Trong lúc đó Tiểu Sầm riêng mình trốn ở một bên nhìn chủ nhân một bộ biểu tình yêu đến mê muội cùng ai đó nói chuyện. Trong lòng nó vẫn không nhịn được thở dài một hơi. Tự nhiên nó cảm thấy may mắn lại ghen tỵ với Sùng ca vì hắn không đi cùng. Chỉ tội cho nó... Một mình ăn cơm chó đến no, không cần phải tu luyện gì hết nếu cơm chó có thể tăng tiến tu vi. Bản thân nó khẳng khái bày tỏ rằng nó không hề hiểu được nổi niềm của những người đang yêu nhau. Chẳng biết sau này thế nào, hiện tại chính là như vậy. Nó cũng không có ý nghĩ đi tìm ai đó thử một chút đâu. Nó hẳn còn nhỏ, chuyện quan trọng nó cần quan tâm lúc này là bảo vệ chủ nhân và tu luyện. Yêu đương gì đó quá xa xăm vời vợi với nó.
Kết quả là lúc trở về Sùng Minh nhìn ai đó mặt mày xán lạn cứ như cây khô vừa được tưới đủ nước xuân mà không khỏi ngây cả người. Nhưng hắn nhanh chóng đoán được nguyên nhân cho dù chưa hỏi đến một câu nào. Thật lòng trên đời này chỉ có mỗi ai đó là có thể đủ sức khiến cho minh tinh nhà hắn trở nên đánh mất cả hình tượng thế này thôi. Nhưng hắn không nghĩ là đi ngắm bình minh mà cậu còn có thể ngắm được cả người yêu nữa. Hắn không khỏi tâm ý tương thông cùng tiểu Sầm khi cảm thấy mình rất sáng suốt vì đã đủ quyết tâm không đi theo cậu. truyện tiên hiệp hay
Buổi quay phim sau đó vậy mà lại đặc biệt thuận lợi vượt quá sự tưởng tượng của mọi người.
"Tốt!"
Tiêu đạo hô lên, trên mặt vẻ hài lòng là không khó nhìn ra. Đương nhiên là không thiếu vài lời khen và khích lệ cho nữ phụ Lý Hân, đồng thời cổ vũ cô nàng tiếp tục giữ vững phong độ cho quá trình quay phim sau đó.
Lý Hân thật sự đã tiếp thu được chỉ điểm của Bạch Thụy mà diễn qua cảnh này chỉ trong hai lần quay. Lần đầu tiên thật ra đã rất ổn nhưng Bạch Thụy vô tình phạm một lỗi đi vị không đúng cho nên họ phải quay lại. Cô nàng sau khi nghe ông hô cắt thì còn thở phào một hơi nhẹ nhõm. Có lẽ cô nàng vẫn còn rất hồi hợp khi không biết bản thân làm vậy có đúng không.
"Cứ tiếp tục như vậy chúng ta xử lý nốt phần sau luôn!"
Quá trình tiếp theo gần như diễn ra trong suông sẽ, khi mặt trời dần lên đến đỉnh đầu thì đám người đã quay xong tất cả các cảnh cần thiết. Dù mệt mỏi vừa đói bụng nhưng họ vẫn cố gắng xuống núi trước, về khách sạn tắm rửa rồi mới ăn cơm. Như vậy cơm mới thật sự ngon. Dù sao điều kiện trên núi vẫn quá kém. Họ phải hóa trang, hoạt động không ngừng ra mồ hôi lại không được tắm, không thể thoải mái như đi picnic được.
Buổi chiều trong lúc quay phim Bạch Thụy nghe thấy mấy minh tinh trong đoàn bàn tán chuyện gì đó rất rôn rả. Đến khi Tô Miện thụt thò lại đây bà tám thì cậu mới biết họ đang nói đến một buổi tiệc sinh nhật hoành tráng của đại nhân vật nào đó trong thành phố S.
"Bọn họ là nghĩ nếu được tham gia một bữa tiệc như vậy, sau đó ở trong bữa tiệc được một vị khách nhìn trúng bla bla... Chính là đang mơ mộng hảo huyền."
Tô Miện khinh thường nói.
"Không được sao?"
Bạch Thụy thuận miệng hỏi.
"Được chứ! Quan trọng là họ không vào được."
Tô Miện miệng thì đồng ý nhưng giọng điệu lại đầy mỉa mai.
"Nghe đâu bữa tiệc này gần như là mời đủ các đại nhân vật trong thành phố. Trông thì là một bữa tiệc sinh thần nhưng mục đích cuối cùng của nó vẫn là thương trường xã giao, nhân cơ hội bàn việc làm ăn, việc hợp tác sau này nếu có cơ hội. Nhiều người càng là nhân lúc này đi giới thiệu, làm mai làm mối cho con cái mình. Tốt nhất là có thể được đến một mối hôn nhân chính trị vừa môn đăng hộ đối vừa có lợi cho việc làm ăn của gia đình. Xì, không trách bọn họ mơ mộng."
Tô Miện trong bụng nghĩ có khi ai đó cũng sẽ đi, bên người nhất định còn có một mỹ nhân theo cùng thì càng không nhịn được bĩu môi. Nhưng bên trong giọng nói sao lại không có một chút khổ sở khó mà nghe ra được.
Nhưng Bạch Thụy vẫn là nhạy bén cảm nhận được. Cậu bỗng nhiên cảm thấy tâm trạng người bên cạnh bất chợt trùng xuống thì khó hiểu liếc mắt qua. Đương nhiên là cậu không lí giải được biểu tình của Tô Miện trong khoảng khắc đó. Hơn nữa cảm xúc kia cũng rất mơ hồ... Cùng lúc Sùng Minh lại lên tiếng cho nên cậu đều là quên đi.
"Đó là bữa tiệc của Trác lão gia tử Trác gia. Nếu hiện tại cậu đang ở thành phố S thì có khi Khương tổng sẽ đưa cậu đi cùng."
Lời này của hắn Bạch Thụy không có cảm giác gì nhưng Tô Miện bên cạnh lại mông lung nghĩ, cho dù cậu ta cũng có ở đó thì người đi bên cạnh ai kia vẫn không phải là cậu ta... Trong một khoảng khắc Tô Miện không phải không có ghen tị với Bạch Thụy. Nhưng nhiều hơn lại là thứ cảm giác khiến cậu ta cực kỳ khó chịu... Không phải khó chịu vì người ta có mà mình không thể. Đương nhiên rồi, Sùng Minh chỉ nói như vậy chứ chưa chắc mọi chuyện sẽ diễn ra giống vậy. Nhưng khó chịu cái gì thì có lẽ chỉ có bản thân Tô Miện mới rõ. Hoặc có lẽ đến chính cậu ta vẫn là còn mù mờ hay cố tình không muốn nghĩ theo hướng đó. Như một cơ chế bảo vệ bản thân...
Bạch Thụy lại không phát hiện ra bởi vì câu nói của Sùng Minh khiến cậu nghĩ đến cái gì.
"Trác gia? Trác Dịch?"
Khó được Bạch Thụy tự động nhắc đến tên người này. Nhưng nó vô tình lại thành công lôi kéo Tô Miện cũng đang cố gắng lừa mình đối người thoát ra khỏi trạng thái bất chợt trở nên không tốt vì ai đó.
"Cậu nói tôi mới để ý. Anh Minh, anh chắc biết gì chứ?"
Tô Miện ngẩng đầu lên hỏi Sùng Minh đang đứng bên cạnh.
"Đúng là cùng một dòng họ. Trác Dịch là cháu trai của chủ nhân bữa tiệc kia. Nhưng việc này trong giới giải trí không mấy người biết."
Sùng Minh nhắc khéo.
Tô Miện thật sự là lần đầu nghe nói chuyện này, được đến bảo chứng của Sùng Minh thì không khỏi vô thức cảm thán. Cũng phải, tuy rằng Tô Miện hiện tại khá nổi nhưng cậu ta chỉ mới vào nghề được một năm mấy, đương nhiên biết không được. Cho dù ở bên người kia cũng chỉ là tình huống ép buộc, Tô Miện chưa từng có hỏi han chứ đừng nói chủ động tìm hiểu cái gì từ hắn ta. Bạch Thụy ngược lại thì bình thản hơn nhiều. Giống như trước đó cậu chỉ tiện miệng hỏi thôi. Thế nhưng Sùng Minh lại để ý mà cẩn thận quan sát biểu tình của cậu. Thấy cậu thật sự thờ ơ thì hắn mới thở nhẹ trong lòng một cái. Nhưng hắn sau đó lại không khỏi cảm khái Bạch Thụy đúng là khác người. Rốt cuộc chút lợi thế cuối cùng của Trác Dịch trong mắt cậu đều không đáng giá một đồng. Không biết đối phương sẽ cảm thấy thế nào khi biết chuyện này.
Nhưng liệu trên đời này có thứ gì khiến cho Bạch Thụy để ý đến?
Là người kia sao?
"Như vậy ngày mai Trác Dịch phải bay về thành phố S chứ?"
Tô Miện bâng quơ suy đoán một câu.
"Theo lý thì chiều nay anh ta phải đi rồi."
Như vậy mới kịp chuẩn bị cho bữa tiệc. Dù sao anh ta đều là cháu đích tôn của Trác gia lão tử. Nghe đâu còn được yêu thương hơn Trác Đằng Trác đại tổng tài của Trác thị hiện tại. Không phải không có người đợi xem cuộc chiến hào môn của Trác gia. Ai biết Trác gia người ta nước còn trong hơn nước được tẩy trắng, đến giờ đều không hóng được gì. Kết quả ai nấy đều hớn hở giới thiệu con gái mình cho Trác gia. Mặc kệ là Trác lão đạo hay Trác lão nhị thì gả cho ai cuộc sống sau này cũng sẽ sung sướng. Nhưng dù họ nghĩ thật đẹp, có điều đến giờ cả hai người kia đều vẫn chưa vừa ý ai. Cho nên bữa tiệc ngày mai lại càng được coi trọng hơn.
Tô Miện gật gù ý đã hiểu. Cậu ta đương nhiên biết chuyện gì nên để ở cửa miệng chuyện nào không.
Bạch Thụy lại càng không quan tâm.
Nhưng ai biết chiều hôm đó trước khi Trác Dịch lên đường hắn còn ghé qua tìm Bạch Thụy trịnh trọng chào hỏi một câu. Cứ như hai người có cái quan hệ gì sâu sắc lắm mà cần phải chào từ biệt. Chỉ đến khi anh ta lên tiếng họ mới biết đối phương là có mục đích khác đâu. Cho nên Sùng Minh cũng không kịp trở tay.
"Khương lão gia tử đã bắt đầu hậu thuẫn cho Tống Thiên Kim. Cô nàng còn theo đuổi đến tận Khương thị. Có lẽ bữa tiệc ngày mai cô ta sẽ đến với tư cách là bạn gái của Khương Sầm."
Quả thật đúng như Sùng Minh đã suy đoán, chỉ có chuyện liên quan đến người kia mới có khả năng đánh động được Bạch Thụy. Cho nên bình thường Bạch Thụy không thèm liếc mắt nhìn nhiều Trác Dịch một cái lúc này khi nghe anh ta nói cậu lại bất giác ngẩng đầu nghiêm túc cùng hắn ta đối mặt một lần. Nếu có điều gì không đúng thì chính là trong đôi mắt kia cảm xúc chỉ toàn là lạnh băng. Không ai nhìn ra được cậu đang nghĩ cái gì, cảm thấy thế nào kể cả Sùng Minh vẫn luôn theo bên người cậu lâu nay. Khó đoán đến mức khiến người ta cảm thấy bất lực vạn phần, chỉ muốn đem đầu cậu phá ra xem bên trong rốt cuộc cấu tạo thế nào.
Có điều dù rất khó chịu nhưng sau đó Trác Dịch không lại kì kèo nhiều mà khẳng khái đi rồi. Tuy không biết Bạch Thụy có phản ứng hay không có phản ứng thì hắn sẽ vui hơn, nhưng ít nhất hắn cho rằng hiệu quả mình muốn đã đạt đến rồi. Với cả, có nhiều cái không nói rõ mới càng dễ khiến tâm tình người ta xao động, dễ bị công phá. Trác Dịch làm đại ảnh đế bao lâu vẫn là biết lúc nào nên dừng.