79.
Cô chống cằm để lên tay vịn sofa nhìn anh cười nhẹ hỏi:" anh muốn tôi nói gì, tôi đã nói rồi, tôi không đồng ý anh ở lại"
" Lí do"
" vậy tại sao phải cho anh ở lại đây"
" đương nhiên là ở lại chăm sóc cho người bị thương như em rồi"
Cô giơ tay bị thương lên nói:" tôi bị thương ở tay không phải bị thương ở chân"
" vậy tôi có thể giúp em tắm cho con"
" Thím Lệ có thể tắm Khả Khả giúp tôi"
" nếu em cần gì tôi có thể làm giúp em"
"Tôi không..." cô chưa nói xong đã bị anh dùng nụ hôn chặn lời nói nuốt xuống.
Cô lấy tay còn lại đẩy anh ra, tức giận nói:" anh làm gì vậy"
Phó Nam Đình nghiêng người mặt đối mặt nhìn cô nói:" nếu em còn từ chối nữa, tôi sẽ h.ô.n em tiếp cho đến khi nào em đồng ý thì thôi, em chọn đi"
" Anh..."
Cô nghe tiếng bước chân của Khả Khả từ trong bếp đi ra liền giữ khoảng cách với anh, bé mang ra ly nước ép đưa cho cô nói:" mẹ, uống nước ạ"
Cô cầm lấy ly nước nhìn bé nói:" cảm ơn Khả Khả nhiều nha"
Cô nhìn anh chỉnh áo lại rồi ngồi xuống ghế, cô uống mấy ngụm nước rồi để ly nước xuống bàn.
Phó Nam Đình nhìn cô ôn nhu hỏi :" em suy nghĩ xong chưa"
Cô liếc nhìn anh một cái rồi nói:" tùy anh"
Phó Nam Đình gật đầu đứng dậy đi ra ngoài sân nói trợ lý lâm đi về mang hành lý anh qua đây.
Cô mở tivi lên cho Khả Khả xem, còn mình thì lấy quyển tạp chí ở dưới bàn lên xem bừa.
Không ngờ cô lật đúng trang nói về triển lãm lần này của Trình Nhất Nguyên, cô nhìn bức vẽ trên tạp chí đến thẫn thờ.
Phó Nam Đình từ lúc đi vào đã nhìn thấy cô xem tạp chí đến ngẩn người, anh nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô.
Cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc liền nghiêng đầu nhìn anh, thấp giọng hỏi:" sao anh ngồi gần tôi như vậy"
Phó Nam Đình cầm lấy quyển tạp chí trên tay cô rồi đóng lại để qua một bên nhìn cô hỏi:" tôi thấy em tập trung như vậy nên muốn lại xem em đang xem cái gì, em không dẫn tôi đi tham quan một chút sao"
" chỉ phải anh đã ở đây một lần rồi sao, anh cứ vào ở căn phòng lúc trước đi"
" lần trước tôi vẫn chưa đi tham quan nhà em đàng hoàng, không lẽ em lại keo kiệt với tôi như vậy sao"
Cô thở dài đứng lên nói:" đi thôi"
Cô đứng ở tầng hai nhìn Phó Nam Đình hỏi:"anh xem đi, nhà tôi nhỏ như vậy anh muốn tham quan chỗ nào hả"
Phó Nam Đình nhắm nhía xung quanh rồi chỉ tay về phòng cuối cùng bên trái:" phòng đó là phòng của ai vậy"
Cô nhìn theo hướng tay anh chỉ:" phòng vẽ"
Phó Nam Đình nắm tay cô nói:" đi, tôi muốn vào xem thử"
" Không có gì để xem đâu"
Phó Nam Đình đứng ở cửa nghiêng đầu nhìn cô nói:" vào xem một lát thôi"
Phó Nam Đình đẩy cửa ra từ từ kéo cô vào trong, bên trong phòng rất sạch sẽ không giống như đã lâu không có ai vào.
Cô nhìn những bức tranh trước đó ở nhà cũ đều có ở đây cả, còn có một bức bị tấm màn che lại để ở giữa trên kệ.
" Sao bức đó lại bị che lại vậy"
Cô lắc đầu nói :" tôi cũng không biết, mấy bức này đều được mẹ tôi sắp xếp cả"
" Tôi có thể xem thử không "
Cô đi lại từ từ kéo tấm màn xuống, trong tranh vẽ là một Trình Nhất Nguyên mặc đồng phục học sinh đang cầm dù đứng trong mưa đang cười tươi.
Phó Nam Đình để tay vào túi quần u ám không lên tiếng nhìn bức tranh.
Cô ngẩn người nhìn bức tranh, Phó Nam Đình u ám lạnh lùng hỏi:" đây là em vẽ sao"
Cô gật đầu:" tôi còn nhớ hôm đó tôi ở lớp vẽ tan học về trời đã tối ngoài trời còn mưa nhưng lúc đó tôi lại không mang dù, cậu ấy đi từ trong mưa nhìn tôi cười, đó là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy cười đẹp như vậy, tôi cảm giác lúc đó cả người cậu ấy nhìn có ánh sáng phát ra vậy rất đẹp"
" Tôi thấy có chỗ nào đẹp đâu, rất xấu"
Cô ngước mặt nhíu mày nhìn anh hỏi:" anh nói tôi vẽ xấu sao"
" Tôi không có ý đó, tôi chỉ nói cậu ta xấu thôi"
Cô lấy tấm màn che bức tranh lại, nhàn nhạt nói :" bây giờ không quan trọng, dù gì sau này anh cũng không còn thấy mấy bức tranh xấu này nữa "
" Tại sao, em có thể nói sự thật cho tôi biết không, tôi có thể giúp em"
Cô mỉm cười nhìn anh lắc đầu :" không có tác dụng đâu, tôi đã thử mấy năm nay rồi, đều không có kết quả "
Phó Nam Đình nắm bã vai cô cúi người ngang tầm mắt cô nghiêm túc nói:" Tô Giản tôi sẽ giúp em, em tin tôi một lần được không"