Lại qua một thời gian, chuyện ngày hôm đó hai người họ nói với nhau cứ như là chưa từng xảy ra bao giờ. Nhưng người nào đó lại rất đúng hẹn mà đến, cứ dăm ba hôm vẫn lại đây mang tiểu Sầm đi chơi. Tiểu Sầm cũng không có vì trong lòng nghĩ chưa thông mà bơ hắn, vẫn theo hắn như thường. Hôm nay cũng giống vậy.
Sau khi tiễn tiểu Sầm đi Bạch Thụy ở trong nhà chuẩn bị đồ đạc cho chuyến lưu diễn tiếp theo của mình. Đúng vậy, chính là ngày bộ phim Cùng Đường khai máy đã đến rồi. Bạch Thụy không nghĩ thời gian lại nhanh như vậy. Nhưng có lẽ là do quá trình tuyển chọn diễn viên rất thuận lợi, đoàn làm phim lại đã chuẩn bị xong hết, chỉ cần diễn viên được chọn xong là họ có thể bắt đầu khai máy luôn.
Lần này Bạch Thụy phải đến thành phố Y nằm bên cạnh bờ biển. Nghe đâu là đây cũng không phải địa điểm duy nhất của họ. Trong quá trình quay phim họ còn phải di chuyển một vài nơi nữa để phục vụ cho quá trình quay phim. Đây chính là nguyên nhân Giảng đạo sẽ không muốn giữa chừng thay người, rất rắc rối.
Vốn dĩ còn tới hai ba ngày nữa cậu mới đi cơ, nhưng không có chuyện gì làm thì cậu sắp xếp đồ trước thôi. Nghe đâu ở thành phố Y khá lạnh vì nó nằm ở phía Bắc, cho nên Bạch Thụy phải chuẩn bị nhiều quần áo ấm một chút. Nhưng nhìn đống áo sơ mi người kia đưa cho cậu mặc ở nhà, nghĩ một hồi cậu vẫn là quyết định mang theo. Thiết nghĩ bên trong khách sạn có máy sưởi chứ, cậu cũng không sợ lạnh.
Reng...
Bỗng nhiên ở cửa nhà vang lên tiếng chuông lanh lảnh đánh động cậu.
Bạch Thụy trước tiên là cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn đứng lên đi ra ngoài. Cậu thấy khó hiểu là vì lúc này lại có ai đến tìm cậu nữa. Theo lý mà nói thì không nên mới phải. Ở đây không phải khu chung cư bình thường. Cậu và Khương Sầm đều có dấu vân tay để vào cửa. Hai anh em họ Sùng thì lại không có khả năng đến đây lúc này. Phương Thần thì... Hắn mới đoán tiểu Sầm đi, chẳng lẽ mới đó mà đã về rồi?
Lại nói từ sau khi Phương Thần hay đến đây đoán tiểu Sầm đi chơi thì Khương Sầm đã thiết lập cho hắn mật khẩu lên thang máy, hắn có thể tự do đi lên tìm tiểu Sầm mà Bạch Thụy không phải mất công đi xuống. Ý chính là nói, họ phải lên được tầng nhà họ mới có thể bấm chuông.
Cạch!
Vốn mang tâm tư khó hiểu mở cửa, Bạch Thụy nhìn người đứng trước mặt, trong lòng không biết nên nói là có cảm giác gì.
Nhưng phản ứng tiếp theo của cậu là dứt khoát đưa tay đóng cửa lại.
"Cậu không muốn biết tôi đến đây làm gì sao?"
Tống Thiên Kim giống như đã lường trước được Bạch Thụy sẽ làm thế nên vừa thấy vậy đã đưa thân lên chặn lại.
Nói ra thì đã khá lâu Bạch Thụy không nhìn thấy người này rồi. Cũng không thể trách Bạch Thụy, Tống Thiên Kim đều sợ Khương Sầm tìm thấy, trốn chui trốn nhủi không kịp, sao dám ló đầu ra quấy rầy cậu. Nhưng mà Khương lão gia tử kia lại không cam lòng nhìn con cờ này uổng phí nên đã vận dụng hết khả năng cho Tống Thiên Kim xuất hiện ở chỗ này. Nói ra cũng lạ, rốt cuộc Khương lão gia tử cho rằng Tống Thiên Kim sẽ làm được cái gì cho ông ta liều mạng sử dụng như vậy? Khương Sầm chỉ cần nhìn thấy cô ta thì chẳng cần biết gì cũng sẽ khiến cho cô ta vĩnh viễn không thể xuất hiện ở trước mặt họ nữa. Vậy cô ta còn có giá trị gì?
