"Khương Sầm... Muốn nữa a..."
Đối với người yêu không ngừng gọi tên mình vừa đòi hỏi, mặc kệ là ai đều sẽ không chịu được mà cho cậu. Nhưng mà...
"Sao lại như vậy, hử?"
Bốp!
"A..."
Lời vừa ra cái mông đã bị đánh, Bạch Thụy không thấy đau mà vách động nhạy cảm bên trong còn bị đại điểu chà qua một cái. Cuối cùng chỉ còn một tiếng rên rỉ khó lòng kiềm nén đồng thời thân mình mềm mại cũng đổ sập xuống lòng ngực nam nhân.
"Nói! Không nói sẽ không cho em!"
Dù hắn biết lúc này người trong lòng rất khó chịu bởi vì dược vật tra tấn nhưng hắn cũng khó chịu. Cứ nghĩ đến cậu bị người chuốc thuốc, cho dù không bị gì thì hắn vẫn biết mục đích của đối phương là gì. Chỉ cần một ý nghĩ thôi hắn đã muốn lăng trì xử tử đối phương.
"Ư... Cho đi... Người ta không biết... Không biết gì hết a..."
Ai biết cái tiểu bại hoại kia miệng không ngừng nói cái gì không biết, thân hình thì như con rắn éo uốn lung tung trên người hắn. Người anh em bị cậu xoắn xuýt ma sát... Hắn phải dùng mười phần định lực mới không nắm eo cậu giã xuống.
"Người ta thật sự không biết đâu... Khương Sầm ư... Cho em đi mà hu hu..."
Nói đến đây còn tủi thân đến khóc lên.
"..."
Ai đó vừa câm nín vừa tức cười. Nhưng cậu cứ luôn miệng nói không biết, cho dù hắn giận thì vẫn không thể không tạm gác lại.
"Cởi đồ cho tôi."
Khương đại tổng tài tức lắm nên chỉ có thể dày vò con tiểu bại hoại kia nhiều chút mới chịu. Ai biết tiểu hỗn sắc kim lòng bá đạo hạt gạo kia lại...
Phựt!
Một phát đem áo sơ mi của hắn giật phăng một cái. Cúc áo bay đầy trời còn lòng ngực tinh mỹ tráng kiện của hắn lại bị mở phanh ra.
"..."
"Ưm... Ưm... Thoải mái..."
Vậy mà con tiểu hỗn đảm nào đó còn không biết mình làm sai cái gì, vừa chạm vào da thịt cứng ngắt khoái cảm mê người liền dán sát vào lòng ngực hắn, không có sự ngăn cách đem mỹ ngọc trước ngực chà sát vào của hắn vừa ư ử rên rỉ như chó nhỏ. Ai đó trước là cạn lời, sau là vì kích thích trong ngực mà mạnh mẽ bóp chặt cái mông lẳng lơ dưới tay, đồng thời ép hạ thân đang dính sát rạp vào nhau của họ, để nó càng thêm dán chặt đến không có kẻ hở. Sau đó không nói một lời đỉnh hông thật dữ dội một phát...
"A!..."
Không bất ngờ lập tức rước lấy một tiếng rên cao vút của tiểu bại hoại nào đó, chọc cho hắn càng thêm đỏ mắt.
"Ôm cho chặt."
Hắn nhịn lại cảm xúc muốn mạnh mẽ làm cậu, trước ôm cậu đứng dậy. Vừa để cho hai lẳng chân thon thả xinh đẹp của cậu xoắn lại sau lưng, hai tay ôm cổ hắn, cả người treo lủng lẳng vừa kẹp chặt đại điểu của hắn vừa nói. Bản thân hắn thì đưa tay đem quần âu cởi ra, nhanh chóng để lộ thân hình hoàn mỹ như thần Apollo của mình. Người so với người đúng là càng so sánh càng tức chết. Trác Dịch còn chẳng đỡ nổi Bạch Thụy nhưng hắn lại có thể thoải mái không chút biến sắc đem cậu treo lên. Thân hình cao lớn chưa từng lung lay dù chỉ một chút.
