Bạch Thụy nhìn trong mắt, không đợi Lý Hân phản ứng lại mà chỉ thả thêm một câu đó nữa rồi quay lưng đi mất.
Lý Hân gần như là hoảng hốt đứng lên nhìn theo bóng lưng của cậu nhưng nhất thời lại không thể thốt nên lời. Biểu tình luống cuống của cô khiến trợ lý bên cạnh đều lo lắng hỏi han nhưng Bạch Thụy đã rời đi không có bận tâm. Cái gì nói được cậu đã nói hết rồi, còn lại phải xem Lý Hân.
"Cậu vậy mà đi chỉ điểm cho cô ấy."
Sùng Minh bất ngờ nói.
"Nếu cứ như vậy thì sẽ làm chậm trễ thời gian."
Bạch Thụy là không muốn kéo dài ngày về, cho nên chỉ đành phải khiến cho Lý Hân phối hợp tốt. Cậu cũng không biết rốt cuộc cô nàng có làm được hay không. Theo lý mà nói cô nàng nên hiểu ý cậu là gì. Bởi vì Bạch Thụy nhìn thấy rất rõ thứ cảm xúc lóe lên trong chớp mắt kia. Đó rõ ràng là thứ cảm xúc rất sâu đậm với Lý Hân, cho nên cô mới ngay khi bị hỏi thì vô thức nghĩ tới lại không kịp giữ lại mà biểu hiện ra. Lý Hân vì duy trì hình tượng cho mình, lại bởi vì quá khứ không tốt đó mà không chịu nhập vai. Nhưng đây chỉ là đóng phim thôi, cô có thể xem nó chỉ là một đoạn hình ảnh không có thật.
Cậu biết mọi chuyện có khi không hề đơn giản như cái cách cậu nghĩ. Nhưng nếu cô cứ mãi vì duy trì một thứ mà vứt bỏ những thứ khác, không chấp nhận được rủi ro, vậy thì cô không nên nhận vai diễn này mới đúng. Nhưng Lý Hân đã nhận rồi, như vậy cô nàng nhất định là có hi vọng đối với tương lai, tựa như nữ phụ trong kịch bản, đối với cuộc sống tốt đẹp sau này tràn ngập hướng tới.
Tất cả các yếu tố cô đã có đủ, chỉ còn phát huy ra. Được hay không Bạch Thụy không biết, cậu đã cố hết sức.
Ngay khi đạo diễn nói ngày mai phải quay tiếp thì đám người đã bắt đầu chuẩn bị dựng lều ở qua đêm lên.
Bên đoàn làm phim đã lường tới khả năng này nên mọi thứ đều đem đủ. Có điều có một số thứ còn đặt ở bên trong xe cho nên họ phải đi xuống đó lấy. Bạch Thụy đương nhiên là nghĩa không từ nan đi theo vài người của đoàn làm phim xuống núi. Họ không chỉ lấy đồ mà còn phải lấy nước. Mặc kệ không tắm thì đám minh tinh vẫn phải rửa mặt tẩy trang, xử lý sơ qua chứ không thể để vậy mà đi ngủ được. Cái khác không nói, đám nước kia thật sự là có tính khiêu chiến không hề nhỏ.
Những thứ ở trong xe cũng đều là vật dụng để dựng lều cho nên đặc biệt yêu cầu sức lực. Nhưng may mà có Bạch Thụy, còn có sự giúp đỡ của mấy người giao nước, rốt cuộc họ đã chuyển được hết những gì cần mang lên trên núi trước khi hoàng hôn bắt đầu chạm đến gốc cây.
"Bạch Thụy! Cậu sài không?"
Tô Miện từ xa chạy đến vừa hô lớn lên, trên tay còn giơ ra một chai kem chống muỗi.
"Không, cậu sài đi."
Bạch Thụy chưa từng dùng những thứ này lập tức từ chối.
"Cậu không sợ muỗi cắn hả?"
Tô Miện ngờ vực nhìn cậu.
"Chẳng lẽ không chỉ sức cậu lớn mà da cậu cũng dày... Ủa, đâu có! Da còn mịn màng hơn tôi nữa này. Nhìn mà ghen tị luôn đó!"
Tô Miện lúc nói còn không quên đưa tay ra chọc chọc lên mặt lên tay Bạch Thụy. Nếu không phải biết cậu ta không có ác ý thì cái tay kia đã bị cậu bẻ rồi.
"Muỗi không thích thịt tôi."
"Xạo!"
Tô Miện lập tức phản bác lại. Tin cậu mới lạ, Tô Miện trong lòng bĩu môi nói. Nhưng thấy cậu nhất định không chịu dùng thì không lại ép cậu nữa. Nhưng cậu ta lại không quên dặn Sùng Minh buổi tối nhớ xịt nhiều thuốc đuổi muỗi, thuốc đuổi côn trùng xung quanh lều trại của hai người một chút.
Bởi vì điều kiện không tốt nên một lều trại minh tinh và trợ lý sẽ dùng chung. Ngủ là ở trong túi ngủ nên chẳng có vấn đề gì hết khi mà cả hai người đều cùng giới tính.
"Tôi... Tôi có cái này này, cậu sài không?"
Họ đang nói chuyện thì bỗng nhiên sau lưng vang lên giọng nói nhẹ nhàng của con gái khiến mấy người đồng loạt quay đầu nhìn lại.
"Đây là đèn xông tinh dầu. Tôi nghĩ cậu không hay dùng những thứ sản phẩm bôi lên da. Cái này đã sạc đầy pin rồi, chỉ cần đổ tinh dầu đuổi muỗi vô nữa, buổi tối bật lên xông trong lều một lượt rồi tắt đi là được."
Lý Hân tuy có chút ngại ngùng nhưng vẫn cẩn thận giảng giải nguyên lý sử dụng thứ trên tay cho Bạch Thụy. Đối với một cái lều nhỏ thì không cần mở suốt đêm, chỉ cần mở một chút là được. Hơn nữa ban đêm đóng cửa lều muỗi cũng không bay vào được. Tinh dầu bám trên vách lều sẽ phần nào ngăn không cho muỗi lại chui vào lều trong lúc họ đi ra đi vào không cẩn thận.
"Này đúng là ý tưởng hay nhé. Lát cho tôi mượn dùng tí được không?"
Không đợi Bạch Thụy phản ứng, Tô Miện vừa nghe hai mắt đã sáng lên. Cậu chàng lập tức không biết ngượng ngùng là gì lên tiếng nói mượn.
"Được. Nhưng đừng xông quá nhiều, nặng mùi đêm sẽ không ngủ được."
Lý Hân lại rất khẳng khái mà đáp ứng rồi.
Bạch Thụy không khó hiểu tại sao cô nàng lại chủ động như vậy nhưng cậu không để ý. Dù sao cái này vẫn tốt hơn thứ Tô Miện đưa cho nhiều. Trong lều còn không chỉ có mình cậu mà còn có cả anh Minh. Thuốc xịt muỗi, côn trùng xịt nhiều sẽ không dễ ngửi, đương nhiên không bằng cái này.
"Cảm ơn."
Cho nên Bạch Thụy nhàn nhạt cảm tạ một tiếng.
"Không có gì. Tôi định đưa cho mọi người cùng dùng."
Lý Hân không nhắc đến chút nào về việc kia hết. Bạch Thụy đương nhiên phối hợp cùng cô, không nói gì về chuyện lúc nãy dù tình cảnh lúc đó không ít người nhìn thấy. Lý Hân đây là đáp lại Bạch Thụy nhưng lại không nghĩ dùng cái cớ kia. Dù vì lý do gì thì hành động cùng cách làm của cô vô cùng đúng đắn, khiến người không thể bắt bẻ.
Vào lúc năm giờ khi mặt trời đã muốn bị rừng rậm che khuất, không còn đủ ánh sáng cho họ quay phim nữa Tiêu đạo đã cho bọn họ ngừng. Mọi người đều tất bật chuẩn bị nơi nghỉ ngơi thật tốt trước khi trời tối. Nhân viên của đoàn làm phim thì nhanh chóng bắt điện cho khu vực họ dựng trại. Khi hoàng hôn chỉ còn một chút nữa là tắt, nơi này đã một mảnh sáng trưng. Để tránh cho xui rủi không cần thiết, đèn này sẽ duy trì cả đêm. Tuy nơi này sẽ không có thú dữ nhưng cẩn thận vẫn hơn.
Điện là họ kéo từ dưới núi lên nên không sợ không đủ dùng.
