Nhật Ký Thú Cưng III: Còn Đường Sống Nào Tốt Bằng Ôm Đùi Kim Chủ Ba Ba?

Chương 166: Rời đi



"Con nó đang làm gì vậy?"

Bạch Cửu bám vào eo nam nhân bên cạnh, đôi mắt mở to tròn xoe ngạc nhiên nhìn đứa nhỏ mình đã lâu không thấy lại đang làm gì đó cậu nhìn không hiểu tò mò hỏi.

"Không biết."

Người nam nhân ôm lấy bả vai nhỏ của nó, mắt lại nhìn chằm chằm vào người đứa con. Miễn nó không có nguy hiểm là được.

Đúng vậy, họ chính là hai người vốn lúc này nên đang ở Uẩn Thiên thế giới, Bạch Cửu và Bạch Dữ, hai cha của tiểu hỗn sắc kim long Bạch Thụy. Họ nhờ vào một tia dao động đến từ trong huyết mạch tương liên với đứa con mới có thế xé rách không gian tìm đến đây. Trước đó họ đều không biết đứa con ở nơi nào.

"Ngươi có chắc là lúc này không?"

Họ đến là đón Bạch Thụy, thế nhưng hình như vẫn chưa đúng lúc.

"Chính là lúc này. Chỉ là ta không biết mọi chuyện diễn ra như thế nào thôi."

Bạch Cửu gật đầu đảm bảo. Ở lúc này đây nó càng cảm nhận được điều đó mãnh liệt hơn.

Bỗng nhiên đồng tử hai người mạnh mẽ co rụt lại.

Ầm!

Trong ánh mắt của họ, nơi đứa con rơi xuống phát ra một tiếng nổ lớn vang vọng mặt biển vốn không quá mức tối tăm vì được ánh sáng từ du thuyền chiếu rọi. Đồng thời một chùm ánh sáng mang theo mùi thuốc súng khét lẹt nổ tung trên mặt nước, trực tiếp chấn động cả một vùng biển. Vụ nổ khiến cho mặt biển dậy sóng. Sóng đánh vào mạn thuyền cũng đánh tỉnh những người trên thuyền bởi vì biến cố vừa rồi mà chết đứng ở đó.

Thời điểm mặt biển phát nổ, Khương Sầm cách đó tầm nữa hải lý rõ ràng cảm nhận được trái tim mình giống như đều nổ tung theo. Sau đó là tần suất tim đập cứ như muốn đánh văng lòng ngực của hắn, đau nhức càng khiến hắn gập người lại ôm lấy ngực thở hổn hển không ngừng.

"Khương tổng, anh sao vậy?"

Sùng Chinh ở bên cạnh cũng bị âm thanh kia làm cho bất ngờ bỗng nhiên nhìn thấy hắn khụy xuống thì vội vàng đỡ lấy.

"Mau! Cho thuyền chạy hết tốc lực đến chỗ đó! Mau lên!!!"

Tiếng hét của hắn dọa cho Sùng Chinh hoảng sợ. Hắn không kịp nghĩ ngợi gì nắm bộ đàm bên tay lên báo cho thuyền trưởng đem tàu lái đi.

"Bạch Dữ..."

"Suỵt!"

Bạch Cửu bị biến cố mới rồi dọa cho run tim theo bản năng bám vào nam nhân nhỏ giọng dò hỏi nhưng lại bị hắn cản lại.



"Con nó không sao."

Lời này lập tức trấn an Bạch Cửu cũng đồng thời khiến nó bình tĩnh lại. Nó dùng đôi mắt có thể nhìn thấu hỗn độn của mình xuyên qua màn nước tối tăm nhìn đến đứa con bởi vì trận chấn động kia mà đang dần dần chìm xuống.

"Nó đang ngộ đạo."

Âm thanh của nam nhân lại vang lên, bên trong chẳng thiếu sự yêu thương vô bờ bến cùng vui mừng. Bỗng nhiên hắn cảm nhận được cái gì mà hướng tầm mắt về phía bờ biển, cổ họng vang lên một tiếng trầm đục: "Hử?"

Nhưng còn chưa đợi cho Bạch Dữ làm rõ cảm giác mới nãy thì tiểu chuột nhỏ bên người đã ý lên một tiếng, đồng thời gọi hồn hắn về: "Bạch Dữ!"

"Ngươi xem, đó là!"

Bạch Cửu đưa tay chỉ vào một góc nào đó bên trên con thuyền trước mặt.