Không cần hắn phải nói, Bạch Thụy đang thèm khát như người vừa từ sa mạc trở về đương nhiên sẽ không để cho bản thân tuột xuống. Lại bởi vì thân thể vẫn còn mềm nhũn lại không có sự chống đỡ của hắn mà cậu càng thêm ra sức bấu chặt lấy hắn. Trong lúc đó đương nhiên không tránh khỏi hấp xả lấy đại điểu kia quyến rũ mời gọi không ngừng.
Bốp!
"A..."
Kết quả là bị người đánh cho một cái vào mông đến mức nó đỏ ửng lên còn nảy mạnh một cái. Như như vậy chỉ càng khiến nó thêm quyến rũ sắc tình chọc người muốn đem nó lên yêu thương nhào nặn đến biến dạng mới thôi.
"Lì lợm."
"Ư... Của em mà..."
Khương Sầm mém chút là bị cậu chọc cho bật cười thành tiếng.
"Của em hay của tôi?"
Mới đó còn dặn dò em chú ý, ngày mai đã về rồi em còn để xảy ra chuyện. Hiện tại còn muốn bá đạo chiếm đoạt của tư vậy đó.
"Nó là của em ư... Em là của anh hì hì..."
"Dẻo miệng!"
Khương Sầm đến là chịu thua cậu dù khóe môi khóe mắt đều bị cậu chọc cho cong lên. Hắn nói xong thì mạnh mẽ đem cái mông cậu ác ý xoa nắn một phen, lại chọc cho con tiểu bại hoại lẳng lơ rên ư ử không ngừng vừa đem cậu ôm vào nhà tắm. Mỗi lần bước đi hắn còn không quên đem nơi chật hẹp kia giã ra nước.
"A ức... Thích lắm... Măm..."
Ai đó thích ý gần chết lập tức ôm cổ hắn dâng lên môi thơm đi cùng hắn quấn quýt không rời. Nhưng Khương đại tổng tài bị cậu hết gặm lại cắn mút lung tung đến buồn cười không thể không dùng thế công như vũ bão của mình ép cho cậu không thể quấy loạn nữa mà cong cả lưng ưỡn ngực hét lên không ngừng.
"A a... Sâu quá ư hứ..."
"Không muốn?"
"Không ư... Nữa đi a!!..."
"Một chút đều không biết đủ."
"Ư ư..."
Phòng tắm tràn ngập đều là âm thanh sắc tình ma mị hoặc nhân, người trong phòng đều là một bộ bị ham muốn chiếm hữu đến quấn lấy nhau không ngừng hòa tấu lên bản tình ca ướt át.
Ở bên ngoài bữa tiệc chia tay sớm đã tàn bởi vì chủ nhân không thấy. Ai nấy đều trở lại phòng của mình, hoàn toàn không biết gì về tình huống đột phát giữa chừng đó.
"Chắc là đối phương trong lúc không ai để ý đem thuốc bỏ vào trong ly rượu của Bạch Thụy."
Sùng Minh sắc mặt đanh lại kết luận một câu. Dù trong lòng hắn đã muốn có đáp án cho chuyện này rồi nhưng không có bằng chứng lại không thể nói gì được. Hiện tại họ muốn từ trong số những ly rượu tìm được thứ còn sót lại thật sự là khó như lên trời. Trừ khi đem đối phương ra khảo tra đến khi hắn khai, nếu không ai cũng không thể định tội cho hắn. Mà việc này càng không thể công khai, ảnh hưởng đến tên tuổi của Bạch Thụy là nhất định rồi. Không khéo lại ra nhiều vấn đề hơn nữa khiến người khác thừa cơ lợi dụng làm chuyện xấu.
"Cứ như vậy bỏ qua?"
Phương Thần cảm thấy như vậy quá mức uất ức. Đối với hắn mà nói Bạch Thụy là người yêu của Khương Sầm thì đã tính là người mình. Người mình bị ủy khuất lại chỉ có thể ngậm bò hòn...
Nhưng câu này của hắn chỉ đổi lại sự trầm mặc của hai anh em họ Sùng. Sùng Minh đương nhiên là còn gấp hơn hắn nhưng lại không thể làm được gì. Trong lúc vô tình hắn lại đem điện thoại của Bạch Thụy vẫn còn nằm trong túi quần ra nghịch nghịch. Vốn chẳng hề nghĩ gì, ai biết lại nhìn thấy một tin nhắn khiến mặt hắn không khỏi nhăn lại. Có điều hắn nhanh chóng nhận ra khác thường mà cẩn thận đem tin nhắn mở ra xem.
