Sau khi đem đồ đạc thả vào xong thì cậu lững thững rời khỏi khách sạn, hướng về phía bờ biển nổi tiếng của thành phố mà đi theo sự hướng dẫn của nhân viên khách sạn. Bạch Thụy một thân quần áo thoải mái, quần kaki cùng áo Hoodie có mũ trùm hiện tại đã che kín đi mái tóc kim sắc của cậu, trên cổ quấn một cái khăn choàng vì thời tiết ở đây mát hơn ở S thị, mặt mang khẩu trang. Cậu như vậy thật ra cũng chẳng khác đại đa số người xung quanh, so với nhiều diễn viên có chút lố khi ra đường phải che trái che phải đến kín mít lại thụt thà thụt thò thì đơn giản hơn nhiều nhưng mới không khiến cho người ta quá mức chú ý. Dù con mắt của dân chuyên đi săn lùng tin tức của minh tinh không phải loại thường thì vẫn phải có cái điểm đột phá bất ngờ mới có thể phát hiện được.
Cho nên Bạch Thụy vẫn là thuận lợi đến được bãi biển của thành phố.
Tu chân giới không hề thiếu biển, Bạch Thụy cũng không phải chưa từng thấy biển. Nhưng biển ở đây lại khác biển ở đó. Là bởi vì nó đô thị hơn, mất đi cái vẻ tự nhiên hoang sơ vốn có mà tấp nập người xe. Trên bãi biển còn có người tắm biển, thuyền buồm tới lui. Xa xa không thiếu những chiếc phi thuyền xa hoa. Thành phố Y mạnh về du lịch biển, những chiếc du thuyền rong ruổi trên biển nhiều ngày hòng phục vụ cho những bữa tiệc thượng lưu là không hề thiếu. Ngoài ra họ còn có dịch vụ trải nghiệm tiệc đêm xa hoa trên du thuyền cho những du khách từ xa đến đây. Cho nên nhìn thì không bằng S thị nhưng nó vẫn có điểm mạnh của mình.
Nhìn biển khơi ngoài xa, Bạch Thụy cũng không rõ trong lòng mình nghĩ gì. Rốt cuộc chạy tới đây sớm như vậy, trông giống như thật sự bị Tống Thiên Kim chọc phá, nhưng có phải vậy hay không chỉ có mình Bạch Thụy hiểu.
Nói không giận là không thể nào.
Chưa nói rốt cuộc hai người họ có làm gì với nhau rồi hay không, chỉ việc nhìn thấy họ dính chùm một chỗ như vậy Bạch Thụy vẫn là không thể nào bình tĩnh được. Cuối cùng thì chỉ có chuyện liên quan đến người đàn ông đó mới có thể khiến cho Bạch Thụy dao động. Vốn dĩ Bạch Thụy còn sẽ tin những gì Tống Thiên Kim nói, nhưng nhớ đến thái độ của người đàn ông khi nghe đến tên cô ta, Bạch Thụy lại không khỏi hoài nghi tính chân thực của việc này. Hiện tại ngẫm lại Bạch Thụy mới ngộ ra trước đó mỗi lần nhắc đến Tống Thiên Kim vẻ mặt người đàn ông kia trở nên khó coi vô cùng, cứ như chuẩn bị đi giết người đến nơi. Mấy lần cậu còn bị dọa.
Nhưng cho dù đó chỉ là một trận âm mưu thì vẫn không thể phủ nhận hai người đã có dính dáng với nhau, mức độ thế nào cũng chưa rõ...
Trời biết lúc nhìn thấy những tấm ảnh đó, nghe những lời Tống Thiên Kim nói đó Bạch Thụy đã muốn một đao cho giết cô ta luôn. Dù cậu không đến nổi không có chút lòng tin gì với người đàn ông kia nhưng hắn giấu giếm cậu... Là hắn còn có tâm tư khác ngoài cậu ư... Bạch Thụy chỉ nghĩ đến đây thôi nội tâm đã không sao chịu được, đến cả long châu đều chấn động. Nhưng nó càng chấn động cậu càng khó chịu. Việc đầu tiên cậu nghĩ làm chính là bỏ đi.
Đó rốt cuộc là hành vi bản năng hay có mục đích Bạch Thụy không biết, cậu chỉ biết mình không muốn ở lại đó nữa thôi.