Lúc này người trên thuyền đã loạn thành một đoàn, tiếng hô hào gọi lớn, tiếng hỏi thăm tràn ngập sự run sợ. Chỉ nhìn là biết ai nấy đều bị biến cố mới rồi cho dọa. Sau khi mặt biển hơi bình lặng lại có còn người còn lập tức nhảy xuống. Họ là người của đoàn làm phim, vốn là có nhiệm vụ cứu viện ngay khi Bạch Thụy diễn xong. Ai biết lúc này hắn vẫn cần làm, nhưng làm lại là đi tìm kiếm người đã không còn thấy bóng dáng từ sau vụ nổ kia.

"Không..."

Tô Miện hai tay ôm miệng mình, ánh mắt khó tin nhìn mặt biển hẳn còn chấn động sau vụ nổ.

"Cứu hộ! Cứu hộ đâu!?"

Giảng Kinh nhìn thấy một vài người không đủ để tìm được Bạch Thụy thì lập tức hô lớn lên. Hai mắt ông như nứt ra nhìn mặt biển đã không còn dậy sóng nữa, thế nhưng người họ muốn thấy lại chẳng thấy đâu. Trong lòng lại nghĩ tại sao có chuyện này được...

"Chít chít chít..."

Tiểu Sầm ở trong tay Sùng Minh từ lúc tiếng nổ kết thúc vẫn vùng vẫy lung tung còn không ngừng kêu loạn. Nếu không phải hắn giữ chặt lại, nó đã lao xuống biển đi hộ chủ của nó rồi.

"Tiểu Sầm ngươi bình tĩnh..."

Miệng hắn nói nó bình tĩnh nhưng hắn lại sao có thể thuyết phục được mình. Toàn thân hắn đều cứng ngắt lại không nhịn được run lên từng cơn. Mặt biển trước mắt không có máu đỏ lan tràn mà vẫn luôn có một màu đen như vậy, thế nhưng theo thời gian tìm kiếm càng ngày càng lâu, trái tim hắn đều là một mảnh lạnh lẽo. Không, không thể có chuyện...

Trác Dịch ở trên cao lại là sững sờ nhìn mặt biển tối đen hồi lâu, khóe mắt như muốn nứt ra lại tràn ngập tơ máu. Hắn giống như chết đứng ở đó, mãi vẫn không động đậy. Cho tới lúc não bộ kịp tiếp thu tình huống thì hắn gần như lập tức nắm lấy lan can định nhảy ra ngoài.

Nhưng chính trong khoảng khắc đó, thân hình hắn như bị đóng đinh, không thể di chuyển được dù chỉ một chút. Hắn lại giống như bị người bấm nút tạm dừng, cả biểu tình đều là duy trì như vậy.

"Trong người hắn tràn ngập bóng tối em cảm thấy có chút quen thuộc."

Nếu trên đời này có người nào nói mình hiểu rõ bóng tối nhất thì chỉ có thể là Bạch Cửu. Bởi vì trách nhiệm của mình cho nên nó cũng nhạy cảm với bóng tối hơn ai hết. Vì vậy sau khi an tâm về đứa con, thứ đầu tiên nó phát hiện ra chính là người này.



"Hạt giống bóng tối của hắn đã muốn chiếm trọn nội tâm. Quan trọng nhất là nó còn rất mạnh mẽ và quen thuộc."

Bạch Cửu nhìn nam nhân bằng ánh mắt sáng chói nói. Nó không rõ cái sự quen thuộc này từ đâu ra, nhưng có lẽ không ngoài căn nguyên của bóng tối ở Uẩn Thiên thế giới. Nó không ngờ ở nơi này lại nhìn thấy được người có hạt giống bóng tối thuần khiết như vậy. Nó không biết nếu để cho bóng tối này phát triển thì tương lai người đó sẽ trở nên thế nào.

"Ngươi định làm gì?"

Bạch Dữ chỉ nhàn nhạt hỏi.

"Hạt giống bóng tối của hắn giống như bị con chúng ta ảnh hưởng, để lại cũng không tốt. Em định sẽ lấy đi. Tuy rằng sau đó có lẽ hắn sẽ trở nên ngốc nghếch một chút nhưng có khi sẽ sống được lâu hơn, còn sẽ không làm chỗ trú ẩn cho bóng tối sinh sôi và lớn mạnh."

Bạch Cửu nheo đôi mắt sáng ngời nhìn Trác Dịch đã bị không gian pháp tắc của nam nhân cho đóng băng nói.

