ảnh này đương nhiên không lọt được khỏi ánh mắt soi mói của nhiều người. Nhưng chính là Sùng Minh ở bên cạnh chưa từng nói cậu phải làm gì nên cậu cứ thế bình tĩnh thản nhiên như không.
Người không biết thì cho rằng Bạch Thụy quá mức kiêu ngạo không biết tốt xấu. Người biết Sùng Minh là người đại diện của Bạch Thụy như Tô Miện thì cảm thấy kỳ quái. Nếu nói Bạch Thụy mới vào nghề nên chẳng biết gì thì thôi, nhưng chẳng lẽ Sùng Minh cũng không biết? Vậy mà anh ta còn bình thản ngồi đó… Tô Miện không khỏi nghĩ Bạch Thụy phía sau thật sự có người, còn không hề đơn giản. Tiêu Tầm không rõ như Tô Miện về thân phận của Sùng Minh nhưng ông không có giống những người khác mà im lặng giữ lại một tia phỏng đoán về Bạch Thụy trong lòng.
Còn bản thân Sùng Minh nghĩ gì đâu? Hắn nghĩ với thái độ dung túng của Khương Sầm đối với Bạch Thụy, lại thêm thân phận nhà đầu tư… Cho dù hôm nay Khương Sầm không đến thì hắn vẫn có thể gìn giữ cho Bạch Thụy được. Cũng xem như giữ mặt mũi cho Khương Sầm.
“Đây là Tô Lạc phải không?”
Miệng Bạch Thụy còn đang gặm đùi gà thì nghe có người nhắc. Cậu theo bản năng ngẩng đầu lên, nhưng miệng vậy mà không chịu buông thịt xuống. Có điều, bởi vì nhan sắc gần như cứu rỗi tất cả khuyết điểm nếu có của cậu, cho nên hình ảnh có phần bất nhã lúc này không khiến cậu trở nên khó coi mà ngược lại, nó khiến cậu trông có vẻ ngốc nghếch đáng yêu… Ừ thì Bạch Thụy luôn trông khờ khạo như vậy nên chẳng có gì đáng nói cả. Chỉ là người không ưa cậu thì đương nhiên sẽ không cảm thấy cậu đáng yêu rồi. Họ chỉ thấy cậu làm bộ đáng ghê tởm mà thôi.
Người hỏi cậu là một trong ba nhà đầu tư - Lữ Ngạn. Ông ta có thể nói là nhà đầu tư cố định, đã hợp tác với Tiêu Tầm từ thời điểm đầu tiên trong sự nghiệp đạo diễn. Người trong đoàn làm phim rất quen thuộc ông, lại thêm tính tình ông không tệ, nghe nói chưa từng có chuyện mờ ám với minh tinh trong đoàn cho nên nhân duyên đặc biệt tốt. Hiện tại khi ông hỏi Bạch Thụy thì thái độ không có gì khác thường khiến người ta không biết ông đang nghĩ gì. Nhưng một vài người lại đang đợi xem Bạch Thụy ăn quả đắng vì sự kiêu căng của mình.
Lúc này Bạch Thụy mới bất giác nhận ra, không biết từ lúc nào mà đám người minh tinh và cả Tiêu Tầm cùng mấy nhà đầu tư đều đã dồn đến trước bàn của cậu rồi. Hiện tại cả đám nhìn cậu như nhìn sinh vật ngoài hành tinh ấy, biểu tình… Bạch Thụy không muốn hiểu.
Sau khi nhận ra hoàn cảnh xung quanh thì cậu không đợi Sùng Minh nhắc đã buông cái đùi gà trong miệng xuống. Nhưng cậu không biết nói gì nên chỉ giương mắt nhìn họ. Thái độ bình tĩnh biểu thị biểu tình đã chuẩn bị xong tinh thần lắng nghe lời hay của cậu khiến Tiêu Tầm không khỏi bất đắc dĩ. Sùng Minh kinh qua đủ sóng gió lúc này ngược lại không có tỏ ra thờ ơ mà nhàn nhã đứng lên. Có điều hắn lại không thể hiện chút thái độ giống như muốn răn dạy gì Bạch Thụy như người khác đã nghĩ, vậy mà còn thay cậu mở miệng đáp lời Lữ Ngạn: “Cậu ấy có phần hơi ngốc, mấy vị đừng để ý.”
Vốn dĩ là thái độ khép nép, thế nhưng biểu tình của Sùng Minh lại giống như bao che dung túng cho Bạch Thụy. Điều đó khiến cho mấy người đang âm thầm tính toán trong lòng ngờ vực không thôi, đồng thời không khỏi suy tư nhiều ơn nếu muốn mở miệng nói ra điều gì vào lúc này. Trong lòng họ suy nghĩ gì không ảnh hưởng đến người trong cuộc. Ngược lại Lữ Ngạn không có giống như họ mong đợi tỏ ra không vui với thái độ của Sùng Minh và Bạch Thụy. Ông ấy nghe xong thì cười nói: “Nhìn là biết rồi. Nhưng ở trong giới này nên xã giao nhiều một chút mới tốt, tránh cho người ta nói này nói nọ.”