Nhưng ít ra cô ta cũng đã ngăn lại được hành vi đóng cửa từ chối tiếp khách của Bạch Thụy. Nếu để cậu đóng cửa thì làm sao thực hiện được mục đích của mình?
"Tại sao cô lại lên được đây?"
Đúng vậy, hiện tại cậu chỉ muốn biết tại sao cô ta lên đây được.
"Tôi muốn lên thì kiểu gì mà không lên được chứ. Cậu chắc đã biết sau lưng tôi là ai?"
Bạch Thụy nhíu lại mày khi nhìn vẻ mặt như khổng tước xòe đuôi của cô ta. Cậu không hiểu, như vậy rất đáng tự hào sao. Rốt cuộc thì cô ta nếu không có Khương lão gia tử chống lưng thì có thể làm được gì nữa.
"Không cần nhìn tôi như vậy, tôi cũng chẳng ưa gì cậu. Người đàn ông vốn dĩ là của tôi lại bị cậu cướp mất, cậu lại là cái thá gì."
Tống Thiên Kim oán hận nhìn Bạch Thụy. Nhưng trước khi Bạch Thụy có hành động gì cô ta đã mang điện thoại ra, bấm bấm vài cái rồi giơ ra trước mặt Bạch Thụy. Giống như thật sự không muốn dây dưa với cậu lâu. Dù lúc nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Bạch Thụy có chút biến đổi, cô ta vẫn không khỏi thoải mái trong lòng, còn nhếch môi cười đắc ý.
"Cậu thấy rồi chứ. Người đàn ông kia rốt cuộc vẫn là của tôi. Hiện tại tôi còn có đứa nhỏ nữa."
Tống Thiên Kim nói thôi chưa đủ, cô ta còn đưa một tờ giấy xét nghiệm có chứng nhận của bệnh viện ra. Cô ta cũng không xem Bạch Thụy nhìn có hiểu không, nhưng chỉ cần nhìn thấy biểu tình bình thường của Bạch Thụy khẽ nứt ra, để lộ cảm xúc thật của mình thì cô ta đã cảm thấy vui vẻ vì mục đích đạt được rồi.
"Cậu... A!"
Ai biết cô ta còn chưa kịp nói gì nữa thêm thì đã bị người bên trong mãnh liệt đẩy ra ngoài.
"Nói xong rồi? Xong rồi thì cút!"
Nói xong Bạch Thụy lạnh lùng đem cửa nhà đóng sầm lại, đem Tống Thiên Kim nhốt ở bên ngoài.
Tống Thiên Kim nhìn cửa nhà mà tức đến giậm chân. Nhưng cô ta lại không định làm ầm ĩ hay chèo kéo gì mà hướng thang máy chạy. Thật ra cho dù Bạch Thụy không đuổi thì cô ta cũng sẽ tự đi thôi. Bởi vì cô ta sợ... Sợ người đàn ông kia sẽ tìm thấy cô ta. Chẳng bằng cô ta vốn không hề có thai, mấy lời này chỉ có khả năng chọc tức Bạch Thụy, để cho cậu chủ động rời xa Khương Sầm thôi chứ chẳng thể mang người đàn ông kia đến với cô ta được. Khương gia lão tử kia rốt cuộc chỉ muốn lợi dụng cô ta một cách triệt để, có khi sau đó sẽ đem cô ta tống đi, tìm người khác thế vào. Nhưng cho dù như vậy rất đáng hận thì vẫn còn hơn bị người đàn ông kia xử lý. Ánh mắt của hắn ngày hôm đó cô ta mãi vẫn chưa quên được.