Sáu giờ, đám người tụ tập lại cùng nhau ăn cơm tối. Tuy chỉ là cơm hộp nhưng ngồi ăn chung như vầy giữa núi rừng hoang vắng râm ran tiếng côn trùng kêu vẫn rất có thú, giống như đang đi dã ngoại. Dù thời tiết có hơi rét nhưng ai nấy đều mặc áo lông, trang bị đầy đủ cho nên không khí mát mẻ lại thoải mái,hơn hẳn nóng rực của mùa hè nhiều.
Sau khi ăn cơm xong Bạch Thụy đánh tiếng với Sùng Minh một cái rồi mang tiểu Sầm mon men rời khỏi đám lều trạng, hướng đến đám bậc thang đi dạo.
Không gian tối tăm như vậy lại không hề ảnh hưởng chút nào đến bước chân của Bạch Thụy.
Nhưng không bao lâu thì sau lưng họ lại vang lên một tiếng bước chân khác nữa, trông có phần gấp gáp không hề giống ngẫu nhiên đi dạo.
"Chít!"
"Tôi biết rồi."
Bạch Thụy nhẹ giọng đáp lại vừa lách người nhảy đến trên một cái cây bên cạnh bậc thang có tán dày còn rộng. Cậu ngồi im trên đó như hòa làm một với khung cảnh xung quanh, cho dù mái tóc kim sắc kia đủ nổi bật vẫn là không hề dễ thấy trong bóng tối thế này. Dưới cái nhìn chằm chằm của Bạch Thụy, ở phía đầu cầu thang dần dần xuất hiện ánh sáng của đèn pin đa năng. Theo ánh đèn, Bạch Thụy thấy rõ người đến là ai.
Người này rõ ràng là để ý cậu, thấy cậu đi ra thì đuổi theo ngay. Nếu không phải Bạch Thụy thính tai thì có khi sẽ không kịp trốn. Sau khi dùng đèn pin tìm một hồi lại không nhìn thấy Bạch Thụy đâu, trong lòng có nghi hoặc lại không cam lòng nhưng ai đó vẫn là trở lại khu vực dựng lều sáng trưng của họ.
Đợi người đi rồi Bạch Thụy cũng không có đi xuống mà ngược lại càng leo càng cao, cuối cùng chọn một nhánh cây cao nhất ngồi dựa lưng trên đó nhìn bầu trời không có trăng nhưng lại đầy sao. Thật sự là một cảnh tượng khó thấy nơi thành phố dù là nữa đêm đều đèn đuốc sáng trưng. Bạch Thụy cũng thật đã lâu không nhìn thấy tinh không đẹp đẽ như vậy.
"Chít!"
"Ân. Trước đây tôi còn thấy nhiều cảnh đẹp hơn. Sau này có cơ hội sẽ cho ngươi xem."
"Chít chít!"
"Người kia à, tôi không biết nữa. Nếu được tôi cũng muốn mang theo anh ta."
Tiểu Sầm không hiểu lắm tại sao chủ nhân của nó lại có biểu tình không chắc chắn như vậy mà lom lom dòm cậu.
"Sau này ngươi sẽ hiểu thôi."
Bạch Thụy chỉ nhìn là biết nó đang nghi hoặc cái gì. Đặng cậu bỗng nhiên nói: "Thật đúng là quên. Tôi định dẫn hắn đi ngắm bình minh ở đây nhưng vẫn không có cơ hội."
Lần trước họ chỉ kịp nhìn hoàng hôn thôi.
"Chít..."
"Ân, lần sau lại đi."
Hai người một chủ một tớ ở trên ngọn cây ngắm bầu trời đêm tâm sự đến tận lúc tiếng gọi của Sùng Minh vang lên mới âm thầm lại nhẹ nhàng leo xuống.
"Hai chủ tớ cái người chạy đi đâu thế? Mém chút là anh không nhịn được gọi người đến tìm giúp rồi."
Sùng Minh không ngoại lệ bị hai người bất thình lình xuất hiện dọa cho giật mình. Nhưng hắn vẫn là trước tiên bực bội phản ánh hành động không tự giác của một chủ một tớ kia.
"Đã nói với anh rồi mà. Đi dạo một chút thôi, sẽ không lạc được đâu."
Bạch Thụy bất đắc dĩ nhún vai.
"Còn không phải anh lo cho cậu sao. Trời tối thui tối hùi cậu lại không cầm theo đèn. Lúc này cũng nên trở về đi ngủ rồi."