Có lẽ là bản năng... Bản năng rời khỏi nơi khiến mình khó chịu. Bản năng tự bảo vệ mình. Bảo vệ mình khỏi tổn thương, bất an cùng khổ sở.
Còn ngôi nhà kia... Nó đã bị người cho vấn bẩn, cậu không cần.
Với ai đó nữa, biết cậu tức giận bỏ đi cũng không biết gọi điện đến an ủi, dỗ dành cậu... Khụ, Bạch Thụy đã quên, bản thân vì hờn giận đã đem điện thoại cho khóa.
Đương lúc cậu càng nghĩ càng giận thì bỗng nhiên cách đó không xa vang lên một trận xôn xao.
Nếu chỉ là như vậy thì chưa đến mức khiến Bạch Thụy chú ý. Để cho cậu không nhịn được quay đầu lại là vì âm thanh quen thuộc từ nơi đó truyền ra.
Trong cái nhìn của cậu, có một đám vệ sĩ mặc áo đen đem một người toàn thân trùm kín mít cho bao vây lại, giống như là đang cưỡng ép muốn mang đi. Nhưng người kia lại cứ dùng dằng mãi không chịu theo, hành động còn rất dứt khoát mặc cho nó có thể khiến mình bị thương. Kết quả là dần dần rước lấy rất nhiều sự chú ý của người xung quanh. Người kia lại giống như không thèm quan tâm nữa, nhất định không chịu chấp dứt cái trận đôi co này.
Bạch Thụy nhìn một cái là nhận ra Tô Miện. Cậu cũng lần đầu nhìn thấy Tô Miện như vậy, bất chấp hình tượng bị công chúng phát hiện cũng không chịu thỏa hiệp. Cậu chưa kịp nghĩ tại sao Tô Miện lại có mặt ở đây chân dài thẳng tắp đã bước ra. Nhưng cậu không đến gần mà chỉ ở nơi Tô Miện có thể nhìn thấy rồi dừng lại.
"Tô Tô."
Bạch Thụy không gọi Tô Miện mà gọi Tô Tô, đương nhiên là vì không nghĩ khiến cho fan phát hiện. Cậu không lập tức xông vào cứu người mà là trước tiên nhắc nhở Tô Miện về sự tồn tại của mình. Cậu tin rằng cậu ta có thể nghe ra. Nếu cậu ta thật sự cần sự giúp đỡ, đến lúc đó cậu giúp cũng chẳng muộn.
Quả nhiên Tô Miện vừa nghe thấy, tuy rằng không đảm bảo người ta có phải đang gọi mình hay không thì cậu ta vẫn ngẩng phắt đầu lên nhìn về hướng này. Thời điểm nhìn thấy Bạch Thụy cậu ta không chút chần chừ há miệng cầu cứu: "Tiểu Bạch! Giúp tôi với!"
Biểu cảm tràn ngập sự van xin của Tô Miện Bạch Thụy lần đầu mới thấy, cho nên cậu cũng không chút đắn đo xông lên.
Bốp! Bốp! Binh! Binh! Rầm! Rầm!
Một trận binh hoang mã loạn xuất hiện con đường dành cho người đi bộ bên cạnh bãi biển thành phố Y. Trong lúc nhất thời thu hút một đám người trầm trồ đưa điện thoại lên ghi lại.
Tô Miện vốn chỉ là nhất thời luống cuống mới cầu cứu Bạch Thụy, cứ thế nhìn cậu thế đến như vũ bão đem đám vệ sĩ gần năm sáu người cao to lực lưỡng cho đánh ngã ra đất mà khuôn mặt bên dưới khăn choàng không khỏi há hốc ra. Bạch Thụy lại chẳng nghĩ gì nhiều, cậu gần như chỉ dùng chân đá, tay thì có nhiệm vụ giúp cậu né tránh sự áp sát của đám vệ sĩ. Cứ như vậy quyết đoán lại thâm độc cho mỗi người một đá. Nào là vào đầu gối, vào lẵng chân, còn có vào cả đũng quần khiến đám đông đang nhìn xem xung quanh không khỏi ú ui ai hai than thở giùm cho người đó. Chẳng mất đến năm phút Bạch Thụy đã đem họ cho nằm rạp trên mặt đất hết.
