Bạch Thụy nhìn chằm chằm điện thoại một chút rồi dưới ánh mắt tìm tòi của hai người kia lững thững đi ra ban công của căn phòng để nghe điện thoại. Sùng Minh ở bên này lại không nhịn được hỏi Tô Miện đang nằm bấm tạch tạch không ngừng bên kia: "Cậu ấy có nói gì với cậu không?"
"Không có."
Tô Miện đương nhiên là hiểu hắn muốn nói gì.
"Cậu ấy vẫn vậy, nhìn không ra có chuyện gì hết. Nếu không phải lâu lâu tôi sẽ thấy cậu ta thừ người ngẩn ngơ thì kiểu gì cũng bị cậu ta lừa cho chót lọt. Nhưng tôi lại không dám hỏi."
Cậu ta đang là người cần được che chở, nào dám tọc mạch chuyện của vệ sĩ. Lỡ vệ sĩ giận dỗi đình công thì sao.
"Rốt cuộc là cậu ấy và Khương tổng có chuyện gì vậy?"
Tô Miện không nhịn được hỏi.
"Tôi nào có biết."
Sùng Minh bất lực. Có điều hắn lại nhìn Tô Miện hỏi ngược: "Vậy sao hai người lại ở chung?"
Tô Miện bất ngờ bị hỏi thì khựng lại một chút. Tuy không đến mức phải giấu giếm nhưng mà cậu ta lại không biết nói làm sao, cuối cùng thì chỉ nói: "Dù sao sau đó kiểu gì anh cũng sẽ biết thôi. Tôi không thể nói rõ được."
Sùng Minh nhìn cậu ta một cái rồi cũng nhận mệnh không hỏi nữa.
Bên ngoài ban công lại là một mảnh khác biệt. Bạch Thụy từ lúc bắt máy thì luôn cùng người bên kia mắt đối mắt, cả một lúc lâu vẫn chưa có ai nói gì cả. Bạch Thụy đương nhiên không có tỏa ra lạnh lùng như mọi khi nhưng cũng không giống cậu lúc ở trước mặt ai đó lắm. Cậu không có chất vấn, không có làm mình làm mẩy trề môi sụ mặt. Cậu chỉ im lặng nhìn người bên kia thôi. Giống như là lâu quá không nhìn, muốn nhìn cho đủ vậy. Trong lúc nhất thời trông lại có chút đáng thương, như một con chó nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi.
Khương Sầm trước còn định oán giận với cậu một trận nhưng khi nhìn thấy cậu như vậy hắn chỉ có bất lực lại đau lòng. Đã quen cậu lì lợm bất tuân, hắn nào có nghĩ tiểu minh tinh còn có thể biết chiến tranh lạnh với hắn, nhất định là đã thật tức giận lại thương tâm. Nhưng cũng là hắn sai, sao hắn dám tức giận với cậu. Cậu cũng không phải đi không nói với ai, hắn vẫn biết cậu đang ở đâu, có an toàn hay không. Nhìn cậu sinh long hoạt hổ đại phát thần uy như vậy hắn vẫn là an lòng thấy. Ít nhất cậu sẽ không nhẫn nhịn chịu đựng rồi để người khác lợi dụng sơ hở. Hắn không ngại vì cậu dọn dẹp phía sau, hắn để mặc cậu như vậy cũng là vì muốn cho tâm tình của cậu lắng xuống, một phần cũng vì hắn không thể phân thân đi tìm cậu.
Hiện tại nhìn cậu như vậy, hắn đáy lòng mềm nhũn lại thành ra nói:
"Ở Y thị có lạnh không?"
Bạch Thụy bị hắn hỏi thì có chút ngốc, thế nhưng cậu một hồi mới lắc đầu. Chẳng nói chẳng rằng mà im lặng tiếp tục nhìn người bên kia.
Ai đó bất lực với đôi mắt tràn ngập ỷ lại đáng thương của cậu, rốt cuộc chỉ có thể nói vào chuyện: "Giận tôi sao?"
Ai biết người bên kia lại ngốc ngốc lắc đầu, sau lại ngốc ngốc gật đầu. Hắn nhìn mà ngu ngay luôn. Nên hắn chỉ đành nói: "Tôi với cô ta không có gì hết. Từ giờ cô ta cũng sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa."
Vậy mà ai biết người bên kia vừa nghe đã bệt miệng nhìn hắn, đôi mắt ướt sũng khiến lòng hắn nhộn nhạo hết cả lên, còn có chút luống cuống tay chân muốn đem người ôm lấy.