"Vậy ngươi làm đi. Con sắp xong rồi, chúng ta phải mang nó đi trước khi nó đột phá. Nơi này không thích hợp cho nó giải phóng sức mạnh."

Cho nên mới có sự xuất hiện của họ. Nhìn thì giống như họ tự chủ trương, thực chất bên trong luôn có sự sắp đặt sẵn. Họ là điều kiện cần của Bạch Thụy. Nếu không có họ, Bạch Thụy cũng không thể đột phá. Sự sắp đặt này trông cứ như ngẫu nhiên nhưng đến cảnh giới của họ, tự giác sẽ cảm nhận được. Chỉ là cảm nhận này không phải cái chuyện gì tốt cả, đơn giản vì chẳng ai muốn bị sắp đặt sẵn. Cho dù là những tồn tại như họ đều giống như những con cờ trên bàn cờ... Nói thì nói vậy, nhưng chỉ cần họ không động chạm đến quy tắc của Thiên Đạo thì họ cũng sẽ không bị vòng xoáy vận mệnh níu chân. Họ biết lần này là do nó liên quan đến con họ. Mà họ lại là cam tâm tình nguyện làm.

Bạch Cửu được đến nhận đồng của hắn thì lập tức vươn bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn của mình ra. Từ nơi đó xuất hiện một cổ hấp lực hướng về phía bóng tối vô hình như trong mắt nó lại là hữu hình, hút lấy.

Bóng tối giống như cảm nhận được uy hiếp mà xuất hiện chút phản kháng theo bản năng. Nhưng nó còn chưa kịp trưởng thành, làm sao đấu lại sự tồn tại của Bạch Cửu được.

Phốc!

Một âm thanh khẽ vang lại chỉ có hai người họ nghe thấy xuất hiện trong khoảng không. Một khối cầu màu đen đặc từ trong người Trác Dịch bị hút ra, hướng về phía bàn tay của Bạch Cửu bay đi.

"Xong rồi."

Bạch Cửu hướng nam nhân nhe hàng răng trắng sáng nở nụ cười trong sáng trăm vạn năm chưa từng thay đổi.

"Chúng ta đi!"

Cùng lúc hắn đặt lên môi nó một nụ hôn lướt qua rồi ôm nó từ trên không trung nhảy xuống. Họ không một tiếng động tiến nhập biển rộng. Nước biển đối với họ lại giống như vô hình, không một chút cản trở mặc họ xâm nhập càng ngày càng sâu, cho đến khi dừng lại bên cạnh đứa con đang lơ lửng trong dòng nước.

Nếu lúc này có người nhìn đến Bạch Thụy, họ sẽ kinh ngạc phát hiện bộ dạng cậu đã thay đổi.

Bạch Thụy trước đó vì đóng phim mà đem mái tóc cho nhuộm đen đi hiện tại lại đã trở về với màu sắc trước đây. Không những vậy, nó lại còn dài hơn, đã muốn chạm đến gót chân của cậu. Lúc cậu trôi nổi trong làn nước, mái tóc kim sắc kia lại như một dải lụa mềm mại bồng bềnh trong nước, đẹp không sao tả xiết. Trên người Bạch Thụy quần áo bởi vì vụ nổ bất ngờ kia mà nát bấy, ấy vậy mà bản thân cậu lại không có một vết thương... À không, trước đó có, nhưng trong quá trình mái tóc cậu dài ra, những vết thương ngoài da kia đều lành lặn trở lại, khiến cho làn da oánh nhuận như ngọc của cậu trở nên giống như trước đây, không có một chút tì vết.

Nếu lúc này Khương Sầm nhìn đến cậu, hắn nhất định sẽ giật mình cho xem. Bởi vì Bạch Thụy lúc này chẳng khác gì lúc họ gặp nhau lần đầu tiên.

Bạch Thụy lúc này trên mặt đều là một vẻ an tường, rõ ràng vẫn còn trong trạng thái ngộ đạo. Có điều giữa trán cậu đã xuất hiện một đạo hoa văn bạch sắc chói mắt, theo thời gian nó lại càng lan rộng trên vầng trán của cậu. Nó có hình dạng như một dải lụa điểm điểm tinh quang lấp lánh. Nhìn kỹ thì trông có vẻ giống như một dòng sông sao. Họ biết, nó nhất định có liên quan đến pháp tắc Thần Vương của đứa con.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv