Sùng Minh nhìn minh tinh nhà mình mới nãy còn làm bé thỏ cụp tai hiện tại đã đổi chế độ thành bé mèo xù lông đối với hắn hỏi không thèm quan tâm mà khó hiểu vạn phần. Một lúc hắn mới không nhịn được mà dò hỏi: "Đừng nói cậu giận Khương tổng mới đi uống rượu với Tô Miện nha?"
Bạch Thụy vẫn không nói lời nào mà ngã người vùi đầu vào trong góc nệm nằm bẹp ở đó luôn.
Đối với cậu hoàn toàn bỏ đi dáng vẻ lạnh lùng xa cách bình thường mà trở thành trạng thái chỉ khi ở bên cạnh người kia mới có, lại thêm bởi vì rượu mà mặt mũi đỏ bừng... Sùng Minh nhất thời không biết nói sao cho phải. Kết quả đến khi Khương Sầm bởi vì một cú điện thoại của Sùng Minh mà đón máy bay đến H thị ngay lập tức vào được khách sạn Sùng Minh vẫn là không nói được tiếng nào với Bạch Thụy nữa. Ai đó cũng đều là bị bộ dạng vò thành một nắm của tiểu minh tinh chọc cho tức giận cùng lo lắng đan xen đều bay hết một nữa.
Đợi trong phòng không còn ai hắn mới đem con tiểu minh tinh đang tạo phản kia ra khỏi ghế sofa ôm đến trên đùi. Bạch Thụy không biết hắn tới, cứ thế bị hắn mặt mũi hầm hầm dọa cho cứng đờ ở đó mà chằm chằm nhìn hắn. Điệu bộ ngốc nghếch đến Khương đại tổng tài cũng không chịu nổi. Dù hắn rất muốn đem cậu ra dày bò một trận nhưng vẫn là trầm giọng đem con tiểu lì lợm này ra xử tử.
"Uống rượu uống đến hỏng đầu luôn rồi?"
Bạch Thụy bị giọng nói lạnh đến có thể đóng băng của hắn dọa cho rụt cổ về. Nếu không phải Khương Sầm giữ lấy hai cánh tay cậu thì Bạch Thụy đã ngã ra phía sau rồi.
"Biết sợ?"
Khương Sầm đều là bị cậu chọc cho tức đến bật cười. Dù lòng đã muốn bị cậu chọc mềm thì giọng điệu vẫn thật cứng rắn mà dạy dỗ tiếp.
"Sao lúc đó không biết sợ đi?"
Bạch Thụy có lẽ do trong người vẫn còn men say cho nên phản ứng rất chì độn. Nhưng sau khi tải được thông tin người này thật sự là vì cậu mà tới rồi, không phải do cậu đang mơ thì bao nhiêu ghen tuông trong lòng lập tức tuôn trào hết ra theo sự dọa nạt của hắn.
"Em chỉ là đi uống rượu!"
Cậu dù vẫn sợ bộ dạng lạnh lùng của hắn nhưng vẫn ráng gân cổ lên cãi lại. Nói xong cậu còn dùng dằng thoát khỏi tay hắn mà leo xuống ghế lại lần nữa. Sau đó trực tiếp cho hắn một cái bóng lưng đầy hờn dỗi và ngang bướng, trời không sợ đất không sợ. Cho dù có sợ ai đó thì hiện tại cậu cũng không sợ nữa... Khụ... Vẫn có sợ nhưng lúc này có lẽ không nhớ được.
Khương Sầm không nghĩ cậu còn có sức chống đối mà để cậu tuột khỏi tay. Đối với cái ót lì lợm của cậu Khương đại tổng tài ta bị chọc cho tức đến bật cười. Nhìn ai đó bị tiếng cười của hắn dọa cho dù ngang bướng vẫn khẽ run lên một cái thì không biết nên tức hay buồn cười nữa. Nhưng ít nhiều ý định muốn mạnh mẽ dạy dỗ cậu của hắn đã bị đánh bay một nữa rồi.
"Quay lại đây."
Hắn không biết giọng mình đã mềm đi mà đem con tiểu minh tinh lì lợm kia gọi về.
Nhìn cậu dù tâm không cam tình không nguyện lết trở về, biểu tình đều là hờn dỗi trong khi khuôn mặt nhỏ lại đỏ bừng, đầu óc thì lộn xộn như cái ổ gà... Hắn không nhịn được nhúc nhích khóe môi nhưng không biết nên làm sao với cậu nữa. Trời biết lúc hắn nghe được tin đã lo lắng thế nào, nhìn đến người còn nguyên vẹn hắn đều là nhẹ nhõm hẳn. Biết cậu không phải đều muốn chuyện xảy ra như vậy nhưng hắn giận là không phải ít rồi. Giận cậu không biết gì bị người lừa đi uống rượu, cũng giận cậu có chuyện lại không tìm hắn như mọi khi mà... Nhưng nhìn cậu thế này hắn không biết nên đánh hay mắng. Cuối cùng còn lại chỉ có bất lực cùng nuông chiều.
"Sao lại muốn đi uống rượu?"
Hắn giữ cái đầu bởi vì men say mà lắc lư không ổn định của tiểu minh tinh vừa nghiêm nghị hỏi. Có lẽ do giọng điệu của hắn đều đều lại tràn ngập quan tâm nên ai đó không có làm mình làm mẩy lên nữa, ngược lại yếu yếu nói: "Không vui..."
"Sao lại không vui?"
Còn cần cậu nói? Ai nhìn vào cũng thấy hết. Dù trong lòng nói vậy nhưng mà Khương Sầm vẫn kiên nhẫn hỏi tiếp. Tiểu ngốc bức còn biết không vui đi uống rượu, như vậy vấn đề nhất định có liên quan đến hắn rồi. Dựa theo bình thường thì cậu phải đi tìm hắn chất vấn, chỉ có thể nói Tô Miện kia quá biết chớp lấy thời cơ mà xúi bậy tiểu ngốc bức của hắn mới ra nông nổi này. Hắn biết cậu đối với thế giới này thiếu hiểu biết thế nào, không thể có chuyện cậu vì không vui mà tự biết đi uống rượu giải sầu được. Cho nên mọi tội lỗi hắn đem đổ lên đầu Tô Miện không biết an phận kia hết. Dám dạy hư tiểu minh tinh của hắn. Phòng tới phòng lui vẫn là để cho tên này chui lỗ trống dù hắn đã nhìn ra được cậu ta là một đống rắc rối rồi. Cũng là do hắn sơ sẩy...
"Tại vì anh để cho cô ta đến gần! Em không vui! Anh đã hứa rồi!"
Bạch Thụy gần như là hét lên nói. Mùi rượu phun đầy mặt Khương Sầm cũng không tự biết mà còn ôm mặt hắn gặm một cái thật mạnh.
Hậu quả là... Rách da chảy máu thôi.
Khương Sầm thật sự là bị cậu làm cho không kịp trở tay. Vốn hắn còn đang bị lời chất vấn của cậu dọa một chút. Bởi vì sự tình liên quan đến Tống Thiên Kim hắn không định cho cậu biết. Nhưng nhìn biểu hiện bây giờ của cậu, có lẽ cậu vẫn còn chưa có biết. Nếu không sợ rằng không chỉ đơn giản như vậy đâu. Nữa là nhẹ nhõm, cuối cùng hắn chỉ biết cười khổ nhìn tiểu bại hoại nào đó cắn người xong còn chưa hết giận sụ mặt nhìn hắn vừa đem máu bị rỉ ra từ trên môi liếm đi.
"Không vui là cắn tôi vậy hả?"
"Hừ..."
Ai đó cắn người xong hỏa khí là có yếu đi được một chút, dù biết mình vừa làm sai nhưng vẫn không chịu hoàn toàn xuống nước. Nghe hắn hỏi thì trề môi quay mặt đi không thèm nhìn hắn.
"Em không vui thì em cắn tôi. Cắn rồi xem như xong. Nhưng em không nói tiếng nào chạy đi uống rượu tôi còn chưa tính với em đó."