"Tự nhiên tôi nhớ con tiểu lì lợm trước kia quá."
Tuy là nói như vậy nhưng hắn vẫn không quên trấn an con minh tinh bỗng nhiên trở nên ngoan ngoãn lạ thường của mình: "Là tôi sai rồi, tôi không nên giấu em. Tôi không nghĩ ở lúc tôi lùng sục khắp nơi mà cô ta còn dám ở dưới mí mắt tôi đi tìm em. Nhưng chuyện mất mặt như vậy tôi sao có thể nói..."
"Dù sao cũng là tôi sai, tôi sai rồi cho nên em đừng có như vậy nữa, tôi sẽ không nhịn được lại muốn bay đến đó."
Bạch Thụy mím môi nhìn hắn không nói lời nào. Cậu cũng không biết mình bị làm sao, chỉ là cảm thấy rất tủi thân. Hắn càng nói cậu càng khó chịu lắm.
"Em đợi tôi xử lý xong mọi thứ tôi sẽ lập tức đến tìm em bồi tội được không?"
Khương Sầm nhìn đôi mắt ửng đỏ của người bên kia mà trái tim như bị ai nhéo một cái đau điếng. Nếu không phải hiện tại hắn không đi được, công ty còn đang rối ren vì quá trình chuyển đổi cổ phần từ tay đám bại gia tử kia thì hắn đã lập tức đến tìm cậu rồi. Hắn muốn nhanh chóng giải quyết vì muốn có nhiều thời gian ở bên cậu.
"Bạch Thụy!"
Vậy mà Bạch Thụy vẫn không nói lời nào, giống như kiềm nén cái gì lại càng khiến hắn không chịu được.
Nhìn cậu mím môi muốn nói lại thôi, Khương Sầm chịu thua.
"Giờ tôi đến với em."
Bạch Thụy bỗng nhiên nghe hắn nói vậy thì trở nên bối rối, nhưng chưa đợi cậu nói gì người bên kia đã cúp máy rồi. Dù cậu thật sự muốn hắn tới thì cậu vẫn biết nếu hắn thật sự có thể, hắn đã tới rồi, giống như mấy lần trước. Hiện tại hắn không đến được cậu vẫn là hiểu. Rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì cậu cũng không biết. Cậu chỉ biết thời điểm nhìn thấy hắn cậu chỉ muốn gặp hắn thôi, cậu chẳng quan tâm cái gì nữa. Hắn càng nói cậu càng muốn gặp hắn, hắn không tới được cậu lại càng khó chịu.
"Khương tổng, thật sự phải đi sao?"
Sùng Chinh dù đã ở trên xe rồi vẫn không nhịn được hỏi.
"Đi."
Khương Sầm không phải không biết thời điểm lúc này không đi được, nhưng mà hắn cảm thấy lần này hắn không đi sau đó hắn sẽ hối hận. Cho nên chẳng thà hắn đi, nếu sau đó có chuyện gì xảy ra hắn lại tốn thêm chút thời gian để xử lý mọi thứ còn hơn.
Sùng Chinh biết không cản được nên không lại nói gì nữa.
"Cậu... Cứ việc cậu muốn đến đó đón người cũng được, anh không cản đâu. Nhưng mà cậu vẫn phải xem còn bao lâu nữa người mới đến chứ!"
Ở bên này Sùng Minh lại bó tay hết cách với minh tinh nhà mình. Còn không phải là do ai đó muốn đến, cậu lại muốn đi đón sao? Nhưng muốn đến được thành phố Y vẫn cần phải ngồi máy bay hai tiếng, nếu người bên kia nhanh thì sơ sơ vẫn phải mất ba tiếng người mới đến đây được mà bây giờ ai đó đã muốn đến sân bay đón người rồi.
Nhưng cứ việc hắn nói như vậy đó, thế mà người kia vẫn cứ giương đôi mắt ra nhìn hắn, nhìn đến hắn đứng ngồi không yên.
"Được được được! Anh chịu thua cậu! Anh đưa cậu đi!"
Sùng Minh bó tay, không thể làm gì khác hơn là đưa người đi.
Hắn vừa nói xong ai đó đã như chim sẻ bay khỏi phòng trước tiên. Tô Miện ở bên cạnh cạn lời nãy giờ mới hộc ra được một câu: "Vậy rốt cuộc là tại sao cậu ấy phải đến đây sớm như vậy rồi giờ tự làm khổ mình thế?"
