Khương Sầm còn đang ngờ vực vì suy nghĩ kỳ quái vừa lóe lên trong đầu một cách khó hiểu thì bị hành động này của cậu làm cho kinh ngạc. Nhưng hắn cũng không chối từ mĩ vị đưa đến cửa, quái dị trong lòng không cần cố gắng nhiều đã bị hắn ném ra sau đầu, lập tức đảo khách thành chủ mà cuốn lấy môi lưỡi thơm ngọt kia, day dưa lên.
Cả gian phòng nghỉ cho khách không ngừng vang lên âm thanh sắc tình khiến người đê mê, mặt đỏ tai hồng.
Hai người trên giường lần đầu trải qua vui thích đều phóng túng quên mình làm bậy.
Còn ở sâu thẳm nơi đan điền đã nhiều ngày không có động tĩnh của thiếu niên nguyên hình là một con hỗn kim sắc long duy nhất tại tu chân giới lúc này lại run lên, long châu chậm chạp chớp tắt một cách yếu ớt nhưng rõ ràng.
Có điều người đàn ông lần đầu nếm qua ngon ngọt không có tâm tình nào để ý chút biến hóa ở cuối nơi kết hợp của hai người, vẫn luôn chuyên tâm cày cấy gieo mạ. Không nói hắn, đến cả chủ nhân của long châu đều mãi lo hưởng thụ, không có để ý.
Đến lúc nhớ ra lại tiếc hùi hụi không ngừng.
Tựa như lúc này, mặc kệ Sùng Minh không ngừng nói mấy thứ lịch trình loạn thất bát tao cho Bạch Thụy nghe thì cậu cũng nghe không vào.
Sùng Minh làm trợ lý kiêm người đại diện cho Bạch Thụy đã hai tháng, bắt đầu từ lúc cậu gia nhập giới giải trí đến giờ. Tuy Bạch Thụy lúc này chỉ mới tham gia những hạng mục nhỏ, chủ yếu là chụp ảnh quảng cáo cho hãng thời trang nào đó, đến một tiết mục tầm cỡ cũng không có, đến nổi còn chưa dấn thân vào nghề diễn viên, thế nhưng với sắc đẹp này của cậu, vẫn là thành công để lại một tia cảm giác kinh diễm không sao quên được trong lòng người qua đường mỗi khi bắt gặp hình ảnh của cậu đâu đó.
Mà làm trợ lý kiêm người đại diện cho Bạch Thụy thật ra rất sướng, cũng rất thoải mái. Chỉ là Sùng Minh lại có một điều không thể nào hiểu nổi.
Tựa như lúc này, Bạch Thụy ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sau xe bảo mẫu, hai tay giao nhau thật nhẹ đặt hờ ở bụng dưới, đôi mắt với hàng mi cong khiến người ganh tỵ nhắm lại tự nhiên, chỉ thiếu khoanh chân nữa thôi là đúng tư thế của mấy bậc tu tiên trong tiểu thuyết rồi.
Sùng Minh thật sự là không hiểu a...
"Bạch Thụy?"
"Bạch Thụy? Cậu có nghe anh nói không đó?"
Hắn hét toáng lên dọa Bạch Thụy giật bắn mình, bất đắc dĩ mở mắt ra nhìn hắn. Cũng may không phải đang chuyên tâm nhập định, chứ bị hắn phá rối như này không tẩu hỏa nhập ma mới là lạ.
"Em đều nghe cả mà, anh cứ nói đi."
Bạch Thụy lòng đầy phiền não nói.
"Rốt cuộc cậu đang làm cái gì thế? Anh sắp tin là cậu đã gia nhập cái tà phái không biết nào ở đâu rồi đấy. Sắp tu thành chánh quả chưa?"
Hắn không nhịn được cười trêu chọc cậu.
Bạch Thụy tuy đầu óc đơn giản lại chỉ mới đến địa cầu được hai tháng, cũng mới quen biết Sùng Minh tận đó thời gian nhưng cậu vẫn biết hắn đang nói đùa. Vậy nên cậu nhún nhún vai tỏ vẻ chứ không trả lời.
Sùng Minh không còn gì để nói với Bạch Thụy nữa. Thứ nên nói hắn đều nói hết rồi, mà nó có vào tai Bạch Thụy hay không hắn không biết, cũng bất lực không muốn bận tâm nữa. Hắn phải công nhận làm trợ lý cho minh tinh chưa nổi thoải mái thật đó.
Nhưng ở lúc Bạch Thụy nghĩ sẽ yên bình cho tới lúc về đến nhà lại nghe Sùng Minh nhỏ giọng cẩn thận hỏi cậu.
"Tiểu Thụy, gần đây... Gần đây Khương tổng có tìm cậu không?"
Bạch Thụy bị câu hỏi này làm cho ngẩn ra. Cậu nhìn vẻ mặt lắm lét của Sùng Minh mà ngờ nghệch, thật lâu không có phản ứng.
Sùng Minh lại tưởng nguyên nhân là do Khương tổng không có quan tâm tiểu tình nhân bé bổng này, khiến Bạch Thụy tổn thường mới có biểu tình như vậy. Nhưng thật sự đâu?
Khương tổng là ai?
Bạch Thụy mơ màng một hồi vẫn không nghĩ ra được Khương tổng trong miệng hắn là người nào.
Cũng không thể trách Khương Sầm cái tên này lọt không nổi đầu óc của Bạch Thụy.
Bạch Thụy tuy mới đầu chẳng biết chút gì về thế giới khoa học kỷ thuật này, thế nhưng sau đó cậu đã biết cái gì gọi là kim chủ, là bao nuôi, làm ấm giường các kiểu. Mà sau một hồi bổ sung kiến thức thì ấm giường thứ thuật ngữ này đến trong miệng Bạch Thụy chính là song tu của tu chân giới.