Sùng Minh cảm thấy khác thường vì người gửi tin là Trác Dịch, cái tên vốn là đối tượng tình nghi đã ám toán Bạch Thụy nhưng hiện tại không thấy đâu. Đối phương vốn nên... Vậy mà hiện tại lại đi gửi tin nhắn cho Bạch Thụy. Vấn đề lớn hơn nữa là, nhìn thời gian gửi tin còn là cách đó không lâu sau khi hắn tìm được Bạch Thụy trong nhà vệ sinh. Mang theo nghi hoặc không thể hiểu nổi hắn đem tin nhắn mở ra. Ai biết đập vào mắt hắn lại là vài tấm hình khiến người ta không khỏi há hốc mồm.
"Gì vậy?"
Bởi vì biểu tình của Sùng Minh rất quái lạ cho nên lập tức lôi kéo sự chú ý của hai người còn lại. Phương Thần vừa hỏi vừa đưa đầu nhìn đến. Khi hắn nhìn thấy mấy tấm hình kia, lại nhìn đến thiếu niên trong hình, lông mày hắn vô thức nhíu lại, trong lòng còn có cảm giác khó chịu quái dị.
Tại sao vậy?
Hắn nhận ra được thiếu niên trắng nõn đúng chuẩn gu hắn nằm trong ngực Trác Dịch chính là người hắn thấy trước đó trước khi bắt gặp tiểu vật nhỏ kia. Nhưng hắn không nên khó chịu mới đúng. Chẳng lẽ là vì hắn cho rằng thiếu niên chính là tiểu vật nhỏ đó?... Ý nghĩ đó, chuyện hoang đường như vậy cố tình lại để ở trong lòng hắn. Nhưng làm sao giải thích được việc bỗng nhiên lại không thấy đối phương đâu đây? Không thể có chuyện đối phương nhảy ra khỏi ban công. Càng nghĩ, trong lòng hắn càng không ngừng có một giọng nói bảo hắn hãy tin tưởng điều hắn nghĩ, cho dù nó hoang đường vô lý cỡ nào.
Đổi lại một cách nói, nếu vật nhỏ kia không phải loại bình thường, còn có thể thành tinh, hóa thành hình người, vậy không phải có thể hoàn mỹ lý giải cho tất cả hay sao? Rằng Bạch Thụy gặp nạn, nó đem Trác Dịch dụ đi, còn không quên chụp những tấm hình này chắc là có ý định trả thù Trác Dịch...
Không biết tại sao chỉ vừa mới quen nhưng hắn lại cho rằng việc này phù hợp với tính tình vật nhỏ kia. Rồi trạng thái mệt nhọc đến mức không còn linh hoạt như trước cũng có thể là do việc sử dụng năng lực quá mức... Dùng nó đến giải thích... Như vậy mới đúng... Dù quá mức khó tin... Cho dù hắn muốn tin, hắn tin, nhưng tiếp theo đó hắn nhìn những bức ảnh này hắn càng thêm khó chịu. Khó chịu cứ như đồ của mình bị người nhúng chàm vậy, cực độ khó chịu.
Hắn không cảm thấy kinh sợ với một vật nhỏ không bình thường lại khó chịu khi thấy nó dán chặt lên người nam nhân khác... Hắn bị điên rồi sao?
Hắn không đến nổi đối với một vật nhỏ mới quen... Nhất kiến chung tình chứ?
Nhưng làm sao để giải thích hắn đối với nó yêu thích không chịu được đây? Nếu không phải không thể được đến nó yêu thích còn nghĩ mua được nó về, hắn...
"Cái này... nhất định không phải Trác Dịch gửi qua."
Đương nhiên rồi.
"Tuy không biết tại sao nhưng có thể lợi dụng."
Phương Thần đang suy nghĩ miên man bị lời bàn luận của hai người kia đánh động, ánh mắt lại lia đến bức ảnh trên màn hình điện thoại. Nụ cười ranh mãnh lại giống như cười gằn của thiếu niên cứ như đóng đinh trong lòng hắn.