"Được rồi, đi thôi. Đứng nữa sẽ không chạy được đâu."
Người vừa mới đánh một trận xong điệu bộ vẫn còn nhàn nhã thong dong phủi tay, sau đó không quên đối Tô Miện đang ngốc ở một bên nhắc nhở.
"A? À!"
Tô Miện giật mình hoàn hồn lại, lúc này trái ngược vội vàng kéo tay Bạch Thụy chạy đi mất.
Rốt cuộc chạy thoát khỏi đám đông, hai người mới ngừng lại ở một con hẻm tầm thường vắng vẻ của thành phố Y mà thở hổn hển... Đương nhiên là chỉ có mỗi Tô Miện mệt thôi, Bạch Thụy ở bên cạnh một chút thở gấp cũng không có, nhàn nhã đứng khoanh tay nhìn cậu ta.
"Cậu... Hô! Cảm ơn cậu, tiểu Bạch!"
Tô Miện dựa lưng vào tường, trạng thái tốt hơn rồi còn cười cười nhìn Bạch Thụy được.
"Sao cậu lại ở đây?"
Bạch Thụy lập tức hỏi ra thắc mắc của mình.
"Tôi trốn..."
Tô Miện không kịp phản ứng mém chút thì nói hớ. Sau đó dưới ánh mắt tìm tòi của Bạch Thụy đem lời sửa lại: "Cậu không biết à, tôi cũng nhận được vai diễn cho bộ phim Cùng Đường."
Cái này thì Bạch Thụy không biết thật. Theo lý mà nói đoàn làm phim sẽ công bố trước danh sách diễn viên tham gia để lấy nhiệt độ. Ai biết Giảng đạo phim lúc nào cũng để đến tận khi ra trailer người ta mới biết diễn viên là ai. Cho nên Bạch Thụy cũng không rõ rốt cuộc diễn viên có những người nào. Thật ra nếu cậu muốn biết thì có thể hỏi. Nhưng cái cậu không ngờ chính là Tô Miện vừa mới hoàn thành bộ phim kia xong đã ngựa không dừng vó đến tham gia bộ phim này. Ngẫm đến hai chữ mới nãy, Bạch Thụy cảm thấy chuyện nhất định có lý do không đơn giản, chỉ là cậu không biết thôi. Nhưng Bạch Thụy không có tọc mạch vào, kể cả việc hôm nay, rốt cuộc là ai đã chặn Tô Miện cậu cũng không hỏi.
"Hiện tại cậu ở đâu?"
Bạch Thụy lại hỏi.
"Khách sạn của đoàn làm phim. Cậu cũng vậy à... Mà phải rồi, không phải còn hai ngày nữa ư? Sao cậu lại ở đây lúc này?"
Khác với Bạch Thụy, Tô Miện lại nghĩ gì hỏi nấy.
Có điều Bạch Thụy lại không trả lời. Tô Miện nhạy bén cỡ nào đương nhiên nhìn ra được đối phương nhất định giống cậu, cũng là có ẩn tình khó nói. Dù so với Bạch Thụy cậu ta ít nhiều đoán được chuyện có liên quan đến ai kia. Thế nhưng Bạch Thụy đã không hỏi mình thì Tô Miện cũng không vô duyên đi chọc vào. Có điều nghĩ đến chuyện gì đó, rốt cuộc Tô Miện vẫn là cắn răng nhìn Bạch Thụy mở miệng: "Tiểu Bạch, cậu có thể giúp tôi chuyện này không?"
Bạch Thụy nhìn cậu ta một cái thật sâu, ở lúc Tô Miện có chút bất an lên thì mới khẽ gật đầu.
"Đi thôi, chúng ta về khách sạn lại nói."
Tô Miện có chút thở phào nhẹ nhõm vừa dẫn đầu rời đi con hẻm.
Dù Bạch Thụy có đoán được một chút thì cậu vẫn không nghĩ Tô Miện lại khẳng khái nói hết ra như thế.
Sau khi hai người về đến khách sạn thì Tô Miện dẫn Bạch Thụy đến phòng mình. Cậu ta có vẻ rất quyết tâm, hai người vừa ngồi xuống cậu ta đã nói: "Mấy người hồi nãy là vệ sĩ của kim chủ tôi."