Lời này nhanh chóng nhận được sự nhận đồng của Sùng Minh, nhưng chưa đợi hắn bày tỏ cái gì tiếng gọi ý ới của Bạch tiểu hỗn sắc kim long Thụy đã bay tới: "Anh Minh!"
"Tới đây!"
Tô Miện nhìn cửa phòng đóng lại mà trợn trắng mắt. Nhưng không thể không nói trong lòng thật sự hâm mộ Bạch Thụy. Nghĩ lại bản thân, Tô Miện không khỏi cười cay đắng.
Đừng nghĩ nữa Tô Miện, trên đời này thiếu gì đàn ông. Cho dù người kia là cậu đơn phương rất lâu...
Khi Bạch Thụy theo Sùng Minh đến sân thì lúc đó Khương Sầm chỉ mới lên máy bay thôi. Khương Sầm cũng không biết ai đó ngồi ở sân bay đợi mình mấy tiếng đồng hồ đến cóng cả tay, đỏ cả mặt. Đến lúc hắn vừa rời khỏi cổng an ninh, mắt còn chưa kịp thấy gì đã bị thân hình cho chui vào ngực ôm lấy, mém chút là đứng không vững. Nếu không phải hắn kịp nhìn thấy chút ánh sáng vàng kim lóe lên trong khoảng khắc thì đảm bảo người đã bị hắn cho đánh bay rồi. Kết quả là hắn khóe miệng ôn nhu khẽ nhếch, tay lại ôm lấy thân hình trong ngực siết chặt, sau đó không kiêng nể gì đem mặt của người trong ngực cho nâng lên đồng thời áp miệng xuống.
Hai anh em họ Sùng có phải nói là luống cuống tay chân cho họ che đi cảnh tượng kia. Vệ sĩ xung quanh càng là tích cực thanh lý hiện trường quay chụp trái phép. Nhưng rốt cuộc vẫn có con cá lọt lưới... Ai biểu hai người kia không chút kiêng nể gì lại còn như hạc giữa bầy gà, có che cũng che không hết.
Người trong cuộc lại làm như không biết gì, sau khi ôm nhau hôn thắm thiết một trận thì nắm tay đưa nhau rời khỏi sân bay đang trong giờ cao điểm người đông nghèn nghẹt.
Trong khi đó trên mạng chưa đến năm phút lúc tình huống xảy ra đã xáo trộn lên rồi.
"Mẹ của tôi ơi, nam thần của tôi!!!!"
Chủ thớt vô tình là một fan hâm mộ của Khương đại tổng tài cho nên tin tức nhanh chóng xuất hiện trên mạng xã hội.
"Khoan! Người trong hình sao tui thấy quen quen ta."
"Còn quen cái gì, không thấy tab của chủ thớt à!"
"Tui không có nói người lớn kia, tui nói người nhỏ hơn kia kìa!"
Rốt cuộc có người để ý đến vai chính thứ hai trong hình.
"Tui tui tui!!!... Tui ở hiện trường này!!! Tui thấy rõ ràng là cái người trong ngực Khương tổng chủ động chạy đến chui vào ngực anh ấy, ôm anh ấy trước! Sau đó Khương tổng bá đạo hạt mè nắm mặt người ta lên hôn xuống! Ấu á! Tui xỉu!!"
"Đè mè! Sao tôi lại không được vinh hạnh đó nhỉ!"
"Mấy người kích động vừa thôi! Trọng điểm là danh tính đối phương!"
"Đúng đúng! Scandal này bự quá, nhất thời kích động!"
"Tui mặt kệ! Cảnh này ngọt quá tui chịu không được!"
"Đúng vậy! Dù tôi rất buồn vì nam thần của tui yêu đương mất rồi."
"Thì ra Khương đại tổng tài có sở thích này a..."
"Ủa Idol của tui sao ở trong hình vậy?"
Fan của Bạch Thụy rốt cuộc kéo tới.
"Ủa chít tiệt!!"
"Lầu trên cho tôi cộng một."
"Cho nên kim chủ sau lưng Bạch Thụy là Khương tổng?"
"Kim chủ gì nồng nhiệt vậy ba! Sao không thể nhìn xa hơn!?"
"Người ta là yêu đương kìa! Ai nói minh tinh không thể yêu đương chứ!"
"Đó là mấy người nói thôi!"
"Là mấy người ghen ăn tức ở, cứ thích đi xoi mói người khác!"