Khương Sầm đem mặt cậu quay trở về nghiêm trọng nhắc. Kết quả đối với một đôi mắt vì rượu mà ươi ướt lại ửng đỏ của người đối diện, hắn bất lực không thể làm gì được mà chỉ có thể mút mạnh cái miệng nhỏ đang trề ra của ai đó một trận cho bỏ ghét. Nói đến nói đi đều là vì hắn cậu mới chạy ra ngoài. Hắn đánh không được mà mắng không xong khi người cứ như vậy... Bỗng nhiên nhớ đến giấc mơ hôm đó, cho dù ý niệm kia không ngừng tẩy não hắn thì hắn vẫn là nhớ được cảm giác bất an lúc đó. Thế là hắn không khỏi đem đôi môi kia thả ra, nghiêm nghị nắm mặt nhỏ của cậu, nhìn vào đôi mắt ướt sũng kia mà gằn từng chữ: "Em muốn đi đâu cũng được, Bạch Thụy. Tôi sẽ không cản nếu có người đi cùng em. Nhưng tuyệt đối không thể như hôm nay, không nói một tiếng đã bỏ đi, biết chưa?"
Ai biết người trước mặt lại như thể đã bị rượu ngấm vào, cứ ngu ngơ nhìn hắn không chịu phản ứng.
"Có biết tôi lo lắng thế nào không hả? Có nghe hay không?"
Khương Sầm bất đắc dĩ không chịu nổi.
"Nghe..."
Cứ tưởng là sẽ không nghe được cậu trả lời, hắn cứ thế bị giọng nói mềm nhũn cùng đôi mắt trong veo lại ngoan ngoan đầy sự ỷ lại kia nhìn đến mềm lòng.
"Có đau đầu không?"
Hắn nhịn không được dày vò khuôn mặt nhỏ trong tay một trận rồi mới nhẹ giọng hỏi.
"Đau... Muốn tắm..."
"Ha..."
Khương Sầm đến là bất lực với trạng thái này của người trong lòng. Như vầy thì không thể nói chuyện được gì nữa hết, hắn chỉ có thể nhận mệnh đem người ôm lên đi vào phòng tắm.
Cả quá trình sau đó Bạch Thụy đều là ở trong trạng thái ngoan đến không chịu được. Giống như mới nãy đối với hắn xù lông không phải là cậu vậy. Mặc kệ mọi thứ, Khương Sầm nói gì thì cậu nghe nấy. Nói giơ tay là giơ, nói nhấc chân là nhấc... Kết quả chọc cho ai đó đang giúp cậu cởi đồ đều không nhịn được lại đè cậu ra hôn một trận nữa.
Cứ thế, hắn là vội vàng chạy đến H thị thở còn chưa kịp vẫn là đối phó với một con ma men vừa lì lợm lại đáng yêu, bây giờ còn phải phục vụ người tắm rửa đến sạch sẽ bóng loáng, uống canh giải rượu đàng hoàng rồi tiếp đó nhét vào trong chăn. Nhìn lại đã là nữa đêm mất rồi.
"Hôm nay hứa tới tôi cái gì?"
Trong lúc ai đó mơ màng muốn ngủ vẫn còn bị hắn lôi ra hỏi lại. Tiểu hỗn sắc kim long mềm nhũn như con chi chi yếu yếu đáp lại: "Không được không nói tiếng nào chạy đi..."
Nói chưa xong đã vùi đầu vào ngực hắn dụi dụi mấy cái. Khương Sầm đều là bị một đầu tóc mềm mại kia làm cho nhột nhạt đến buồn cười. Nhưng không đợi hắn nói gì nữa người trong lòng đã hô hấp đều đều ngủ mất tiêu. Hắn chỉ đành bất lực đánh cái bốp thật vang lên mông tròn cong mẩy dưới tay một cái cho bỏ ghét rồi mới nhận mệnh ôm người vào lòng đi ngủ. Ai đó cũng không bị hắn đánh tỉnh, chỉ rên rỉ thật nhỏ vừa rút đầu vào cổ hắn tìm chỗ êm ái mà ngủ hô hô ngủ tiếp.
So với Bạch Thụy bên này thì Tô Miện bên kia đúng là tội nghiệp. Bị một trận kinh hách nữa đêm còn gặp ác mộng, đến sáng ra cứ thế mang theo hai cái vành mắt hình gấu trúc cùng tinh thần uể oải đi diễn. Kết quả là bị Tiêu đạo mắng cho một trận té đầu.
"Sao cậu không giống tôi?"
Tô Miện ai oán nhìn Bạch Thụy tinh thần sáng láng, nào có chút gì dấu vết đêm qua cùng cậu ta uống rượu cả đêm đang ngồi bên cạnh, thật sự có ghen ghét ức chế không chịu được.
"Không biết."
Lời này nghe sao cũng thật rất đáng đánh. Bạch Thụy còn thật sự nghiêm túc nói.