Còn Bạch Thụy, sau khi đuổi Tống Thiên Kim đi thì cậu đứng mãi ở cửa một lúc lâu mới đi thẳng vào phòng ngủ. Cậu mặt đã không còn biểu tình gì, chỉ có đặc biệt lạnh lùng, trầm mặc đem quần áo đang thu xếp tiếp tục cho vào vali. Đợi làm xong mọi thứ rồi cậu không chút do dự bấm số điện thoại của Sùng Minh. Đợi nói chuyện với Sùng Minh xong cậu lại đem tờ giấy Tống Thiên Kim mới nãy đưa cho cậu đem nó cho chụp, sau đó mãnh liệt xé bỏ. Giống như có thù oán sâu nặng gì với nó vậy. Nhưng ít ra nó vẫn thể hiện được một chút cảm xúc thật sự của cậu mà không phải như bây giờ...
Reng...
Tầm nữa tiếng sau cửa nhà vang lên tiếng chuông. Bạch Thụy xách vali lạnh mặt đi ra ngoài.
"Cậu... Đây là sao vậy? Không phải hai hôm nữa mới đi sao?"
Sùng Minh đầy đầu thắc mắc nhìn minh tinh nhà mình hỏi.
"Không có gì. Tôi muốn đi trước đến thành phố Y. Anh đợi mấy hôm nữa mang theo tiểu Sầm cùng đến, không cần vì tôi mà xáo trộn dự định của anh."
Bạch Thụy không giải thích chút nào, chỉ nói như vậy rồi kéo vali đi ra ngoài trong ánh mắt ngờ vực khó hiểu của Sùng Minh. Nhưng biểu hiện của Bạch Thụy chính là đang cự tuyệt nói cho hắn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Sùng Minh lại không thể ép buộc cậu... Hắn cảm thấy chuyện này nhất định có liên quan đến người nào đó, vốn định bụng báo tin cho người biết nhưng chẳng ngại Bạch Thụy nhất định muốn đi. Hắn trước chỉ có thể cho cậu đi. Dù sao thì trước sau gì cũng phải đi, nếu cậu muốn đi sớm thì hắn cũng không thể nói gì được.
Vốn định đặc vé máy bay nhưng Bạch Thụy lại nghe nói có thể đi tàu hỏa đến cho nên đã để cho hắn mua vé đến đó.
"Cậu biết đi thật không đó?"
Sùng Minh không dưới ba lần hỏi Bạch Thụy đang ngồi thẩn thờ ở ghế sau nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngôn Tình Trọng Sinh
"Anh đã nói mấy lần rồi."
Ít nhiều gì cậu cũng đã ở đây nữa năm, đổi một nơi thì mọi thứ vẫn như vậy thôi, có cái gì không biết không phải có thể tìm người hỏi sao.
Cậu nào có ngốc như vậy.
Sùng Minh mà biết cậu nghĩ thế, hắn nhất định sẽ nói cậu không ngốc thì ai ngốc.
"Vậy cậu nói cho anh biết tại sao cậu lại đột xuất muốn đi không?"
Là ai suốt ngày dính nị với người kia, làm gì có chuyện không từ mà biệt đã muốn đi. Cậu chỉ hận không thể dính lên người ai đó. Hắn hiện tại càng thêm chắc chắn Khương đại tổng tài vẫn chưa biết chuyện này đâu. Nếu không phải nãy giờ không có cơ hội, hắn đã nghĩ gọi cho ai đó báo cáo rồi. Hiện tại không biết để người đi trước như vầy hắn có bị lăng trì không nữa.
"Lỡ anh ấy có hỏi tới thì anh nói anh không biết. Là tôi tự đi."
Bạch Thụy giống như đi guốc trong bụng Sùng Minh mà bỗng nhiên nói một câu.
"Anh là đang hỏi cậu lý do mà."
Sùng Minh mệt tâm gì đâu.
Ấy vậy nhưng Bạch Thụy vẫn quyết định cắn chặt môi không nói lời nào. Sùng Minh nhìn mà bất lực. Nhưng cứ nghĩ đến, đến cả tiểu Sầm cậu cũng không mang theo, rốt cuộc là đã có chuyện gì thật rồi.
Khương Sầm thật sự là không biết. Hắn đang bù đầu xử lý công việc ở công ty thì bỗng nhiên nhận được tin nhắn của tiểu minh tinh nhà mình. Vốn đang sầm mặt vì đụng trúng chuyện khó chịu biểu tình cũng không khỏi dãn ra một một chút. Nhưng còn chưa đợi hắn vui vẻ được bao lâu nụ cười nữa miệng đã sượng lại ở đó.