Đội Luân Hồi vì tìm được thẻ tinh tú mà đạt được chiến thắng của lần này. Thẻ tinh tú đổi được cho họ năm điểm, đồng thời tấm thẻ sẽ là lợi thế cho họ trong tập sau. Còn lợi thế là gì thì đợi đến tập sau mới quyết định. Với những tấm thẻ tinh hà họ kiếm được trong trò chơi, mỗi tấm tương đương với một điểm. Trong thời gian còn lại đội Luân hồi đã lại tìm thêm được một tấm nữa ở thành cổ An Sơn cho nên họ có hai tấm, lại được thêm hai điểm nữa.
Khiến người ta vừa bất ngờ vừa lại thấy hiển nhiên là đội Vách Nghiêng. Tuy họ thua trong trận giành lấy thẻ tinh tú nhưng họ lại tìm được đến tận bốn tấm thẻ tinh hà. Cho nên là nói tổ chương trình không hề keo kiệt đối với việc rải thẻ trong các địa điểm, chỉ là họ tìm không thấy thôi.
Vì bốn điểm này mà họ đứng vị trí thứ hai sau đội Luân Hồi của Bạch Thụy với số điểm là bảy.
Tiếp đến là đội Xuôi Dòng của Lê Kim Cửu. Nói ra thì họ chính là đội thứ ba nhận ra được bí mật của tấm thẻ tinh tú nhưng lại không kịp làm gì thẻ đã bị tìm thấy. Hơn nữa họ cũng không đủ thời gian đẻ đến địa điểm tiếp theo. Nhưng trong lúc họ lòng vòng ở khu du lịch phía Bắc, dưới sự nhanh nhẹn và may mắn kinh người của anh chàng Hạ Ninh, họ đã tìm được ba tấm thẻ. Khó tin hơn chính là đội Vạch Đích của Hồ Đới Thiên chưa từng có chút nổi trội nào đều tìm được ba tấm thẻ, cùng đội Xuôi Dòng đồng điểm.
Nếu phải nói đến điểm bất ngờ nào thì chính là hai đội vốn có tiềm năng không kém đội Luân Hồi là Đuổi Nguyệt của Sóc Nguyệt và Sấm Sét của Lục Thời Minh. Hai đội bọn họ mỗi đội không có đến nổi quá mất mặt vì không được tấm thẻ nào nhưng lại xếp hạng cuối với một tấm thẻ tinh hà. Vốn dĩ đội Sấm Sét đến một tấm cũng không có. Ai biết lúc cuối cùng Trác Dịch lại ở cổng của thành cổ An Sơn tìm được một tấm, vừa hay vớt lại quá trình không được thuận lợi của hắn trong con đường làm khách mời đặc biệt của mình ở tập này. Ít ra lúc phát sóng cũng đỡ mất mặt.
Tập hai của chương trình chính thức khép lại tại đây.
Thời điểm sắp giải tán Bạch Thụy có đi tìm Lục Thời Minh.
"Giảng đạo?"
Lục Thời Minh khá bất ngờ khi Bạch Thụy chủ động bắt chuyện với mình. Khi nghe cậu hỏi về Giảng Kinh thì hắn còn bất ngờ hơn.
"Cậu là hỏi đạo diễn Giảng Kinh?"
Bạch Thụy gật đầu: "Nghe nói anh từng đóng phim của Giảng đạo."
"Việc này thật ra không phải chuyện gì bí mật đâu. Bản thân tôi đều là thành danh từ bộ phim của ông ấy mà. Nhưng sao cậu lại hỏi về ông ấy? Nếu cậu là nhắm đến phim của ông ấy thì tôi không biết hiện tại ông ấy có dự án nào không nữa."
Lục Thời Minh thái độ rất tốt, không có vì Bạch Thụy là một người mới mà coi thường cậu chưa gì đã nhắm đến đạo diễn lớn như Giảng Kinh. Nhưng hắn thật sự là không biết chuyện này. Không phải bộ phim nào của ông hắn cũng sẽ tham gia.
"Không phải, tôi chỉ muốn hỏi tính tình ông ấy thế nào thôi."
Bạch Thụy không bất ngờ khi hắn không biết, cậu chỉ muốn hỏi vậy thôi.
"Mấy đạo diễn lớn thì tính khí thất thường, chắc cậu đã trải nghiệm được từ Tiêu đạo."