Chỉ là biết thì biết, có điều tình huống lúc đó rất lắc léo, còn nhanh gọn chóng vánh, hôm sau hợp đồng gửi đến cho cậu ký, Bạch Thụy còn không kịp nhìn tên của nam nhân kia là gì nữa. Lại thêm hai tháng chưa từng thấy, song tu một trận xong người lại chạy, đến nay đã là một tháng nữa rồi, bảo sao Bạch Thụy biết cho được.
Lại nói đến tình huống lúc Bạch Thụy mới đến địa cầu...
Bạch Thụy dùng một ngàn năm từ khi sinh ra, chỉ thiếu một bước là đến cấp bậc Thiên Vương, nhưng một bước đó đi trước lại là kiếp nạn này.
Thiên kiếp vừa giáng cậu đã bị đập cho mất hết tu vi, long châu không nát nhưng lại lọt vào trạng thái ngủ say. Người thì... Bị đánh rớt xuống nơi này, không một mảnh vải che thân nằm giữa đường, bất tỉnh nhân sự.
Là Khương Sầm trên đường dự tiệc đêm trở về nhìn thấy, rồi mang Bạch Thụy đi. Sau đó Bạch Thụy cứ thế cùng hắn ký cái hợp đồng kim chủ năm năm, Bạch Thụy lại phải theo yêu cầu của hắn đi làm cái gì mà minh tinh. Cuối cùng là như bây giờ đây.
"Tiểu Thụy? Tiểu Thụy!"
Sùng Minh hỏi một hồi lại thấy Bạch Thụy ngớ ngẩn mãi, buồn cười gọi tỉnh cậu.
"A?"
Bạch Thụy hoàn hồn, cũng nhận ra là mình vừa thất thần.
Nhưng cậu vẫn là hỏi ra: "Khương tổng là ai?"
Sùng Minh bị hỏi mà nghệch mặt ra. Lại nhìn vẻ mờ mịt chẳng biết gì còn tỏ ra chẳng có gì quan trọng nữa của cậu... Hắn thật sự là bó tay, hết nói nổi.
Nhưng chẳng lẽ hắn phải nói thẳng ra Khương tổng là kim chủ của minh tinh nhà hắn sao?
Cái này thật sự có thể đặt ở cửa miệng được à?
Nhưng để cho Khương tổng biết Bạch Thụy đến tên anh ta cũng chẳng nhớ... Thôi Sùng Minh hắn nhận mệnh mà cứu vớt cái khổ chủ này đi vậy.
Thế là hắn mở điện thoại lên, tìm cái tên Khương Sầm, bấm vào tấm hình bán thân của người đàn ông hoàng kim kia rồi đưa cho Bạch Thụy xem.
"Khương Sầm."
Hắn nói, vừa quan sát vẻ mặt của Bạch Thụy.
Bạch Thụy là tiểu thịt tươi đầu tiên mà Sùng Minh biết không xứng chức như vậy đó.
Khương Sầm là loại người gì, bám được lên người anh ta rồi mà không có tỏ ra nóng vội lấy lòng, mấy tháng trời không gặp người, chẳng xúc tiến được mớ tình cảm không nói, đến cả dự án tốt cũng không tranh thủ được. Chẳng lẽ cậu định suốt đời làm một tiểu minh tinh không có tiếng tăm thành tựu gì à?
Bạch Thụy không biết trong lòng Sùng Minh đang oán hận cậu không biết cố gắng, cậu bị dung nhan người nam nhân trong điện thoại thu hút, trong lòng thì à lên "thì ra là anh ta à".
Nói đến người này cậu thật sự không có nhiều ấn tượng. Trừ việc hắn cho cậu nơi ở, cho cậu áo mặc cơm ăn, cho cậu công việc, còn có... Cùng cậu song tu một lần rồi chạy mất thì không còn gì khác.
Vừa nghĩ, Bạch Thụy lại phiền não.
Long châu của cậu vốn là không có chút động tĩnh, nhưng sau khi cùng người này song tu một đêm lại có dấu hiệu sống lại.
Ừm thì cũng chỉ là sống lại thôi, chứ ngoài ra chẳng có lấy một miếng linh khí nào cả chứ nói chi là giúp cậu rời khỏi nơi này.
Bạch Thụy lâu nay vẫn luôn tìm cách khôi phục tu vi, nhưng linh khí nơi này thiếu thốn, gần như là không có, còn chẳng đủ cho cậu cứu sống long châu. Hiện tại long châu tỉnh, nhưng cậu lại không hấp thu được bao nhiêu linh khí. Cứ thế này, biết bao giờ cậu mới về được?
Mà người kia sau khi ăn xong miệng cũng chưa thèm lau đã chạy mất dạng, hại cậu muốn thử nghiệm một chút ý nghĩ trong lòng cũng chỉ có thể ngâm nước để đó.
"Khương tổng thật sự không có lại tìm cậu sao?"
Lúc này câu hỏi của Sùng Minh lại bay đến, kéo hồn Bạch Thụy về.
"Không có."
Bạch Thụy thành thật nói.
"Cậu cũng không biết cố gắng mà tìm anh ta trước sao?"
Sùng Minh ra chủ ý xấu cho minh tinh nhà mình.
Bạch Thụy ngẩn ra.
Tìm anh ta?
Đúng ha, sao cậu không nghĩ ra nhỉ?
Nhưng mà...
"Tìm thế nào?"
Bạch Thụy hơi nghiêng thân về phía Sùng Minh, đôi mắt to tròn đen tựa hỗn độn lúc này lại lấp lánh ánh sao mà nhìn chằm chằm hắn hỏi.