Lục Thời Minh nhướng mày nói. Nhìn thấy Bạch Thụy thành thật gật đầu mà hắn không khỏi càng đối với cậu có thêm chút hảo cảm.
"Ông ấy là đạo diễn phim hành động nên tính tình càng ác liệt hơn đó. Có điều, tuy ông ấy cực khắc khe nhưng thật ra lại chính là một lão ngoan đồng."
Bạch Thụy có chút ngây ra với ba chữ "lão ngoan đồng" này. Rốt cuộc là chọc cho Lục Thời Minh bật cười. Nhưng hắn không có giải thích mà nói tiếp: "Nếu cậu nhắm tới phim của ông ấy thì cứ yên tâm mà đem thực lực ra mà giành lấy vai diễn. Ông ấy sẽ không xem mặt mũi của ai đâu."
Chính là nói Bạch Thụy phải dựa vào chính mình.
"Nhưng theo tôi thấy thì... Tôi rất coi trọng cậu đó, cố lên."
Bạch Thụy mang theo lời khích lệ của Lục Thời Minh cùng Sùng Minh trở lại khách sạn.
"Tôi không nghĩ cậu sẽ chủ động hỏi chuyện anh ta đó."
Đến Sùng Minh còn thắc mắc nữa nói chi là ai. Bởi vì Bạch Thụy chưa từng chủ động với ai cho dù là Tô Miện. Nhưng này là do Tô Miện rất hiếu động, chưa từng thôi bám dính lên người Bạch Thụy miễn là không làm ảnh hưởng công việc.
"Khương Sầm bảo có thể hỏi anh ta chuyện của đạo diễn Giảng."
Sùng Minh sững người rõ ràng. Có vẻ so với việc Bạch Thụy chủ động tiếp cận người thì việc Khương Sầm đánh tiếng để cậu chủ động tiếp cận người mới là chuyện đáng kinh hãi nhất.
Có lẽ hắn thật sự chưa hiểu lắm ông chủ nhà mình.
"Tôi thấy với biểu hiện hôm nay của cậu là có thể lấy điểm trong mắt đạo diễn Giảng lúc tập hai lên sóng."
Bạch Thụy gật nhẹ đầu xem như đã biết. Đối với lời nói của Khương Sầm Bạch Thụy chưa từng nghi ngờ. Tiểu ngốc bức nào đó đều là một bộ ai đó chính là trời mà đến bản thân mình còn không biết. Đối với hai cha cậu còn sẽ phản kháng, lấy ra tính tình trẻ con của mình. Có vẻ đến cậu đều không nhận ra điều này...
Ai biết lúc hai người vừa quẹo qua một lối nhỏ dẫn đến khách sạn của đoàn làm phim thì Bạch Thụy lại bị một người từ đối diện xuất hiện đụng trúng.
Dù Bạch Thụy đã nhanh chóng lùi về nhưng vẫn cùng đối phương tiếp xúc mạnh một chút.
"Trác ảnh đế? Anh làm gì mà vội vàng vậy?"
Sùng Minh theo bản năng che chở cho Bạch Thụy, lúc nhìn kỹ người đối diện trong lòng hắn khẽ nhảy một cái, ngoài mặt lại tỏ ra ái ngại nhìn hắn hỏi.
"Tôi quên mua thứ này nên mới quay lại. Xin lỗi vì đã đụng vào cậu."
Trác Dịch hối lỗi nhìn Bạch Thụy còn không quên nói: "Không phải hôm nay đã đắc tội cậu sao? Tôi biết trong thành phố có một tiệm bánh ngọt rất ngon. Tôi tính dùng nó bồi tội với cậu."
"Thôi tôi đi trước đã. Tiệm bánh đó đóng cửa rất sớm!"
Nói rồi hắn không cho ai phản ứng đã lướt qua Bạch Thụy chạy đi. Tất cả hành động của hắn đều nói rõ hắn không hề cố ý đụng phải cậu. Cho dù lời hắn nói có bao nhiêu thật tâm thì họ đều không thể bắt bẻ.
Sùng Minh nhìn theo bóng lưng đã khuất dần của Trác Dịch mà trong lòng cực độ nghi hoặc.
"Về thôi anh Minh."
Bạch Thụy ngược lại không có suy nghĩ gì đặc biệt. Giống như việc gặp phải Trác Dịch lúc này chỉ như một chuyện quá đối bình thường, như đụng một người qua đường không quen không biết, chẳng cần để tâm hay tính toán.
"Chít!"
Tiểu Sầm vì chuyện mới nãy mà bị kinh động từ trong mũ áo của Bạch Thụy chui ra. Nó đã nằm trong đó theo dõi Trác Dịch cho đến khi hắn hoàn toàn đi xa rồi mới trèo lên vai Bạch Thụy kêu một tiếng.
"Không sao."
Bạch Thụy nhàn nhạt đáp lại nó.
"Nó nói gì vậy?"
Sùng Minh tò mò hỏi.
"Nó lo Trác Dịch có ý đồ khác thôi."
Bạch Thụy thuận miệng đáp.
"Mày thật là linh tính quá đi."
Sùng Minh không phải một lần cảm thán về việc này. Ai biết hắn vừa dứt lời tiểu Sầm đã từ trên vai Bạch Thụy nhảy đến trên vai hắn, nhanh nhẹn tuột vào túi áo hắn lôi ra một quả hạt dẻ tẩm mật ai đó đã hứa thưởng cho nó ra. Sau khi lấy được đồ rồi nó lại thoăn thoát chạy trở về, chui tọt vào mũ áo Bạch Thụy làm ổ. Một loạt hành động của nó nhanh cực kỳ, Sùng Minh không kịp có phản ứng gì hết.
"Cái con vật này!"
Sùng Minh tức cười không nhịn được mắng một tiếng.
"Chít..."
Tiểu Sầm hàm hồ đáp lại, một chút thái độ nghiêm túc đều không có.
Sùng Minh chỉ biết lắc đầu chứ nói được gì nữa.
"Anh cảm thấy cậu vẫn nên cẩn thận Trác Dịch nhiều hơn."
Lúc ở trong thang máy Sùng Minh còn không quên nói. Hắn cứ có dự cảm cuộc đụng độ hôm nay không hề đơn giản gì hết nhưng lại không biết không đúng ở chỗ nào.
Bạch Thụy không nói gì mà chỉ gật đầu. Lúc này tâm tư của cậu đã bay đến trên người ai đó rồi, sao còn quan tâm được Trác với không Dịch gì nữa.
Nhất là ai đó giống như có thần giao cách cảm với cậu. Thời điểm Bạch Thụy vừa chạm vào tay nắm cửa thì nó đã bật mở ra từ bên trong, ai đó cậu nhớ thương cả ngày đã đang đứng ở trước mặt. Bạch Thụy không chút chần chừ nhảy phốc đến trên người hắn, cũng chẳng thèm quan tâm có bị ai nhìn thấy không.
Ngay thời điểm đó tiểu Sầm từ trong mũ áo của Bạch Thụy nhảy đến trên người Sùng Minh ở phía sau.
Cửa phòng đóng lại, triệt để cách biệt đôi bên với nhau.
Sùng Minh nhìn con vật nhỏ lanh lẹ trong tay mà không khỏi nói một câu quỷ tinh linh rồi mang nó đến phòng mình.
Cũng phải thôi, lúc này mà không đi thì tính ở lại ăn cơm chó của hai người kia hay gì. Chuột chỉ thích hạt dẻ tẩm mật thôi, không muốn cơm chó.
Hai người bên trong phòng nào bận tâm một người một chuột nào đó nghĩ gì, vừa chạm vào nhau đã tóe lửa rồi.
Đợi đến khi hòa hoãn lại phần tâm tình mãnh liệt kia đã là mười phút sau. Bạch Thụy mặc kệ cái môi đã bị ai đó sâu xé đến hơi sưng lên vẫn không muốn buông tha cho hắn. Mười phần dính nị mà liếm tới liếm lui trên môi hắn không ngừng.
Khương Sầm buồn cười nhưng vẫn dung túng cho cậu làm loạn, ôm cậu ngồi ở trên ghế sofa trong phòng nhìn ra bên ngoài khung cửa kính. Cửa này chỉ có thể nhìn được một hướng cho nên không sợ người ngoài nhìn thấy gì. Hắn ôm cậu vừa nhìn xem cảnh tượng thành phố về chiều bị ánh hoàng hôn phủ lên một lớp bột trứng muối vàng ươm vừa ổn định lại kích động trong lòng. Hắn còn có chuyện muốn nói với cậu cho nên không có trước tiên đem cậu ra lăn lộn một vòng. Quan trọng nhất là hắn cho rằng hôm nay cậu nhất định rất mệt. Họ vẫn còn nhiều thời gian, không cần gấp làm gì.